Thái Cổ Thần Vương

Chương 212: Chương 212: Đáng yêu




Bỗng nhiên, một bóng người vồ giết về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên động cũng không động, chỉ đỡ Mạc Thương cùng Nhược Hoan đi trở về.

- Ầm!

Lại một tiếng chấn động truyền ra, Thanh Nhi đánh bay cường giả vừa mới xuất thủ ra ngoài, thủ đoạn không sai biệt, nàng cau mày càng chặt, tựa hồ rất bất mãn.

- Các ngươi còn như vậy, ta sẽ giết ngươi.

Thanh âm giòn giã lại truyền ra lần nữa, làm cho Tần Vấn Thiên kém chút nở nụ cười, nghe ngữ khí của Thanh Nhi, cho người ta cảm giác giống như Tần Vấn Thiên bị ủy khuất, nếu như những người này lại khi dễ Tần Vấn Thiên, nàng sẽ giết người.

Lão giả kia lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm Thanh Nhi, thần sắc khó coi đến mức tận cùng, Thanh Nhi vẫn nhẹ như mây gió, thấy lão giả nhìn chằm chằm, nàng liền nhíu nhíu mày lại, tùy tiện nói:

- Ta không thích người khác nhìn ta như vậy.

- Khục khục.

Lão giả bị tức đến phun ra một ngụm máu tươi, nhìn nàng?

Nàng cường thế như vậy, ngay cả nhìn nàng cũng không được? Hơn nữa thanh âm của nàng cho người cảm giác giống như mình bị ủy khuất, đó là một mỹ nữ quái thai thế nào a, hết lần này tới lần khác thực lực cường đại đến trình độ này, lão giả thậm chí bị Thanh Nhi đả thương, nhưng ngay cả Thanh Nhi mạnh bao nhiêu cũng không phân rõ.

Tần Vấn Thiên mang theo Mạc Thương cùng Nhược Hoan đi về xa xa, lưu lại người ở nơi này hai mặt nhìn nhau, thân hình của bọn họ lập loè, chỉ thấy bỗng nhiên có thật nhiều hắc y nhân xuất hiện, thủ hộ Tần Vấn Thiên ở trung tâm.

Thanh Nhi cũng xoay người, đi theo phía sau Tần Vấn Thiên, trong lúc nhất thời càng không có người dám lưu bọn họ, tràng cảnh quỷ dị như vậy nói ra tựa hồ có chút buồn cười, nhưng rõ ràng phát sinh.

- Thanh Nhi, ngươi thật đáng yêu.

Tần Vấn Thiên thấy Thanh Nhi đi tới bên cạnh, cười nói.

Trong con ngươi xinh đẹp của Thanh Nhi lộ ra vẻ suy tư, nhìn Tần Vấn Thiên, hơn nửa ngày mới thấp giọng nói:

- Đáng yêu, là tốt hay xấu?

Tần Vấn Thiên lảo đảo, sắp ngã sấp xuống, như nhìn quái vật đánh giá Thanh Nhi.

- Đương nhiên là tốt, là ý tứ vô cùng tốt.

Tần Vấn Thiên giống như lừa nữ hài.

Thanh Nhi như trước không hiểu, khí chất trên người lạnh lùng, nhưng khẽ gật đầu, đáng yêu, là ý tứ vô cùng tốt?

Sau khi Sở Vương đài kết thúc phân tranh nửa canh giờ, quân đoàn Tần phủ ở ngoài Hoàng thành bắt đầu rút lui có thứ tự.

Cuộc tỷ thí này cố nhiên có ý tứ phối hợp Tần Vấn Thiên hành động ở trong đó, nhưng cũng là một lần thăm dò của Tần phủ đối với lực lượng hoàng quyền.

Đối với Tần phủ mà nói, trận chiến đấu này tự nhiên là cành nhanh càng tốt, bây giờ bọn họ biết, Sở Quốc đang tập trung quân đoàn khắp nơi, vây quét về phía Hoàng thành, tuy quân dự bị của bọn họ cũng từng bước tiến lên, nhưng khi đó không thể nghi ngờ sẽ càng gia tăng độ khó của trận chiến đấu này.

