Thái Cổ Thần Vương

Chương 413: Chương 413: Cường thế




- Thùng một tiếng vang lớn, thân thể hai người bị đánh bay ra, khí tức phập phù, máu tươi phun ra, sắc mặt trắng bệch, bọn họ không phá được phòng ngự của Tần Vấn Thiên, nhưng một đòn tùy ý của Tần Vấn Thiên, bọn họ lại thừa nhận không nổi.

- Lực lượng này...

Trong mắt Âu Dương Cuồng Sinh lóe ra mũi nhọn, lực lượng của thằng cha này đáng sợ.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Lâm Hạo Thiên, chỉ thấy đối phương nhìn chằm chằm hắn, lại chưa ra tay.

- Ngươi sao còn chưa ra tay. Tần Vấn Thiên trào phúng. Lâm Hạo Thiên, trong mắt gã lại có một luồng kiêng kị, chỉ dựa vào thực lực vừa rồi Tần Vấn Thiên triển lộ, rất có thể sẽ đánh bại gã, như vậy đả kích đối với tiếng tăm của gã là cực lớn, hắn nhân vật chuẩn thiên kiêu Tuyệt Sanh Kiếm Phái, cảnh giới mạnh hơn Tần Vấn Thiên nếu còn chiến bại, người khác sẽ nhìn hắn như thế nào?

- Xem ra ngươi có chút tiến bộ, đáng giá ta nghiêm túc đối đãi.

Kiếm ý trên người Lâm Hạo Thiên điên cuồng dâng trào, trong phút chốc, lấy hắn làm trung tâm, thiên địa như nổi lên một trận gió lốc đáng sợ, bước chân hắn đi một bước về phía trước, một kiếm uy ngập trời cuồn cuộn rít gào ra, đâm về phía Tần Vấn Thiên.

Cả mảng không gian, giống như chỉ có kiếm đang ngân lên.

- Kiếm thế thật mạnh, kiếm đạo ý chí cũng là hóa cảnh, lại thêm Lâm Hạo Thiên còn lĩnh ngộ phong ý chí cũng là hóa cảnh, gió ẩn trong kiếm, kiếm ra như gió, uy lực sẽ đáng sợ cỡ nào.

Mọi người cảm thụ được kiếm uy quanh thân Lâm Hạo Thiên, giống như muốn xé rách tất cả, thân phòng ngự thể Tần Vấn Thiên có mạnh nữa, chỉ sợ cũng tuyệt không dám chống đỡ kiếm uy như vậy.

Một kiếm ra, người cũng phải chém thành hai đoạn.

- Thùng!

Bước chân Lâm Hạo Thiên lại lần nữa đi về phía trước, bước ra mỗi một bước, thế kia liền sẽ mạnh thêm vài phần, mặc dù mọi người đứng ở phương xa, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được kiếm uy kia khủng bố, giống như muốn xé rách hư không.

Nhưng theo Lâm Hạo Thiên bước ra một bước nữa, vô tận kiếm uy bắt đầu nội liễm, hội tụ ở một chỗ, trước người Lâm Hạo Thiên.

Tất cả kiếm thế, chỉ thẳng Tần Vấn Thiên mà đi, Tuyệt Sanh Kiếm ra, chắc chắn là một kích tất sát.

Tuyệt Sanh Kiếm Phái, Tuyệt Sanh Kiếm Pháp, một kiếm ra, quỷ thần kinh, tuyệt diệt tất cả sinh mệnh.

Tần Vấn Thiên đã cảm nhận được trong luồng kiếm uy kia chất chứa tuyệt sinh hủy diệt lực khủng bố, giống như kiếm của Lâm Hạo Thiên có được tín niệm phá hủy tất cả.

- Lâm Hạo Thiên quá độc ác đi, một kiếm như vậy đánh ra, có thể giết chết Tần Vấn Thiên hay không, như vậy mà nói, bản thân Lâm Hạo Thiên chỉ sợ cũng không cách nào giải thích.

- Nhưng Lâm Hạo Thiên này hẳn là nhìn ra Tần Vấn Thiên thực lực cường đại, một kiếm này đánh bại có thể đánh bị thương Tần Vấn Thiên, nhưng chỉ sợ hắn biết không lấy được mạng đối phương, Tần Vấn Thiên cũng rất lợi hại.

Trong lòng mọi người đều có ý tưởng, thầm than Lâm Hạo Thiên không hổ là nhân vật chuẩn thiên kiêu của Tuyệt Sanh Kiếm Phái, chỉ là bị Tư Đồ Phá đè ép một đầu, thực lực của hắn quả thật mạnh mẽ, vừa ra tay, khí thế kia, có thể cảm nhận được sự khủng bố của hắn.

Tần Vấn Thiên cảm thụ được lực lượng của cơn lốc kiếm này, nguyên lực trong cơ thể rít gào lên, trên toàn bộ thân thể, một luồng yêu khí kinh khủng quay cuồng.

