- Đặc sắc, đương nhiên là rất đặc sắc.
Lý Mộ Bạch vuốt vuốt râu dài, nói:
- Chư thiên Tiên Vực, vô hạn vô biên, trong đó một ngày. Trong Tiên Vực có vô số thế lực, vô số Tiên quốc, Thánh Địa, Tiên phủ, Tiên giáo rồi vô số hiểm địa, vô số cường giả để cho ngươi ta phải kinh ngạc. Tại Tiên vực, thế lực như Chiến Tiên Cung dù có thể quét ngang thế giới này nhưng phóng nhãn tại Tiên Vực thì căn bản cũng không đáng để ý đến. Ta đã từng đi du lịch trong Tiên Vực thời gian mấy nghìn năm nhưng chẳng qua là đi được một số ít địa phương mà thôi.
Đám người Dược Hoàng cùng Tần Vấn Thiên nghe vậy mà trong lòng kinh thán, đây chính là Tiên Vực thế giới sao.
- Đương nhiên, Tiên Vực tuy đặc sắc nhưng cũng rất tàn khốc, đó là thế giới cường giả vi tôn, kẻ thích hợp thì sinh tồn còn nếu thực lực ngươi yếu rồi lại không có bối cảnh thì nên khiêm tốn một chút, không nên tùy tiện trêu chọc người ta, bằng không sẽ chết lúc nào cũng không biết. Ngươi không nên có trọng bảo nếu không muốn gặp phải sát sinh chi họa; ngươi thậm chí không thể có vợ đẹp con khôn bởi vì nếu thực lực của ngươi yếu, ngươi sẽ không bảo vệ được vợ con mình.
Lý Mộ Bạch thở dài nói:
- Bởi vậy hoàn cảnh của người vừa có thực lực yếu vừa không có bối cảnh đều rất thảm, mà đại bộ phận mọi người đều là như vậy. Theo đó hoàn cảnh Tiên Vực rất tàn khốc, rất nhiều Võ Mệnh tu sĩ có thân phận đầy tớ, bị người ta khống chế, số phận của rất nhiều nữ nhân có nhan sắc thì lại càng bi thảm hơn. Trong suy nghĩ của những đại nhân vật Tiên Vực kia, căn bản sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của những người có thực lực và địa vị hèn mọn.
Nghe Lý Mộ Bạch nói, trong lòng Tần Vấn Thiên rất nhiều cảm xúc vì hắn đã gặp được đám người Đông Thánh Tiên Đế và còn cả chư vị Tiên Vương nữa. Đừng xem những Tiên Vương này, ai nấy bộ dáng đều tươi cười, phảng phất như rất ôn hoà nhưng khi hắn bị Đông Thánh Tiên Đế vứt bỏ thì không có ai thèm liếc nhìn hắn một cái. Từ trong xương bọn hắn đều coi thường người có thực lực yếu hơn mình cho dù người đó có thiên phú xuất chúng.
Nhân vật Chiến Tiên Cung đi theo Thánh Hoàng đến đây không phải là rất coi thường tính mạng của người Dược Hoàng Cốc và người Hoàng Cực Thánh tông sao.
- Tiền bối, nếu Tiên Vực tàn khốc như vậy thì không phải sẽ rất áp lực sao?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Không, nếu so với thế giới nhỏ bé này ta vẫn thích Tiên Vực hơn.
Lý Mộ Bạch lắc đầu nói :
- Ta đơn độc một mình nên không có nỗi lo về sau, thái độ ngày thường cũng khiêm tốn một chút nên cũng không đến mức gặp phải cái loại người nhìn ngươi không thuận mắt liền tru sát ngươi. Nhân vật có cảnh giới cao thì tâm tính đều bất phàm, trừ khi có cái gì có thể mê hoặc được bọn hắn, bằng không sẽ không dễ dàng ra tay. Hơn nữa tại Tiên Vực ta có thể thường xuyên mạo hiểm, mỗi ngày đều có truy cầu, đó là hành trình truy cầu thành cường giả, hành trình truy cầu con đường Võ Đạo nhiệt huyết. Ta chỉ hận là mình đã quá già rồi, thiên phú cũng không tốt, bằng không tất nhiên sẽ không phải khiêm tốn như thế mà nhất định sẽ đi tranh phong với nhân vật thiên tài của các phe Tiên Vực.
- Vấn Thiên, ngươi cũng không biết, tại Tiên Vực nếu ngươi có thiên phú tốt thì rất có lợi thế đó. Ngươi sẽ được nhiều đại thế lực mời chào, có thể đi cướp đoạt được các loại thiên tài địa bảo, có thể đi thăm dò di tích do các đại năng lưu lại, ngoài ra còn có rất nhiều thứ kích thích khác như rượu ngon, món ăn ngon, cái gì cần có đều có, mỹ nữ thì như mây yêu thương nhung nhớ nhau, ha ha.
Lý Mộ Bạch cởi mở cười nói, người này vừa nhìn thấy là người tiêu sái đáng tiếc chính là thiên phú không mạnh.
Tại trong thế giới nhỏ bé này thiên phú của hắn là số một số hai nhưng đến Tiên Vực thì lại thành quá tầm thường, không khác gì chúng sinh bình thường.
Vì vậy từ trong ngữ khí của Lý Mộ Bạch, Tần Vấn Thiên có khả năng cảm giác được sự cô đơn tịch mịch.
