Sở Mãng sau khi chém ra một nhát phủ, rốt cuộc dừng múa đại phủ, chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời rống:
- Thống khoái, ha ha.
Sở Mãng lúc này chỉ cảm thấy cả người vô cùng thông thuận, bông tuyết quanh thân giống như đang quay quanh hắn mà bay múa.
- Mãng ca, một lần tu luyện đã lâu như vậy, đến ăn một chút.
Tần Vấn Thiên hô, ánh mắt Sở Mãng lúc này mới nhìn về phía Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc, nhếch miệng cười nói:
- Được.
Cất một bước, Sở Mãng đi đến đài đá chỗ Tần Vấn Thiên, nhìn Diệp Tịch nói:
- Nha đầu này là ai?
- Sở Mãng đại ca, ta tên là Diệp Tịch.
Diệp Tịch mỉm cười ngọt ngào nói, khiến Sở Mãng gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói:
- Diệp Tịch, đây là điểm tâm muội làm à, ta nếm thử.
Nói xong, Sở Mãng cầm lấy điểm tâm, để vào miệng, mắt sáng rực lên, cười nói:
- Thật ngon.
- Đúng vậy, tay nghề Diệp Tịch rất tốt.
Tần Vấn Thiên cũng mỉm cười nói.
- Tuyết lại rơi rồi.
Sở Mãng ngẩng đầu, nhìn bông tuyết phất phới, nói:
- Không biết đại ca thế nào rồi.
- Yên tâm đi, Sở đại ca sẽ thống trị rất tốt Sở quốc.
Tần Vấn Thiên cũng nhớ về Sở Vô Vi, thanh niên đó tựa như vĩnh viễn bình tĩnh như vậy, giống như tất cả đều nắm giữ trong lòng bàn tay.
- Ừm.
Sở Mãng gật gật mạnh đầu, mắt có chút đỏ hồng, thật sự, rất nhớ đại ca.
- Diệp Tịch, người nhà muội đâu?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Tịch, mỉm cười hỏi.
Vẻ mặt Diệp Tịch ảm đạm xuống, miễn cưỡng cười nói với Tần Vấn Thiên:
- Ở hoàng thành Tề Vân quốc.
- Vậy sao muội lại ở đây.
Sở Mãng tương đối vụng về thật thà, cũng chưa nhìn ra vẻ mặt của Diệp Tịch, tiếp tục truy hỏi.
- Muội không thích nơi đó, liền đi ra.
Diệp Tịch miễn cưỡng cười cười, Sở Mãng cái hiểu cái không gật gật đầu.
- Không nói chuyện với bọn huynh nữa, muội về đây.
Diệp Tịch cầm cái giỏ trúc chạy bước nhỏ rời khỏi, Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng của thiếu nữ, nha đầu này, tựa như có tâm sự.
Cũng đúng, thiếu nữ mười sáu tuổi mỗi ngày đến Vọng Long sơn bích, lại không giống như là đến tu hành, chỉ sợ có nguyên nhân đặc biệt gì đó.
- Vấn Thiên, chúng ta bao giờ đi thành Thương Châu?
Sở Mãng nhìn Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Ta gặp phải bình cảnh, muốn tu hành thêm một đoạn thời gian, xem có thể đột phá bình cảnh hay không, nếu như không được mà nói, chúng ta liền khởi hành.
Tần Vấn Thiên cười nói, hắn đã kẹt ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng năm được một đoạn thời gian.
- Được, vậy ta tiếp tục xem xem có thần thông gì khác thích hợp để ta tu hành hay không.
Sở Mãng gật đầu nói.
Trận tuyết này rơi đủ bảy ngày, tuyết rơi thật sự lớn, sau khi tạnh, ánh mặt trời đặc biệt sung túc, tuyết đọng tan đi, vạn vật sống lại, trong thiên địa tràn đầy ấm áp và sinh cơ, đại địa mênh mông, lộ ra cảnh trí rực rỡ hẳn lên.
Tần Vấn Thiên vẫn ở đó ngủ ngon, ánh sáng lười biếng rơi ở trên người, cảm giác rất thoải mái, khóe miệng của hắn luôn treo ý cười tủm tỉm, ngủ cũng giống như ngủ đặc biệt an tường.
Vọng Long sơn bích lại náo nhiệt hẳn lên, trong tuyết đầu mùa, Tề Vân quốc rất nhiều võ tu đều đi tới Vọng Long sơn bích tu hành.
Sở Mãng vẫn đắm chìm ở trong tu hành của hắn, hắn tuy không phải quá thông minh, nhưng là võ si, một khi đắm chìm vào trong thế giới của mình, bất luận kẻ nào việc gì cũng không thể quấy rầy đến hắn, đây cũng là nguyên nhân ở đất Sở quốc, hắn là hạng nhất của kinh thành thập tú.
Có lẽ chính bởi vì loại trạng thái lòng không tạp niệm này của Sở Mãng, hiệu suất tu hành của hắn cao hơn người thường.