Thái Cổ Thần Vương

Chương 1154: Chương 1154: Chư Thiên Tiên vực (2)




- Ha ha ha. Mỹ nữ ở thế giới thổ dân có phải mùi vị không tệ chứ.

Thanh niên tà dị cao hứng nói. Trong tròng mắt của hắn hiện lên ánh sáng màu yêu dị, khiến cho không ít người nhìn hắn đều tỏ vẻ chán ghét. Tu hành đã đạt đến loại cảnh giới này, thường sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp làm thay đổi, Dục niệm sẽ yếu bớt, có thể khắc chế tốt hơn. Người này hẳn là tu luyện tà công, dục niệm hừng hực.

- Người này không dám làm loạn tại Tiên vực. Bây giờ đi đến thế giới thổ dân, chỉ sợ sẽ có không ít nữ tử tao ương, lại cũng phối hợp bá chủ thế giới thổ dân này. Xem ra không có nguyên tắc gì hết.

Một số người thầm nghĩ trong lòng. Nhưng việc không liên quan đến mình nên cũng lười để ý tới. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, trực tiếp đạp bước rời đi.

Cường giả thanh niên cưỡi hoàng kim giao long quét mắt nhìn cường giả tà dị một cái, trong lòng cười lạnh. Thế giới trong vực đối với Tiên vực mà nói giống như một chiếc thuyền con giữa biển cả mênh mông. Cực kỳ bí ẩn. Khó có thể tìm được. Thật ra thì thích hợp để làm không ít chuyện. Khó trách tại Tiên vực thường xuyên nghe nói có người đắc tội kẻ thù cường đại siêu cấp, bỏ chạy đến nơi thế giới trong vực vắng vẻ để tị nạn. Như vậy tuy rằng kẻ thù cường đại, nhưng rất khó mà tìm được.

- Không biết thế giới trong vực có một số kỳ địa hay không.

Giao Long gầm lên giận dữ, lập tức gào thét tới phía xa xa, trong nháy mắt biến mất khỏi nơi này.

Trên bầu trời Dược Hoàng cốc, Dược Hoàng và không ít người đứng ở hư không. Thậm chí Hắc Bá cũng có mặt. Còn có người của lúc trước đã từng xuất hiện ở Đan Vương điện cứu Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.

- Hoàng cấp Thánh vực bị đả thông rồi. Không ngờ có đại năng tới nơi này thu đồ đệ. Xem ra sau này Hoàng cấp Thánh vực sẽ hội tụ rất nhiều ánh mắt. Thậm chí là một số cường giả Tiên vực siêu cấp.

Một vị cường giả đã từng xuất hiện ở Đan Vương điện chợt lên tiếng, lông mày hắn khẽ nhíu lại.

- Chúng ta nhất định phải đi ra.

Hắc Bá lãnh đạm buông lời. Mọi người nghe được lời của hắn đều trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Dược Hoàng cốc, trong lòng thở dài.

- Thật sự không nỡ bỏ một mình thiếu chủ ở lại nơi này a.

Có người thở dài.

- Không nỡ cũng phải buông bỏ. Chúng ta đã bại lộ một lần rồi. Đông Thánh đại đế cường giả như vậy, ý nghĩ hắn quét qua là có thể bao trùm Hoàng cấp Thánh vực, bất kỳ người nào cũng chạy không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Hơn nữa, Đông Thánh đại đế thu đồ đệ ở đây, Hoàng cấp Thánh vực tất nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của các đại năng khác. Chúng ta nhất định phải đi.

Trong giọng nói bình tĩnh của Hắc Bá biểu hiện một sự kiên định. Những người khác đều gật đầu. Bọn họ cũng hiểu rõ năng lực của cường giả Tiên đế cảnh.

Tiên vực Tiên đế, một niệm nhìn một vực, bất kỳ một chút gì cũng có thể bại lộ. Bọn họ không có hy vọng tồn tại, ảnh hưởng đến tương lai của thiếu chủ.

- Ai! Dược Hoàng, thiếu chủ chỉ nói giao cho ngươi.

Một người trong đó dặn dò Dược Hoàng.

