Thái Cổ Thần Vương

Chương 1604: Chương 1604: Cường Thế Đánh Bại (2)




- Tiêu Lãnh Nguyệt, nực cười cho ngươi là thiên kiêu nằm ở hàng thứ sáu của Đăng Tiên bảng, mà chỉ có chút thực lực này. Chiến đấu kế tiếp có thể kết thúc rồi, để cho ngươi nhìn uy lực chân chính của Thần Chi Thủ một chút.

Lời Tần Vấn Thiên vừa dứt, mọi người chỉ thấy bàn tay của hắn phun trào ánh sáng vạn trượng, cực kỳ rực rỡ. Phù văn vô tận điên cuồng lưu động. Bàn tay ấy không biết đáng sợ bao nhiêu, trong một tích tắc, lực lượng tích chứa trong đó phảng phất như muốn bạo phát ra toàn bộ.

Ánh mắt của Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn chòng chọc vào bàn tay của Tần Vấn Thiên. Nàng nhìn thấy phù văn điên cuồng lưu động trong bàn tay ấy phảng phất như hóa thành lốc xoáy đáng sợ, điên cuồng thôn phệ lực lượng vô tận. Bàn tay ấy lại thổi lên một trận phong bạo hủy diệt rất đáng sợ, uy năng tích chứa trong đó khiến cho Tiêu Lãnh Nguyệt cảm thấy trái tim đang chấn động, đang đập mạnh.

- Trận đánh lần trước Thần Chi Thủ của ngươi đã từng bị đánh nát qua, một khi phun trào là không cách nào tiếp tục sử dụng lần thứ hai nữa. Ngươi đã dùng cạn kiệt lực lượng của Thần Chi Thủ.

Tiêu Lãnh Nguyệt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

- Ngươi đoán không sai. Thần Chi Thủ có thể duy trì trạng thái chiến đấu cường lực kéo dài, sau khi ngưng chiến ta có thể thu hồi. Dĩ nhiên, Thần Chi Thủ được xưng là bàn tay của thần linh. Nó còn có một đặc điểm nữa, chính là có thể phun trào uy năng chân chính của thần linh, Thần Chi Thủ chiến đấu chân chính.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, lập tức chỉ thấy thân hình hắn chớp động, giơ bàn tay lên sát phạt thẳng tới Tiêu Lãnh Nguyệt.

Trong tích tắc, một dấu bàn tay thần linh cực kỳ to lớn phảng phất từ trên trời giáng xuống, mang theo uy áp không ai bì nổi, mang theo lực lượng công phạt trấn diệt hết thảy, phá hủy hết thảy mà lao xuống. Uy thế như vậy khiến cho Tiêu Lãnh Nguyệt cảm nhận được không thể ra sức. Nàng phát ra một tiếng hú dài kinh thiên động địa, toàn bộ lực lượng đống sát vô tận phảng phất muốn xông ra bên ngoài cơ thể, hóa thành từng ngọn hàn băng cổ phong oanh sát tới chưởng ấn che trời có thể diệt sát hết thảy ở phía trước kia.

Chỉ nghe tiếng vang ầm ầm khiếp người truyền ra. Tất cả sắp bị chấn vỡ nát tan tành, hơn nữa nhanh giống như một trận ánh sáng. Ánh sáng đó có thể phá hủy hết thảy.

Oành…

Một tiếng vang thật lớn. Hư không mà Tiêu Lãnh Nguyệt đứng trên đó phát ra tiếng va chạm đáng sợ. Lập tức mọi người nhìn thấy trên cả vùng đất xuất hiện một cái hố sâu to lớn, phảng phất có một bóng dáng người bị đập vào. Các thiên kiêu ai nấy cũng đều ngẩn người, đưa mắt nhìn vào hố sâu kia. Ngay cả Thanh Nhi và Huyền Dương đang chiến đấu cũng ngừng lại, nhìn về phía bên này.

