Thái Cổ Thần Vương

Chương 896: Chương 896: Chiến Cuộc Khó Bề Phân Biệt (2)




Một hàn âm lạnh lẽo phát ra từ miệng của Lâu Băng Vũ, kèm theo một luồn hàn ý tiêu điều xơ xác, khiến người ta không nhịn được rùng mình một cái.

- Mỹ nhân tức giận, vẫn động lòng người như vậy.

Lý Hàn Thiên đùa giỡn nói, chỉ thấy hàn khí trên người Lâu Băng Vũ càng ngày càng mạnh, mơ hồ có uy thế đóng băng đại địa sơn hà. Toàn bộ trời đất cũng bắt đầu ngưng tụ sương, đóng băng lại. Trong cơ thể Lâu Băng Vũ hình như có một luồng hàn khí khiến người ta sợ hãi bay tung tóe ra, chỉ nghe thấy nàng mở miệng nói :

- Ngươi muốn chiến, ta cho ngươi toại nguyện.

Vừa dứt lời, Lâu Băng Vũ bước chân đạp một cái, dường như thân thể của nàng cũng xông vào bên trong bảo tháp. Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên chờ áp lực trên người của mọi người biến mất. Bọn họ chỉ thấy ánh sáng bao phủ xuống bảo tháp. Bên trong tựa hồ có hai bóng người, chính là Lâu Băng Vũ và Lý Hàn Thiên tiếp tục độc chiến.

Lâu Băng Vũ hiển nhiên có chút phẫn nộ rồi, nàng rút kiếm, kiếm mang sương lạnh, dường như là thanh kiếm đóng băng.

Một nhát kiếm vung ra, nghìn dặm sương lạnh hóa tuyết bay liên tục, kiếm khí nhảy múa. Trên thân phượng hoàng lửa dường như cũng ngưng tụ sương lạnh đáng sợ. Lý Hàn Thiên thần sắc biến đổi lớn. Giờ khắc này hắn dĩ nhiên cảm giác được trên người Lâu Băng Vũ có một luồng uy thế hắn không thể chống lại được. Hắn biết, trước đây hắn đã xem thường nữ nhân này, đệ tử được Mai Sơn Kiếm Chủ xem trọng nhất.

Kiếm vung ra, giải trừ dặm sương lạnh, Lâu Băng Vũ đâm một kiếm này ra, sương bay hóa kiếm, không chỉ cường đại gấp đôi so với chiêu kiếm trước của nàng. Lý Hàn Thiên muốn rút lui, nhưng lại thấy sương lạnh Cự Kiếm, càng lúc càng dài ra, chém vào Huyết Phượng. Khi Lý Hàn Thiên muốn lui xuống dưới bảo tháp, một chiêu kiếm bổ thẳng vào thân thể của hắn, máu chưa ra, chỉ vì đã bị đóng băng hóa sương lạnh.

Lại một nhân vật thiên kiêu ngã xuống.

Trượng Kiếm Tông trong chín đại môn phái được khen là có sức chiến độc lập mạnh nhất. Mặc dù không thể làm cho mỗi đệ tử đều mạnh nhất, nhưng thực lực bình quân của những đệ tử ưu tú, quả thật có khả năng trấn áp những môn phái khác. Vị Lâu Băng Vũ này mặc dù không nổi tiếng bằng thiên kiêu Quý Phi Tuyết của thời đại trấn áp, nhưng chỉ cần dựa vào phong thái tài hoa của chiêu kiếm này, cũng không kém hơn quá nhiều.

Huống hồ mọi người còn biết, trong cơ thể nàng còn có bảo vật Nhân Hoàng mà Mai Sơn Kiếm Chủ lấy cho nàng, có thể tăng cường thực lực của nàng thêm bước một bước nữa.

Lâu Băng Vũ thu kiếm đứng đó, từ đầu đến cuối đều đứng tại chỗ, nhưng khi nãy đoàn người lại thấy nàng giao đấu với Lý Hàn Thiên ở bên trong bảo tháp một cách chân thức. Đây chính là điểm kỳ diệu của bảo tháp này.

