Thái Cổ Thần Vương

Chương 207: Chương 207: Châm chọc




Người sau lưng Sở Thiên Kiêu gầm lên một tiếng, khí tức cuồng bạo đột nhiên điên cuồng lao ra, bao phủ Sở Vô Vi.

- Càn rở.

Sở Thiên Kiêu quay đầu lại nhìn hộ vệ của hắn quát lớn một tiếng, nhìn chằm chằm đối phương nói:

- Đó là đại ca của ta.

- Vâng.

Người nọ khẽ gật đầu, khí tức tiêu tán, Sở Vô Vi lần nữa nhấc chân ly khai, mà trong con ngươi của Sở Thiên Kiêu, lại hiện lên phong mang đáng sợ, trong lòng nói nhỏ:

- Mặc dù phụ thân không nói rõ, nhưng vẫn cho rằng ngoài thực lực, phương diện khác ta không bằng ngươi, ta sẽ chứng minh.

...

Trong một biệt viện của Hoàng thành, chính là Mạc gia sở hữu, trong biệt viện, đám người Mạc Thương, Nhược Hoan, Phàm Nhạc đều ở đây.

Bọn họ ở trước khi Đế Nghĩa bị tóm cũng không có ly khai Hoàng thành, sau đó đã không thể ly khai, Mạc Khuynh Thành thông tri Cố lão, an bài bọn họ ở nơi này.

- Có người tới.

Mạc Thương ngồi ở trong đình đài mở mắt ra, cuối cùng là không thể chạy trốn sao.

- Nhược Hoan, Phàm Nhạc, vào trong hồ.

Mạc Thương bỗng nhiên mở miệng nói.

- Nếu như ta cũng không có mặt, khó tránh khỏi bọn họ hoài nghi, mập mạp, đi vào trong hồ, hiện tại còn kịp.

Nhược Hoan biết lực cảm ứng của lão sư rất mạnh, hiện tại hẳn còn chưa bị phát hiện.

Đôi mắt của Phàm Nhạc lập loè, thần sắc cực kỳ khó coi, sau đó gật đầu một cái nói:

- Lão sư, Nhược Hoan tỷ, các ngươi cẩn thận, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu các ngươi.

Nói xong, Phàm Nhạc lặn vào trong hồ, như vậy có thể che giấu khí tức của mình.

Quả nhiên không bao lâu, ngôi biệt viện này đã bị bao vây, mà khi Mạc Thương cùng Nhược Hoan nhìn thấy một thân ảnh phía trước, đôi mắt đều lạnh lẽo không gì sánh được.

- Thu Mạc, ngươi lại phản bội.

Mạc Thương lạnh như băng nói.

- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, các ngươi làm ta tìm thật khó, bất quá cũng may muốn tra rõ tất cả nơi ở của Mạc Khuynh Thành cũng không khó khăn, từng nhà lục soát, chung quy vẫn tìm được, Tần Vấn Thiên, phỏng chừng cũng bị nàng dấu đi rồi.

Trong con ngươi của Thu Mạc hiện lên một tia đố kị.

Mạc Khuynh Thành, nữ nhân hoàn mỹ nhất Sở Quốc, vì Tần Vấn Thiên mà cam nguyện phạm hiểm, trong ngày thường, xưa nay cũng không để ý Kinh Thành Thập Tú như hắn.

- Thu Mạc, ngươi đại khái đã quên kết cục của Diệp Vô Khuyết a.

Nhược Hoan cũng lạnh như băng nhìn chằm chằm Thu Mạc.

- Ha ha.

Thần sắc của Thu Mạc phát lạnh, hắn cũng biết, bây giờ thực lực của Tần Vấn Thiên đã vượt qua hắn, hơn nữa vượt qua không ít, đây càng làm cho hắn đố kị.

- Nhược Hoan, tuy không đẹp như Mạc Khuynh Thành, nhưng coi như là nhân gian tuyệt sắc, dáng người khêu gợi này, tấm tắc.

Ánh mắt của Thu Mạc không hề che giấu tham lam chút nào, quét mắt nhìn Nhược Hoan, trong mắt lộ ra dục hỏa, làm cho thần sắc của Nhược Hoan cực kỳ khó coi.

