Thái Cổ Thần Vương

Chương 203: Chương 203: Cửu Huyền Cung trả thù




Trong bầu không khí ngột ngạt, người nọ thấp giọng đáp lại, có bất an mãnh liệt.

- Thi thể, có xử lý tốt hay không?

Sở Thiên Kiêu lại hỏi.

- Tạm thời lưu giữ.

Đối phương đáp lại.

- Xử lý sạch sẽ, ngươi minh bạch nên làm như thế nào.

Sở Thiên Kiêu lạnh lùng nói, trong mắt phóng thích ra một đạo hàn mang, người nọ gật đầu, lập tức khom người lui ra, hắn đương nhiên minh bạch nên làm như thế nào, người biết chuyện này, ngoại trừ hắn, một cái không thể lưu, đương nhiên thời khắc này hắn còn đang suy nghĩ, có nên vì bản thân tính toán một chút hay không.

Sau khi đối phương rời đi, Sở Thiên Kiêu hít sâu một hơi, Tiêu Lam chết ở Sở Quốc dĩ nhiên không phải hắn hạ lệnh.

Tiêu Lam, người Cửu Huyền Cung Tiêu thị nhất mạch, vô luận là người nào giết, chỉ cần bởi vì việc Sở Quốc mà chết, Sở Quốc Hoàng thất hắn, liền trốn không thoát trách nhiệm.

Đương nhiên, cũng không phải Đế Nghĩa làm, Đế Nghĩa, đã bỏ qua Tiêu Lam, không cần thiết lại ám sát, như vậy chỉ biết kích nộ Cửu Huyền Cung.

Như vậy, rốt cuộc là người nào?

Càng để Sở Thiên Kiêu kinh hãi là, chuyện này rất nhanh truyền ra ở Sở Quốc, không có được giấu giếm, điều này làm cho Sở Thiên Kiêu cảm giác trong lòng lạnh lẽo, lập tức nghĩ tới biện pháp bổ cứu, sai người tức khắc thông tri Cửu Huyền Cung sự tình này!

Sau khi tin tức Tiêu Lam chết truyền ra, Đế Nghĩa chuẩn bị ly khai Sở Quốc không khỏi ngừng lại, đồng thời lệnh người của Đế Tinh học viện còn chưa rời đi toàn bộ rút lui khỏi Hoàng thành Sở Quốc, chỉ cần bọn họ ly khai, Cửu Huyền Cung không có khả năng bắt từng người bọn họ.

Một ngày này, Sở Quốc Hoàng thất, Sở Thiên Kiêu mang theo một đám người cung kính đứng ở đó, tựa hồ đang nghênh đón người nào.

Xa xa, có Yêu Thú gào thét, chỉ thấy mấy Yêu Thú vô cùng to lớn mạnh mẽ huy động cánh chim to lớn, phi hành ở trên không, khi bọn hắn đi tới nơi này thì ngừng lại, từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, cuồng phong tàn phá bừa bãi, phất lên người đám người Sở Thiên Kiêu, vậy mà hắn không có một chút bất mãn, cung kính nhìn người tới.

Chỉ thấy trên Yêu Thú, mấy bóng người dạo bước đi xuống, tròng mắt lạnh như băng quét nhìn đám người Sở Thiên Kiêu, sau cùng, ánh mắt một người trong đó rơi vào trên người Tiêu Luật.

- Ngươi là thái tử Tuyết Vân quốc của Tiêu thị nhất mạch?

Người nọ thấp giọng hỏi, giọng nói lạnh lùng, Tiêu Luật cúi người nói:

- Vãn bối Tiêu Luật, bái kiến trưởng bối trong tộc.

- Ngươi rất biết bấu víu quan hệ.

Người nọ thản nhiên nói:

- Nói rõ ràng sự tình, ta muốn chân tướng, nếu như nói xạo, tự gánh lấy hậu quả.

Tiêu Luật cung kính cúi người, lập tức nói chuyện đã xảy ra, nhắc tới Tiêu Lam giúp Hoàng thất đối kháng Đế Tinh học viện, người Cửu Huyền Cung bị Đế Nghĩa sát phạt không hoàn thủ, Đế Nghĩa bỏ qua Tiêu Lam, nhưng sau cùng Tiêu Lam chết đột ngột ở ngoài Hoàng thành.

Nghe xong Tiêu Luật nói, người nọ đưa mắt nhìn về phía Sở Thiên Kiêu, hỏi:

- Sở Quốc có một vị Thiên Cương cảnh, vì sao không xuất chiến, tùy ý người Cửu Huyền Cung ta bị tàn sát?

Thời điểm thoại âm rơi xuống, một cỗ áp lực bành trướng bao phủ Sở Thiên Kiêu, làm cho Sở Thiên Kiêu cảm giác lạnh cả người.

- Vãn bối không biết Đế Tinh học viện có Thiên Cương cảnh Đế Nghĩa, đợi gặp chuyện không may, lúc này đã muộn, Tiêu Lam chết, vãn bối có trách nhiệm, nguyện bị trừng phạt.

Sở Thiên Kiêu khiêm tốn nói, lộ vẻ vô cùng khách khí, nhưng trong giọng nói kỳ thực cũng biểu lộ Tiêu Lam chết, tuyệt không có quan hệ gì tới hắn.