Sở Thiên Kiêu dừng lại ở trên thành lầu, tàn dương như máu, mặt đất nằm từng cỗ thi thể lộ vẻ cực kỳ chói mắt, trong đó thậm chí có không ít nhân vật lợi hại bỏ mạng ở trong cuộc tỷ thí này.

Cách Võ Vương chết đã nhiều năm, nhưng Tần phủ qua vài thập niên thời gian, lại lần nữa thể hiện ra sức chiến đấu kinh người của bọn họ ở trước mặt người Sở Quốc, Sở Thiên Kiêu như thấy được Vũ vệ năm đó đi theo Tần Vũ nam chinh bắc phạt, chỉ là lúc này đây, đầu mâu của Quân đội Tần phủ, lại trực chỉ Hoàng thành.

Nhìn từng khuôn mặt thối lui kia, mặc dù rất nhiều bằng hữu bỏ mình, nhưng con mắt của bọn họ lạnh lẽo mà phong duệ như vậy, dường như lửa giận đè nén ở trong lòng nhiều năm muốn bộc phát ra ở trong chiến dịch này, lại nhìn quân đội Sở Quốc, trầm mặc, đau thương, chiến ý suy yếu, điều này làm cho hắn cảm giác, nhiều năm hoà bình như vậy, sớm đã mài mòn góc cạnh của Hoàng thành Sở Quốc quân, còn đối phương là hổ lang chi sư tới báo thù.

- Sở Khoát.

Ánh mắt của Sở Thiên Kiêu nhìn về phía trung niên bên cạnh, hô.

- Bệ hạ.

Sở Khoát chính là thúc phụ của Sở Thiên Kiêu, cha của Sở Thiên Kiêu ban hắn Hàn Vương vị, thống lĩnh quân đoàn tinh nhuệ của Hoàng thành, chính là người ủng hộ mạnh mẽ của Sở Thiên Kiêu.

Ánh mắt của Sở Thiên Kiêu nhìn chằm chằm Sở Khoát, sau đó thi lễ một cái nói:

- Thúc phụ, nơi này giao cho ngươi.

- Bệ hạ.

Sở Khoát nâng thân thể của Sở Thiên Kiêu, ánh mắt cứng cỏi nói:

- Thành còn, người còn; thành phá, người vong.

- Được, thúc phụ, người nơi này toàn bộ do ngươi điều khiển.

Sở Thiên Kiêu tiếp tục nói, còn chuyện phía sau cũng không cần hắn dặn dò, năng lực của Sở Khoát, hắn vẫn tin tưởng.

Sở Thiên Kiêu ly khai, hắn đương nhiên cũng biết tin tức tiểu công chúa bị bắt, Mạc Thương cùng với Nhược Hoan được Tần Vấn Thiên mang đi, nữ tử thần bí đột nhiên xuất hiện kia, là người nào?

Xem ra, hắn thật xem thường trận bão tố đè nén ở trên Sở Quốc này a.

Còn những Nguyên Phủ cảnh đi theo Tần Vấn Thiên kia, Sở Thiên Kiêu đã đoán được tới từ phương nào, một cỗ lực lượng như vậy, trong Hoàng thành không có mấy thế lực có thể triệu tập được, bài trừ ra, hắn có thể đoán, có khả năng chỉ có Mạc gia cùng với Thần Binh Các.

Mạc gia lão thái gia chính là nhân vật danh chấn Sở Quốc, nhưng hắn chí không ở tranh đoạt quyền lực, mà một lòng hướng võ, hi vọng một ngày kia đột phá bình cảnh, hắn thường đi ra ngoài du lịch, kiến thức mênh mông, tâm cao khí ngạo, cũng không quan tâm Sở Quốc nho nhỏ, sẽ không cho người nhà mình tham dự vào Sở Quốc phân tranh, như vậy, chỉ có Thần Binh Các.