- Yên tâm đi. Ta sống đã nhiều năm như vậy vốn đã sống đủ rồi. Hơn hai mươi năm trước ta đã khó chạy thoát đại nạn, do các ngươi kéo dài tánh mạng của ta. Hơn nữa nhảy ra giới hạn sinh mạng dòng sông, một bước thành tiên, mạng sống chi ân vốn là không thể báo đáp. Hơn nữa đột phá vào Tiên cảnh, cái mạng này của lão phu là các ngươi. Mặc dù không biết các ngươi là người nào, nhưng nếu đã đối với Tần Vấn Thiên như vậy, xem ra trên người hắn lưng đeo sứ mệnh nghịch thiên. Ta còn một hơi thở, đương nhiên sẽ không để cho hắn bỏ mình.

Dược Hoàng thành khẩn nói. Hắn chưa bao giờ hỏi tới thân phận của Tần Vấn Thiên. Đó không phải là phương diện mà hắn có thể tiếp xúc. Ân tình ngày xưa báo đáp cho tốt là được rồi. Huống chi hắn có thể chứng kiến nhân vật nghịch thiên này trưởng thành, bản thân đó chính là một niềm tự hào.

- Chúng ta vì hắn đã làm vượt qua lời dạn dò của chủ nhân và phu nhân. Thân là thiếu chủ, hắn cõng trên lưng là sứ mệnh. Chúng ta tin tưởng hắn có thể quật khởi từng bước một, chỉ có dựa vào tự thân nỗ lực tới điên phong, mới là khó bị đánh bại nhất. Đây là cáo giới của chủ nhân ngày xưa, các ngươi không cần cố chấp ở nơi này. Đi thôi.

Giọng của Hắc Bá trước sau như một. Lạnh lùng nghiêm khắc, y hệt như năm đó hắn dạy dỗ Tần Vấn Thiên vậy.

- Tốt, tốt, nghe theo lời ngươi.

Mọi người nhìn Hắc Bá. Nếu như hắn thật sự bất cận nhân tình như thế, làm sao lại trở thành người mang thân tàn phế? Chuyện năm đó bọn họ không thể nào quên.

Ánh mắt chăm chú nhìn nơi Tần Vấn Thiên tu hành, bọn họ hít sâu một hơi, đều không nói gì.

- Dược Hoàng, chuyển cáo thiếu chủ, nha đầu Thanh nhi kia là một cô gái tốt. Nàng luôn luôn âm thầm chú ý đến hắn. Nha đầu kia tích chứa phong ấn siêu cường trong cơ thể, thân phận phi phàm. Thậm chí ta đoán lần này Đông Thánh hàng lâm, có thể sẽ có liên hệ với nàng.

Hắc Bá tựa như có chuyện không yên lòng đi, mở miệng nói với Dược Hoàng.

Dược Hoàng tỏ vẻ kỳ quái, nhìn thoáng qua Mạc Khuynh Thành ở bên cạnh Tần Vấn Thiên cách đó không xa.

- Nên báo cho hắn biết. Còn lấy hay bỏ như thế nào, lựa chọn ra sao là do chính hắn. Không ai có thể làm chủ thay thế cho hắn. Chỉ có chính bản thân hắn. Võ đạo như thế nào thì tình cảm cũng như thế ấy.

Hắc Bá để lại một câu nói, lập tức đoàn người đua nhau phá vỡ hư không mà đi. Dược Hoàng gật gật đầu. Hắn cũng biết sự tồn tại của Thanh nhi. Hơn nữa nữ nhân này và đệ tử Mạc Khuynh Thành của hắn, là loại người si tình.

Bọn Hắc Bá cứ ra đi, rời khỏi Hoàng cấp Thánh vực. Nhưng Tần Vấn Thiên không biết tất cả những chuyện này. Hắn vẫn yên lặng tu hành ở chỗ cũ, ý đồ diễn hóa xuất Tinh Thần Thiên Tượng thứ hai của mình.

Nhưng diễn biến của Tinh Thần Thiên Tượng là dựa vào lĩnh ngộ. Trước kia không có lĩnh ngộ, bất kể ngươi bỏ ra bao nhiêu thời gian cũng đều vô dụng. Một khi hiểu được chính là chuyện ngay lập tức.

Thời khắc này Tần Vấn Thiên hắn đã lĩnh ngộ ra lực lượng dung hợp sinh ra là không tốt, nhưng không có bất kỳ loại nào có thể sánh vai cùng Mộng Giới Tinh Tượng. Nếu như vậy thì có muốn cũng vô dụng, chi bằng đừng lĩnh ngộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.