- Trước đây không biết, hiện tại nên biết, ta lệnh Thiên Cương cảnh của Sở Quốc ngươi, tiến lên kích sát Đế Nghĩa.

Người nọ cường thế nói, làm cho trong lòng Sở Thiên Kiêu lạnh lẽo, rồi lại không dám ngỗ nghịch, chỉ cung kính nói:

- Vãn bối sẽ đi thông tri lão tổ.

Người nọ không nói gì, hiển nhiên là thầm chấp nhận, sau khi Sở Thiên Kiêu rời đi, những người khác như trước run rẩy nơm nớp, không dám nhiều lời.

Không đến bao lâu, Sở Quốc Hoàng cung, một cỗ khí thế khủng bố lan tràn ra, chấn kinh Hoàng cung, sau đó thân ảnh một lão giả từ trong Hoàng Cung đi ra, huyết uy ngập trời điên cuồng bao phủ về phía Đế Tinh học viện, chỗ đi qua, mọi người chỉ cảm thấy thân thể muốn bị ăn mòn, cực kỳ khó chịu.

- Huyết chi ý chí, xem ra là cảnh giới thứ hai Hủ Thực cảnh.

Người Cửu Huyền Cung ở trong Hoàng cung cảm thụ được cỗ huyết uy lan tràn ra kia, nói nhỏ một tiếng.

Hoàng thành lại chấn động lần nữa, huyết uy ngập trời áp bách vùng đất này, không có bao lâu, ở phương hướng Đế Tinh học viện, tương tự có một cỗ uy áp khiến người ta sợ hãi lan tràn, một sát na này, người ở Đế Tinh học viện chỉ cảm thấy bị trói buộc thân thể, cực kỳ khó chịu, giống như bị người nắm yết hầu, cực kỳ thống khổ.

Hai cỗ lực lượng kinh khủng ở trên không Hoàng thành va chạm đáng sợ, vô số người đều cách xa, lần này không giống Đế Nghĩa kích sát người Cửu Huyền Cung, lần này ý cảnh giao phong, như có thể đưa người vào chỗ chết.

Trên Hoàng thành, ánh mắt Sở Thiên Kiêu ngắm nhìn nơi chiến đấu, trong lòng thở dài, lão tổ là trụ cột trấn quốc, trừ khi Sở Quốc sắp hủy diệt, bằng không tuyệt không xuất quan, nhưng bởi vì Tiêu Lam chết, bị bức bách không thể không giao phong với cường giả Thiên Cương cảnh Đế Nghĩa, điều này làm cho Sở Thiên Kiêu âm thầm thề, sau này nếu có thành tựu, chắc chắn nắm giữ Cửu Huyền Cung ở trong tay.

- Huyết chi ý chí đối kháng Lực chi ý chí, đều là nhị cảnh, bất quá tựa hồ Đế Nghĩa chiếm giữ ưu thế.

Một cường giả Cửu Huyền Cung thấp giọng nói:

- Đế Nghĩa, là những gia hỏa ẩn nấp của Thương Vương Cung a.

Thoại âm rơi xuống, sau đó người Cửu Huyền Cung dạo bước mà ra, đồng thời gào thét tới phương hướng kia.

Đế Nghĩa cùng Sở Quốc lão tổ giao phong càng ngày càng khủng bố, Tinh Hồn ý chí của Đế Nghĩa mạnh hơn, nhưng hắn chỉ có hai Tinh Hồn Thiên Cương, mà đối phương lại có ba.

Đế Nghĩa cùng Sở Quốc lão tổ đều có 4 Tinh Hồn, sở dĩ không có thể ngưng tụ bốn Tinh Hồn Thiên Cương, chính là bởi vì Tinh Hồn Thiên Cương ngưng tụ cần Tinh Thần Chi Lực khiến người ta sợ hãi, số lượng kia là cực kỳ đáng sợ, bởi vậy mặc dù là Sở Quốc lão tổ, có tài nguyên một quốc gia chống đỡ hắn tu hành, vẫn không thể ngưng tụ Tinh Hồn Thiên Cương thứ tư.

Sở Quốc, đối với cường giả Thiên Cương cảnh mà nói cuối cùng là quá nhỏ, tài nguyên có hạn, đến cảnh giới nhất định, tu hành liền bị tài nguyên chế trụ.

Trường bào trên người Đế Nghĩa phiêu động, hắn thấy cường giả Cửu Huyền Cung hàng lâm, trong mắt lóe lên một đạo phong mang.

- Dù chết, vậy thì dứt khoát, nhưng trước khi chết, cũng phải diệt trừ cái uy hiếp Sở Quốc này.

Ánh mắt của Đế Nghĩa cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã có tử chí, Sở Quốc lão tổ chết, chỉ cần người Cửu Huyền Cung không nhúng tay vào đối phó Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên an toàn không cần hắn lo lắng.

Nghĩ vậy, chỉ thấy thân thể hắn dạo bước mà ra, huyết uy ngập trời gào thét trấn giết đến, hai tay hắn nắm chặt, nhất thời như xuất hiện hàng vạn hàng nghìn bàn tay, vững chắc chế trụ thân thể đối phương.

Thần sắc của Sở Quốc lão tổ cứng đờ, Đế Nghĩa muốn chết sao.

- Giết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.