- Ta sẽ để Tam hoàng tử điện hạ, không đúng, Quân Vương bệ hạ, ban thưởng ngươi cho ta.

Lúc này Thu Mạc không hề che giấu bản tính của mình, không chiếm được Mạc Khuynh Thành, có thể được thân thể của Nhược Hoan, ngược lại cũng là một mỹ sự.

- Ta cũng muốn nhìn, hoàng quyền này, còn có thể tồn tại bao lâu.

Thanh âm của Mạc Thương lạnh lẽo, bây giờ, nhân vật lãnh tụ của Đế Tinh học viện, đã hội hợp với người Tần phủ a.

Tin tức Mạc Thương cùng Nhược Hoan bị bắt, rất nhanh truyền khắp Hoàng thành, đây không thể nghi ngờ là Hoàng thất thả ra thanh âm, bọn họ muốn Tần Vấn Thiên hiện thân.

Sở Thiên Kiêu, đã coi Tần Vấn Thiên là uy hiếp to lớn, một nhân vật như vậy, sau này tất nhiên sẽ bước vào Thiên Cương cảnh, hắn phải chết.

Mà thời điểm Mạc Thương cùng Nhược Hoan bị bắt, từ tiền tuyến truyền đến tin tức, Tần phủ phái mấy quân đoàn tinh nhuệ, quần áo nhẹ ra trận, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lấy tư thái càn quét cấp tốc tiến về phía Hoàng thành, có nghe đồn nói, mấy quân đoàn tinh nhuệ này tập trung tất cả quân đoàn tinh nhuệ mà Tần phủ chưởng khống, cộng thêm không ít cường giả của Đế Tinh học viện, thậm chí phó viện trưởng của Đế Tinh học viện cũng ở trong đó, có thể đơn giản lấy thủ cấp tướng địch, quân đội Hoàng thất tự nhiên không thể ngăn chặn.

Đương nhiên, ngoại trừ những cường giả của Đế Tinh học viện, lần này Tần phủ cùng Hoàng thất chiến tranh, Tần phủ bộc phát ra năng lượng cũng cực kỳ kinh người, thậm chí có rất nhiều Nguyên Phủ cảnh lợi hại, nhất là bây giờ trong mấy chi quân đoàn tinh nhuệ kia càng như vậy, điều này khiến người ta mơ hồ cảm giác, nguyên lai những năm gần đây, lực lượng Thiên Ung Thành Tần phủ, rất khả năng chỉ là mặt ngoài!

Có lẽ, Vũ vệ năm đó đi theo Tần Vũ oai phong một cõi kia, cho tới bây giờ không có chân chính tiêu thất, thậm chí bồi dưỡng được rất nhiều hậu nhân.

Hết thảy hết thảy, không nghi ngờ đều nhắm về phía Hoàng thành Sở Quốc, nghênh đón một lần xao động mãnh liệt nhất, so với lần trước Hoàng thất giao đấu với Đế Tinh học viện càng mãnh liệt hơn, bởi vì lần này ngoại trừ Đế Tinh học viện, lực lượng của Tần phủ cũng bắt đầu bộc phát ra.

Thời điểm bão tố uẩn nhưỡng, thiếu niên lập chí báo thù, đạp ở trên lưng một Yêu Thú hung lệ, từ trong Hắc Ám sâm lâm đi ra, bước vào Hoàng thành.

Sở Quốc Hoàng cung, mưa gió sắp tới, lòng người hoang mang, đều cảm nhận được khí tức mây đen áp thành khủng bố đè nén.

Quân đội Tần phủ liên phá nhiều thành phòng ngự, điên cuồng tiến lên, rồi lại quỷ thần khó lường, thời điểm Sở Quốc điều động lực lượng phòng ngự nào đó chặn đường, quân Tần phủ lại đột nhiên cải biến lộ tuyến, hỏa tốc lao về phía thành trì khác, hơn nữa quân sĩ phá vòng vây đều là tinh anh, nghìn dặm bôn tập tốc độ nhanh bực nào, dẫn đến phòng ngự của Sở Quốc sơ hở trăm chỗ.