Còn lại năm người, lại lên thêm một bước, khoảng cách với đỉnh tháp càng gần hơn, nhưng trong lòng mọi người lại có chút nặng nề. Bởi vì những đối thủ còn lai càng lúc càng cường đại.

- Tới phiên ngươi, Độc Hạt Tử.

Thái Yêu Giáo Thánh tử nói, con mắt màu nâu của Độc Hạt Tử quét một lượt tất cả mọi người. Hắn đã phát động công kích. Một luồng gió tanh đánh về phía mọi người, làm cho Tần Vấn Thiên nghẹt thở trong chớp mắt, đồng thời quanh người xuất hiện một màn kiếm lượn quanh, xua tan khí độc.

Gió tanh vẫn không ngừng nhào ra, đến khi khiến cho tầm mắt của người ta dần dần trở nên mơ hồ. Tần Vấn Thiên nhìn trước mắt gió tanh lượn lờ, chân mày hơi nhíu, lập tức hắn thấy được một con bọ cạp khổng lồ, toàn thân dường như khoác khôi giáp. Chiếc đuôi bọ cạp sắc bén quăng thẳng về phía hắn.

- Độc Hạt Tử là người hay là Yêu.

Mọi người trong lòng rùng mình. Trong tay Tần Vấn Thiên xuất hiện Phương Thiên Họa Kích màu máu, bạo kích về hướng đuôi bọ cạp. Trong khoảnh khắc va chặm, đuôi bò cạp trực tiếp bị xoắn nát, từng giọt máu tươi bắn ra, tựa như tia chớp hướng về phía Tần Vấn Thiên.

Tay trái của Tần Vấn Thiên cấp tốc đánh ra chưởng lực, chém giọt máu xuống, nhưng Độc Hạt Tử kia không ngừng tới gần, đâm về hướng của hắn.

Điều này làm cho Tần Vấn Thiên có chút do dự, lập tức trong mắt lóe lên một ánh sáng lạnh. Phương Thiên Họa Kích thẳng tiến không lùi, vang lên tiếng “xì xì” truyền ra, đánh nứt tên không lồ Độc Hạt Tử. Từng giọt máu tươi bắn mạnh ra, hóa thành một trận mưa máu.

Tần Vấn Thiên nhất chỉ vung ra, trong phút chốc có một luồng ánh sáng của khí lưu hủy diệt xông thẳng lên trời, che hết cơn mưa máu đang vương vãi xuống.

- Nguy hiểm thật.

Tần Vấn Thiên nói thầm một tiếng, máu của tên Độc Hạt Tử này e là không thể đụng vào.

Đúng lúc này, một đạo ánh sáng âm u lạnh lẽo phóng tới, làm cho đầu Tần Vấn Thiên run lên mãnh liệt, sinh ra một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

- Ha ha, làm như vậy là không đúng.

Giọng nói lanh lảnh truyền ra, cảm giác nguy hiểm kia biến mất, sau đó Tần Vấn Thiên nhìn thấy hai bóng người trong tháp đang va chạm nhau. Thì ra khi nãy Thái Yêu Giáo Thánh tử muốn tập kích, bị Lâm Tiên Nhi ngăn chặn.

- Lần trước muốn cùng Tiên tử luận bàn một chút, bây giờ gặp đúng dịp.

Thái Yêu Giáo Thánh tử cười khanh khách, hai người va chạm nhau.

- Ta cũng vậy.

Lại có thanh âm truyền ra, Độc Hạt Tử lại nhảy vào vòng chiến, bắn ra một đạo ánh sáng đỏ ngàu về phía Lâm Tiên Nhi, hóa thành cục diện hỗn chiến ba người.

- Hai vị bắt nạt một cô gái yếu đuối như Tiên Nhi, như vậy thật mất phong độ.

Đôi mắt đẹp của Lâm Tiên Nhi lóe lên một vệt kinh dị, chuẩn bị thoát khỏi chiến trường, nhưng Lâm Tiên Nhi rất nhanh phát hiện, nàng dĩ nhiên không thể thoát khỏi chiến trường này. Dường như một khi tiến hành quyết chiến như vậy liền không ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.