Lâm Hạo Thiên này tu vi Nguyên Phủ tầng bảy đỉnh phong, Tần Vấn Thiên đối mặt hắn, không thể nghi ngờ tương đương đối mặt cường giả Nguyên Phủ tầng tám, lấy uy thế trên người Lâm Hạo Thiên, nếu như đối phó người Nguyên Phủ tầng tám bình thường, cũng sẽ là nghiền áp.

Người này cuồng vọng, Nhưng quả thật thực lực cường đại.

Khi Lâm Hạo Thiên đi từng bước về phía trước, Tần Vấn Thiên lại chưa từng di động mảy may, nhưng lại cho người ta một loại khí thế đáng sợ, giống như hắn đứng ở đó, chính là cả mảnh thiên địa, trên người yêu khí quay cuồng, hắn như một thái cổ mãnh thú, lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Rốt cuộc, ở lúc khí thế Lâm Hạo Thiên kéo lên đến đỉnh phong, triệt để bùng nổ, bóng người như gió, như kiếm, cả người chính là một thanh kiếm sắc bén, luồng kiếm uy ngập trời kia càn quét ra, thiên địa chỉ có kiếm quang.

Hầu như ở trong cùng tích tắc, Tần Vấn Thiên cũng đã động, hắn chỉ bước ra một bước, một bước này, như thái cổ cự thú rít gào, thiên địa chấn động, hắn giống như hóa thân chúa tể của mảnh thế giới kia, đại thế, đều nên cho hắn sử dụng.

Hủy diệt kiếm quang đâm vào ánh mắt người ta, mọi người giống như nghe được tiếng rống ngập trời, oành đùng đùng nổ vang chấn động ở giữa trời đất, lực lượng hủy diệt kia tàn sát bừa bãi ở trên hư không.

Chỉ có một đòn, một đòn đáng sợ nhất của Lâm Hạo Thiên, chất chứa lực lượng đỉnh phong nhất trong đó, chỉ vì một kiếm dương uy, không cho Tần Vấn Thiên bất cứ cơ hội nào.

Nhưng giờ phút này, kiếm vỡ, máu tươi phun trào, trước ngực hắn có một vết bàn tay khủng bố, yết hầu hắn đang bị một bàn tay to khống chế chặt chẽ.

- Sao có khả năng!

Thân thể Lâm Hạo Thiên cũng khẽ run rẩy, Tuyệt Sanh Kiếm của hắn, thế mà bị thuần lực lượng phá giải, lực lượng ý chí của Tần Vấn Thiên đã viên mãn?

Nhưng mặc dù viên mãn, Tần Vấn Thiên Nguyên Phủ tầng sáu, thế mà cứng rắn phá kiếm pháp của hắn, điều này làm hắn khó có thể tiếp nhận.

- Đối phó ngươi, cũng cần thần văn? Thiên tài Tuyệt Sanh Kiếm Phái, chỉ có vậy mà thôi.

Cánh tay Tần Vấn Thiên trong tích tắc vung lên, lực lượng khủng bố mang Lâm Hạo Thiên ném bay về phía xa, ầm một tiếng nổ vang, đám người chỉ thấy thân thể Lâm Hạo Thiên va chạm ở trên vách núi xa xa, nhịn không được trái tim cũng run lên.

Tần Vấn Thiên bước vào Nguyên Phủ tầng sáu, đáng sợ, Lâm Hạo Thiên của Tuyệt Sanh Kiếm Phái bị cường thế nghiền áp.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn phía Nhạc Băng Ảnh, trong vẻ mặt hiện lên một nét sắc bén, nói:

- Ngươi không phải muốn luận bàn với ta sao, hiện tại, hẳn là có vốn để luận bàn rồi chứ.

Nhạc Băng Ảnh nhìn thấy vẻ mặt sắc bén của Tần Vấn Thiên, trong mắt đẹp hiện lên một chút khác lạ. Tần Vấn Thiên này lực lượng đáng sợ, hẳn là có võ đạo ý chí đại viên mãn, cường thế đánh bại Lâm Hạo Thiên.

Thực lực của nàng tuy mạnh, nhưng so với Lâm Hạo Thiên, cũng tuyệt không có ưu thế quá lớn, không có khả năng làm được nghiền áp Lâm Hạo Thiên giống như Tần Vấn Thiên, bởi vậy, nàng biết nếu là nàng giao thủ với Tần Vấn Thiên, chỉ sợ, khả năng thua rất lớn.

- Người có thể được quyền tu hành ở ba mươi sáu ngọn núi, quả thật không tệ.

Nhạc Băng Ảnh cười nhẹ, cũng không có ý tứ ra tay, tựa như muốn một câu bỏ qua việc này.

- Sau đó thì sao. Tần Vấn Thiên nhìn Nhạc Băng Ảnh nói.

Nhạc Băng Ảnh nhíu mày, sau đó?

Nàng nói ra lời này, đã là thừa nhận Tần Vấn Thiên, tự nhiên đó là bỏ qua việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.