Hết lần này tới lần khác, hiện tại hắn lại không thể động Thần Binh Các, bằng không thế cục sẽ bết bát hơn.

Hôm nay cục diện diễn biến, đối với Sở Quốc Hoàng thất mà nói, có thể nói là sỉ nhục, hắn đã không để ý bộ mặt Quân Vương bắt người uy hiếp Tần Vấn Thiên, lại bị người khác lấy thủ đoạn giống nhau phản chế.

- Cầm lệnh bài này đi Hắc Ám sâm lâm, triệu tập quân đội mà vũ phủ huấn luyện.

Sở Thiên Kiêu giao một lệnh bài cho một vị thân tín, người nọ như một cái bóng, sau khi bắt được lệnh bài, vô thanh vô tức tiêu thất.

Những năm gần đây Tần phủ Vũ vệ phát triển lớn mạnh, nhưng Hoàng thất hắn tuyệt đối không có sống uổng.

Chỉ là, hắn một mực hoài nghi trong Hắc Ám sâm lâm ngoại trừ Hoàng thất huấn luyện vũ phủ quân ra, còn có một chi lực lượng thần bí khác, lần trước hắn ở Hắc Bảo bày mưu đối phó Tần Xuyên cùng Tần Dao, chính là vì muốn tìm thế lực kia ở đâu.

- Đi bái phỏng Khương gia.

Sở Thiên Kiêu nhàn nhạt nói, Hoàng thành Khương gia, cũng là một đại gia tộc, thực lực thậm chí mạnh hơn Diệp gia, giống như Mạc gia, Khương gia thuộc về lực lượng Hoàng thất không thể chưởng khống, ngoại trừ Mạc gia Khương gia, trong Hoàng thành còn có mấy đại thế lực, đều sẽ không dễ dàng nghe theo Hoàng thất hiệu lệnh, lần này hắn chỉ có thể tự mình thăm viếng.

Cùng lúc đó, các loại đồn đãi trong Hoàng thành phô thiên cái địa lan rộng ra, mà nhiều nhất đồn đãi không thể nghi ngờ là Sở Quốc hiện nay, Hoàng thất Sở gia số mệnh đã hết, vô cùng có khả năng ở trong trận gió lốc này trở thành lịch sử.

Mạc gia, tọa lạc ở phía tây Hoàng thành Sở Quốc.&

Chương 214:Hoa Tiêu Vân

Thời khắc này trong Mạc gia, Mạc Khuynh Thành mang theo Tần Vấn Thiên bước vào trong đó.

Tuy bị vô số người nhìn chằm chằm, nhưng bởi vì biết thực lực của Thanh Nhi cường đại, Tần Vấn Thiên cũng không cần để ý những người kia.

Bất quá Thanh Nhi lại không chịu lộ diện, Tần Vấn Thiên thậm chí tìm không được nàng ở nơi nào, có lẽ chỉ có thời điểm an toàn của hắn lọt vào uy hiếp, Thanh Nhi mới có thể bỗng nhiên xuất hiện, nữ nhân cường đại kia xuất quỷ nhập thần, hết lần này tới lần khác lại “đáng yêu” như vậy, điểm ấy ngược lại làm cho Tần Vấn Thiên có chút im lặng.

Nếu như Thanh Nhi biết ý tứ của khả ái, Tần Vấn Thiên xem nàng thành đáng yêu, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Nàng một mực đi theo sư tôn tu hành, đối với sư tôn nói gì nghe nấy, sư tôn để cho nàng bảo hộ Tần Vấn Thiên, nàng sẽ làm được, ra bên ngoài nhân tình thế sự, nàng ngược lại biết không nhiều, đây cũng là trước khi đi Thanh Mị tiên tử dặn dò nàng không nên nghe tin Tần Vấn Thiên hoa ngôn xảo ngữ.

Thanh Nhi nghĩ, đáng yêu, có tính là hoa ngôn xảo ngữ hay không?

- Nha đầu, ngươi coi như biết trở lại rồi.