Tư thái cường thế như vậy, khiến người ta chân chính cảm nhận được Tần phủ ẩn núp nhiều năm cường đại, người Sở Quốc tựa hồ hiểu lúc trước vì sao Hoàng thất cố ý muốn động Thiên Ung Thành Tần phủ, có lẽ bọn họ sớm phát giác ra, tranh đoạt quyền lực, đã là lạnh lùng phức tạp như thế, tràn đầy quyền mưu quỷ thuật, Tần Hạo còn không tiếc lấy thân thử hiểm.

Sau cùng, Sở Quốc Hoàng thất hạ lệnh, thả ra phòng ngự, toàn bộ quân phòng ngự từ các thành rút lui, triệu tập quân đoàn tinh nhuệ nhắm tới Hoàng thành, trấn thủ phòng tuyến cuối cùng, đồng thời, những quân đội khác tùy thời chuẩn bị bao vây tiễu trừ địch, này không nghi ngờ đã là chính thức tuyên bố quyết chiến, Tần phủ đã lấy toàn bộ lực lượng tiến về Hoàng thành, Hoàng thất sẽ ở Hoàng thành cùng Tần phủ quyết đấu.

Cả Sở Long vệ đều điên cuồng lên, quân tinh nhuệ toàn bộ nhắm tới Hoàng thành.

Trong lúc nhất thời, tình thế ở Hoàng thành, hấp dẫn ánh mắt vô số người, tràng tranh đoạt quyền lực này, sau cùng sẽ có kết cục như thế nào, thời khắc này, lòng tin của người Sở Quốc đối với Hoàng thất, sẽ không cường liệt như trước, thậm chí có không ít người chất vấn, Hoàng thất Sở gia kéo dài 3000 năm, rất có thể sẽ ngã xuống.

Tần Vấn Thiên còn chưa bước vào Hoàng thành liền chiếm được vô số tin tức, thế là hắn ngụy trang tiềm hành vào thành, bước vào Thần Binh Các, thái độ của An Lưu Yên đối với hắn cực kỳ tốt, hơn nữa vốn không hề quan tâm với Hoàng thất, mà hắn ở Thần Binh Các, bản thân cũng có quyền hạn không tầm thường.&

Chương 209:An bài

Đương nhiên hắn tới Thần Binh Các là bí mật, không có tiết lộ với bất kỳ ai, bế quan bảy ngày, Tần Vấn Thiên vận dụng nhân lực vật lực to lớn của Thần Binh Các luyện chế Thần binh, những Luyện Khí Đại Sư kia từng cái từng cái nội tâm lật lên kinh đào hải lãng, bọn họ chưa từng thấy qua có người có thể điên cuồng khắc họa Thần Văn như vậy, cả Thần Binh Các như đều vây quanh hắn vận chuyển.

Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ không để cho Thần Binh Các chịu thiệt, hắn để lại rất nhiều Thần binh cho Thần Binh Các, thậm chí có chút Thần binh tam gia trân quý, đồng thời để An Lưu Yên liên lạc Thiên Vận phường, bỏ ra thù lao khổng lồ, để cho bọn họ vận tải Thần binh ra ngoài Hoàng thành.

Hết thảy đều tiến hành bí mật, đương nhiên hành động lần này, Thiên Vận Phường cùng Thần Binh Các đều chiếm được lợi ích to lớn, thời kỳ rối loạn, bọn họ càng dễ dàng thu được lợi ích lớn nhất.

Hoàng thất rốt cục nhận ra không thích hợp, nhưng đã muộn, Thiên Vận Phường đã chở Thần binh đi, Tần Vấn Thiên cũng ly khai Thần Binh Các, bây giờ Hoàng thất vốn ở trong bấp bênh, làm sao dám giận chó đánh mèo Thần Binh Các cùng với Thiên Vận Phường.

Thu được Thần binh do Thiên Vận Phường vận chuyển tới, tinh nhuệ của Tần phủ như hổ thêm cánh, điên cuồng tiến lên, sau cùng, tinh nhuệ khắp nơi đóng quân ở ngoài Hoàng thành Sở Quốc, vận nước nguy cấp.