Mặt đất nơi ấy đều bị đóng băng, phảng phất là hố sâu băng tuyết, hơi lạnh tỏa ra. Giây lát sau truyền ra một tiếng ho khan. Lập tức trong hố sâu có một hình bóng chật vật bò lên, máu tươi từ trong miệng không ngừng rơi xuống. Tiêu Lãnh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Tần Vấn Thiên giữa hư không, trong con ngươi của nàng có một niềm tuyệt vọng mờ mịt.

Lần trước chiến bại dưới tay Thanh Nhi có thứ hạng hơn nàng một bậc. Ngày hôm nay nàng bị Tần Vấn Thiên cường thế đánh bại. Đây là người đã từng được nàng dẫn vào Tiêu môn, vốn định lợi dụng hắn tìm được phương pháp đi thông đến Đế cung. Và quả thật tìm được rồi, nhưng vì vậy mà Tần Vấn Thiên tu thành Thần Chi Thủ, còn nàng thì không được cái gì cả. Ỷ vào Thần Chi Thủ, nửa năm sau trong ngày hôm nay, Tần Vấn Thiên đánh bại nàng. Đây là sự nực cười đến bực nào.

“Tiêu Lãnh Nguyệt bại bởi Tần Vấn Thiên.”

Mọi người biến sắc. Tần Vấn Thiên có được Thần Chi Thủ, nhất định quật khởi mạnh mẽ trong thành Cổ Đế này.

Chỉ thấy Thần Chi Thủ trong tâm bàn tay hắn trở nên nhạt dần, tuy vẫn còn ở đó, nhưng không có ánh sáng lóa mắt như trước nữa. Thần sắc Huyền Dương lạnh như băng, thân hình chớp động, bay thẳng tới đánh giết Tần Vấn Thiên. Đã không có Thần Chi Thủ, Tần Vấn Thiên chống lại công kích của hắn như thế nào đây? Cho dù chỉ còn lại một mình hắn, trận chiến này coi như chưa kết thúc.

Nhưng lại thấy thân hình Thanh Nhi lập lòe, trực tiếp chắn trước mặt Huyền Dương. Lực lượng không gian của nàng cường đại, dễ dàng có thể ngăn cản Huyền Dương. Tuy nàng không có cách nào kích phá Thiên Huyền kính thuật của Huyền Dương, nhưng Huyền Dương cũng không thể đánh bại được nàng. Nhìn hai người chiến đấu, mọi người cảm giác dường như vị trí thứ tư và thứ năm trên Đăng Tiên bảng cũng không hề có chênh lệch nào.

Huyền Dương dựa vào Thiên Huyền kính thuật, đứng ở thế bất bại. Tuy nhiên công kích của hắn thì không thể đánh bại Thanh Nhi.

Đối với điểm này, Tần Vấn Thiên đã biết trước khi khai chiến. Dù sao hắn và Huyền Dương đã từng có chiến đấu qua, biết được ưu thế và nhược điểm của Huyền Dương, chỉ thấy hắn chậm rãi đi lên trước. Từ xa xa không ít cường giả Song Kiêu minh đua nhau bước chậm tới bên này, nhất thời khí thế cuồng bạo lên.

- Xảy ra chuyện gì, thất bại không nổi ư?

Tần Vấn Thiên quét ánh mắt qua đám người. Tiếng nói lạnh như băng của hắn khiến cho bọn họ dừng bước chân, lạnh lùng nhìn qua. Có không ít người đi tới bên dưới, trợ giúp cho Tiêu Lãnh Nguyệt.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này có một giọng nói từ trên trời giáng xuống. Lập tức trên hư không có một hình bóng đạp bước lăng không. Người này có phong thái tuyệt thế, trên người lộ ra một cổ khí chất không biết gọi tên. Khí tức trên người hắn mặc dù không bá đạo ác liệt, nhưng chỉ vừa đứng trên hư không trông thật giống như một nhân vật tuyệt đại hàng lâm. Giọng nói của hắn vân đạm phong khinh, lại như có một cổ uy nghiêm vô thượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.