Cha của Mạc Khuynh Thành Mạc Thiên Lâm từ trong lầu các đi ra, thấy Mạc Khuynh Thành liền trừng nàng một cái.

Mạc Khuynh Thành hơi cúi đầu, sau đó dí dỏm cười hô:

- Phụ thân.

Chỉ sợ cũng chỉ có ở trước mặt cha của mình, nàng mới có thể lộ ra thần thái như vậy.

- Ngươi còn coi ta là phụ thân.

Mạc Thiên Lâm lạnh như băng nói, Mạc Khuynh Thành cười nói:

- Phụ thân, ta không phải trở về sao, ngươi cũng không cần giận a.

- Hừ.

Mạc Thiên Lâm hừ một tiếng, lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên ở bên cạnh Mạc Khuynh Thành, người này ở trong Hoàng thành gây ra sóng gió ngập trời a.

Vào lúc này, Mạc Khuynh Thành mang Tần Vấn Thiên tới Mạc gia, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

Điều này làm cho Mạc Thiên Lâm cảm thán, quả nhiên, gái lớn không thể giữ, nha đầu kia, bắt đầu trưởng thành rồi.

Đương nhiên, Mạc Thiên Lâm cũng rất thích Tần Vấn Thiên, nhất là mắt thấy Tần Vấn Thiên ở trên Quân Lâm yến biểu hiện, hắn thật thích Tần Vấn Thiên còn trẻ lông bông, thậm chí muốn tác hợp Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành.

Bất quá, mấy ngày hôm trước lão gia tử từ bên ngoài trở về, tựa hồ đang vì tương lai của Khuynh Thành mà tính toán a.

Như vậy, hắn sẽ không tiện làm chủ.

- Này, này!

Đúng lúc này, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp chạy đến, nhìn thấy Mạc Khuynh Thành liền cười khanh khách:

- Khuynh Thành, đã mang tình nhân về nhà, phát triển nhanh như vậy.

- Không đứng đắn.

Mạc Khuynh Thành trừng Nặc Lan một cái, len lén nhìn thoáng qua phụ thân, nàng muốn nhìn ra thái độ của Mạc Thiên Lâm là gì, bất quá chỉ thấy thần sắc của Mạc Thiên Lâm rất bình tĩnh, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

- Đi xem gia gia của ngươi đi.

Mạc Thiên Lâm nhìn Mạc Khuynh Thành nói.

- Gia gia trở lại rồi?

Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành nhoáng lên.

- Ân.

Mạc Thiên Lâm gật đầu, sau đó đi đến, vẻ mặt Mạc Khuynh Thành đau khổ, nhìn Tần Vấn Thiên ở bên cạnh một cái, điềm mỹ cười, đụng đụng tay của hắn.

Tần Vấn Thiên thấy trong con ngươi xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành tươi cười điềm mỹ, mỉm cười gật đầu, hai người cùng nhau đi vào.

Mạc Thiên Lâm mang theo bọn họ đi tới một đình đài, ở nơi đó có hai người đang đánh cờ.

- Ha ha, cừ thật, không nghĩ tới tài đánh cờ của ngươi cũng tinh thông như vậy.

Tiếng cười sang sảng truyền ra, Tần Vấn Thiên đánh giá lão giả kia, nhìn như khoảng chừng 50 tuổi, trung khí mười phần, trên người có vài phần uy nghiêm, nói vậy hắn chính là người cầm lái của Mạc gia, được xưng đệ nhất nhân dưới Thiên Cương cảnh.

Đối diện lão giả là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, cụ thể tuổi tác không thể phỏng đoán, nhưng khí chất của thanh niên này lại không giống bình thường, chỉ liếc mắt nhìn, liền có thể nhớ kỹ hắn.

- Nhân sinh như cờ, cờ của Mạc lão, dày nặng có lực.

Thanh niên cười nhẹ nói.

- Già rồi, phong mang không bằng ngươi.