Trên thành lâu, một nhóm cường giả đứng sóng vai, đương kim bệ hạ Sở Thiên Kiêu đứng ở trên thành lâu, nhìn ra xa, cường giả đông nghịt đóng quân ở ngoài Hoàng thành, như một bầy châu chấu không thể nhìn đến phần cuối, bọn họ mài đao soàn soạt, trong con ngươi tất cả đều lộ ra quang mang nóng bỏng, đó là một loại cuồng nhiệt, đối với quyền lực, đối với báo thù.

Chỉ cần hạ được tòa thành trì cuối cùng, quốc gia này, từ nay về sau đổi chủ.

- Tìm được Tần Vấn Thiên chưa?

Sở Thiên Kiêu bình tĩnh mở miệng, nhìn không ra hắn hỉ nộ.

- Còn không có.

Có người tiến lên, khom người đáp lại:

- Đã giám thị nhất cử nhất động của Thiên Vận Phường cùng Thần Binh Các, nếu như Tần Vấn Thiên xuất hiện lần nữa, nhất định có thể bắt.

- Tuyên bố tin tức, ba ngày sau ở Sở Vương đài xử quyết Mạc Thương, ban Nhược Hoan cho Thu Mạc.

Sở Thiên Kiêu bình tĩnh nói, người sau lưng cung kính nói:

- Ta đi làm ngay.

Dứt lời, người nọ khom người lui ra, xem ra, bệ hạ cũng bị buộc nóng nảy, không nghĩ tới Tần Vấn Thiên bị Hoàng thất tập nã, lại cho quân đội Tần phủ một món lễ lớn như vậy, đây đối với Hoàng thất bất lợi như thế nào.

Rất nhanh, tin tức truyền ra, ba ngày sau, ở địa phương Tần Vấn Thiên danh chấn Sở Quốc, Sở Vương đài, Hoàng thất xử quyết Mạc Thương, còn muốn ban Nhược Hoan cho Thu Mạc.

Tin tức như thế kì thực làm cho Thu Mạc rất bất mãn, thanh danh của hắn hoàn toàn suy bại, nhưng nghĩ đến Nhược Hoan hắn liền thôi, đợi lần này xong việc, hắn liền rời Sở Quốc.

...

Phòng nhỏ trong rừng trúc, nước sông ào ào lưu động, trông rất an tường.

Tần Vấn Thiên ngồi ở bờ sông, Mạc Khuynh Thành an tĩnh ngồi bên cạnh hắn, nàng đương nhiên cũng nhận được tin tức, trong lòng cực kỳ bất mãn với Sở Thiên Kiêu, lại trực tiếp tuyên cáo Sở Quốc, lấy Mạc Thương cùng Nhược Hoan uy hiếp Tần Vấn Thiên, có thể thấy được Sở Thiên Kiêu bây giờ đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, như vậy Sở Quốc Hoàng thất thật lung lay sắp đổ, có lẽ cách hủy diệt đã không xa.

Lúc này, Tần Vấn Thiên đứng dậy, đi trở về, đi tới trước nhà tranh, ở chỗ này, một nữ nhân xuất trần che mặt an tĩnh ngồi ở đó, dường như nàng vẫn luôn ở chỗ này.

Thấy Tần Vấn Thiên qua đây, nàng liền ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Tần Vấn Thiên, nhưng cho người một cỗ khí chất lạnh lùng.

Tần Vấn Thiên biết có một nhân vật như vậy theo bản thân, thậm chí thời điểm bước vào Hắc Ám sâm lâm cũng vậy, đi ngang qua Hắc Ám sâm lâm, nàng lại sạch sẽ trước sau như một, thanh lệ tuyệt luân, điều này làm cho Tần Vấn Thiên phỏng đoán, thực lực của nàng, nên mạnh bao nhiêu?

- Thanh Mị tiên tử bảo ngươi tới?

Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, thấp giọng hỏi, nữ tử chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.