- Tiên Vực.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn cũng rất chờ mong thế giới Tiên Vực, cha mẹ hắn là người Tiên Vực sao?
Còn có Thanh Nhi nữa, gia thế của nàng tại Tiên Vực hình như cũng vô cùng bất phàm....
Hoàng Cực Thánh tông lại một lần nữa không có chiếm lĩnh được Dược Hoàng Cốc, nghe đồn là tổ sư của Trượng Kiếm Tông đã trở về rồi, vì vậy mới giúp cho Dược Hoàng Cốc tránh được một kiếp. Tuy nhiên sau trận chiến này người của Dược Hoàng Cốc cũng đã tạm thời phân tán đi các nơi rồi.
Trong thời gian tiếp theo, bầu không khí trong Thánh Hoàng Thành lại khôi phục lại sự bình tĩnh như trước. Nếu như Hoàng Cực Thánh tông cùng Dược Hoàng Cốc chưa phân ra thắng bại thì trong lòng mọi người vẫn chưa yên tâm, cuộc chiến tranh chấp vị trí bá chủ vẫn còn chưa kết thúc.
Trong Chu Tước Tiên Cung, một cái thân thể khác của Tần Vấn Thiên là Đế Thiên vẫn đang trong quá trình tu luyện và ở nơi xa, một già một trẻ vẫn đang nhìn hắn. Việc này đã sớm thành thói quen của bọn hắn rồi, chờ đợi quá lâu rồi, rốt cuộc đã có người có hi vọng tới đây, trong lòng lão giả vẫn rất chờ mong.
Giờ khắc này, bức tranh màu vàng trên không trung phía trên Đế Thiên hóa thành vô tận phù quang rồi chui vào trong thân thể Đế Thiên. Rốt cuộc Đế Thiên mở mắt ra rồi đứng dậy, sau đó bức tranh liền hóa thành hàng vạn hàng nghìn phù văn bao phủ toàn bộ thiên địa mà điên cuồng xoay tròn đi vào trong thân thể Đế Thiên. Sau khi quang mang tiêu tán thì trong ánh mắt Đế Thiên hiện lên một đạo quang mang sắc bén, đó rõ ràng là ánh mắt của Tần Vấn Thiên.
Bởi vì Đế Thiên chính là Tần Vấn Thiên.
- Tiền bối, như vậy được chưa?
Đế Thiên nhìn về phía lão giả phía xa hỏi.
- Được cái gì a? Lão giả cười nói.
- Thông qua khảo nghiệm ấy, ta có thể chưởng khống Tiên cung được hay chưa.
Đế Thiên hỏi.
Lão giả nở nụ cười nói :
- Ngươi đang nằm mơ à, mới thông qua được nhất trọng khảo nghiệm mà đã nghĩ đến việc được truyền thừa chưởng khống Tiên cung a?.
Nghe vậy thần sắc Đế Thiên cứng đờ, nhìn vô cùng khó coi.
- Con đường của ngươi còn dài, lần này ngươi mới được coi như là đã nhập môn mà thôi, còn kém rất nhiều. Việc xông xáo vào Tiên Vực cứ giao cho một thân thể khác của ngươi đi làm đi, còn ngươi, ta sẽ phụ trách.
Lão giả mở miệng nói làm cho thần sắc Đế Thiên cứng lại, lộ ra vẻ khó coi, chuyện này hắn dĩ nhiên đã biết sao?
- Thế giới này quá nhỏ, từ hôm nay trở đi ngươi đã nhập môn, ta sẽ dẫn ngươi đi du lịch các nơi, đi tới các thế giới nhỏ bé khác nữa, có hàng tỉ thế giới nhỏ bé, trong đó có một số thế giới rất mạnh, cũng có rất nhiều thế giới nhỏ bé có chỗ phi phàm. Ta sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi, để cho ngươi tại trong vòng thời gian trăm năm đúc thành Tiên đài. Đến khi đó ngươi mới được xem như là chân chính thông qua khảo nghiệm.
Ánh mắt lão giả thâm thúy, giống như một mảnh thế giới tinh thần nhìn chằm chằm vào Đế Thiên nói:
- Từ nay về sau, Tinh Hồn của ngươi chỉ có thể phong ấn tinh hồn, từ đó ngươi đi theo con đường Phong Ấn Đại Đạo, đó là hướng đi mạnh nhất, phong ấn chi năng là năng lực mạnh nhất thiên hạ, không có bất kỳ năng lực nào có khả năng bằng.
Ánh mắt Đế Thiên lập loè, lão giả này không biết là người nào nhưng chắc bản thân lão tu hành phong ấn đại đạo nên tự nhiên là tôn sùng phong ấn, còn cái gọi là mạnh nhất thì hắn không tin cho lắm.
- Ngươi hoài nghi lời ta nói sao?
Lão giả cười nói :
- Không gian năng lực cường đại lắm sao? Thời gian năng lực mạnh lắm sao? Quang năng lực cường đại sao? Tất cả đều siêu cấp cường đại nhưng nếu như phong ấn chi năng mà ngươi tu hành đến chí cường thì tất cả đều có thể khắc chế được, ngươi có thể phong ấn được tu vi, phong ấn được tốc độ, phong ấn được không gian, phong ấn được thời gian, phong ấn được cả thế giới này. Như vậy ngươi nói cho ta biết, phong ấn có phải là lực lượng mạnh nhất hay không ?.