Tần Vấn Thiên thấy ánh mắt đối phương không biết làm sao, lại hỏi:

- Trước đây không phải đều ở trong tối thủ hộ sao, vì sao lần này cách ta gần như vậy.

Chỉ thấy ánh mắt kia như trước nhìn hắn, nhưng vẫn trầm mặc.

- Quấy rầy.

Tần Vấn Thiên xoay người rời đi.

- Có không ít người nhìn chằm chằm nơi này, ta phải bảo vệ an toàn của ngươi.

Một thanh âm thanh thúy vang lên, Tần Vấn Thiên quay đầu lại, nhìn cặp mắt thanh lệ tuyệt luân kia, trong mắt của hắn lộ ra vẻ tươi cười.

- Vậy ngươi sẽ giúp ta xuất thủ đối phó người khác sao?

Tần Vấn Thiên hỏi.

Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, như trước cho người ta cảm giác cự người ngoài ngàn dặm.

- Được.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười hỏi:

- Ta là Tần Vấn Thiên, ngươi thì sao?

Đối phương chớp động lông mi, tựa hồ suy tính, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên:

- Thanh Nhi.

- Tên rất dễ nghe.

Tần Vấn Thiên nhìn Thanh Nhi cười, sau đó xoay người rời đi.

Mạc Khuynh Thành nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi tới, trêu ghẹo nói:

- Ngươi cảm thấy nàng xinh đẹp hay ta xinh đẹp?

Đôi mắt của Tần Vấn Thiên lập lóe, hắn và Mạc Khuynh Thành ở Tiên Trì cung đã gặp tướng mạo sẵn có của Thanh Nhi, đẹp đến làm người ta hít thở không thông, nàng và Mạc Khuynh Thành đẹp bất đồng, Mạc Khuynh Thành ưu nhã, nhu mỹ, tràn đầy sức sống thanh xuân, khuynh quốc khuynh thành; Thanh Nhi thì càng thoát tục, lạnh như băng, như nhân gian tiên tử.

- Không phải là ghen chứ.

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Hừ.

Mạc Khuynh Thành trừng Tần Vấn Thiên một cái, bất quá thấy tâm tình của Tần Vấn Thiên tốt chút, nàng cũng vui vẻ.

Thời khắc này, ở xa xa, một bóng người chậm rãi đi đến, đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên.

- Thế nào?

Tần Vấn Thiên bình tĩnh hỏi.

- Có không ít người nguyện ý tham dự, các chủ bảo ta hỏi ngươi, muốn tập kết bao nhiêu người?

Đối phương mở miệng hỏi.

- Người có thể mời được thực lực ra sao?

Tần Vấn Thiên lại hỏi.

- Lấy giá trị Thần binh mà ngươi khắc họa ra mà nói, cường giả trên Nguyên Phủ cảnh tam trọng, chúng ta có thể liên lạc đến 20 vị.

- Vậy 20 vị đi, người dưới tam trọng, tập kết 30 vị, trước tặng bọn họ một kiện Thần binh tam gia hạ phẩm, để cho bọn họ tùy ý chọn lựa, Thần Binh Các thay ta chi ra, điểm ấy hẳn không có vấn đề chứ.

Tần Vấn Thiên thấp giọng hỏi.

- Chúng ta sẽ an bài tốt.

Người nọ gật đầu:

- Ngài còn có phân phó gì khác không?

- Mượn lực lượng tình báo, không tiếc bất cứ giá nào, giúp ta tìm được hành động của tất cả các nhân vật trọng yếu trong hoàng thất, thậm chí cuộc sống hàng ngày.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói.

- Được, mỗi một quãng thời gian, sẽ có người đến đây báo cáo, mặt khác hướng đi nơi này, hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, có động tĩnh, lập tức có người đến đây thông tri rút lui, cũng sẽ chuẩn bị địa phương mới.

Tần Vấn Thiên gật đầu, hắn biết bây giờ xung quanh nơi này đã có một tấm lưới lớn, đây cũng là Thanh Nhi vừa mới nói, có rất nhiều người nhìn chằm chằm nơi này.

- Ta lui xuống trước.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.