Mạc lão khiêm tốn nói, làm cho Mạc Thiên Lâm tấm tắc lấy làm kỳ lạ, sau khi lão nhân trở về vẫn cùng thanh niên này chung một chỗ.

Hơn nữa, từ trước đến nay lão gia tử mắt cao hơn đầu, ở trước mặt thanh niên lại cực kỳ khiêm tốn, điều này làm cho hắn mơ hồ cảm giác, thanh niên này, tuyệt không phải nhân vật bình thường.

Chỉ thấy thời khắc này ánh mắt lão gia tử chuyển qua, nhìn về phía Mạc Khuynh Thành, thấy Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành đứng chung một chỗ, chân mày không khỏi hơi nhíu.

- Phụ thân, đây là bạn thân của Khuynh Thành Tần Vấn Thiên.

Mạc Thiên Lâm nhìn lão gia tử giới thiệu.

- Ân.

Lão gia tử khẽ gật đầu, Tần Vấn Thiên, sau khi hắn trở về cũng đã nghe qua, quán quân của Quân Lâm yến, nhân vật thiên tài khó được của Sở Quốc, sáng tạo qua không ít kỳ tích, phóng mắt Sở Quốc, phong mang độc nhất vô nhị.

Nhưng chung quy chỉ là Sở Quốc, lấy nhãn giới của hắn, cũng sẽ không quá để ý.

- Hoa Tiêu? Hoa công tử.

Lão gia tử thay mọi người giới thiệu thanh niên đối diện hắn, cười nói:

- Khuynh Thành, gia gia nhờ Hoa công tử giúp ngươi tìm lão sư tốt, Hoa công tử đáp ứng rồi, ta muốn đưa ngươi đi Đại Hạ Hoàng triều tu hành, ở chỗ này, sẽ làm lỡ ngươi.

Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành hơi đình trệ, tâm có chút loạn, lão gia tử, lại muốn đưa nàng đi ra ngoài tu hành, như vậy, nàng chẳng phải là tách ra với Tần Vấn Thiên.

Hoa Tiêu Vân thấy dung nhan của Mạc Khuynh Thành, trong con ngươi cũng hơi có một tia động dung, dung nhan như vậy, mặc dù là ở Đại Hạ Hoàng triều cũng là mỹ nhân hiếm thấy, lúc Mạc lão đầu nói với hắn, hắn còn tưởng rằng đối phương có chút khuyếch đại, nhưng không nghĩ đúng là thật, như thế làm cho hắn cảm thấy có chút thú vị.

Bất quá gần đây có không ít nhân vật lợi hại đến vùng rừng rậm kia, trong đó mấy nhân vật hắn cũng có chút giao tình, thay Mạc Khuynh Thành giới thiệu lão sư, cũng không khó khăn, nhìn thấy dung nhan của Khuynh Thành, liền quyết định giới thiệu lão sư tốt một chút.

Chính như Hoa Tiêu Vân nghĩ, bây giờ, đích xác có rất nhiều người của Đại Hạ Hoàng triều hàng lâm Sở Quốc, chỉ là bọn hắn đều có chút khiêm tốn mà thôi.

Ở trên không chỗ nào đó của Sở Quốc, Âu Dương Cuồng Sinh cùng với Khương Đình, ánh mắt nhìn về phía dưới, trên mặt Âu Dương Cuồng Sinh lộ ra một tia vui vẻ:

- Sở Quốc này, thật đúng là hẻo lánh, bằng hữu ta Tần Vấn Thiên, chính là ở chỗ này trưởng thành sao?

Ngoại trừ Âu Dương Cuồng Sinh, người của Thanh Vân Các cũng đến, bây giờ Thiên Mộng Ngữ cũng đã bước vào Nguyên Phủ cảnh, nhìn Hoàng thành nho nhỏ, trong lòng nàng có chút cảm khái.

Sở Quốc, lại cũng có thể ra nhân vật thiên tài đơn giản nghiền ép Yến Châu kiếm khách Mộ Bạch Phi, không biết bây giờ hắn thế nào.

Từ sau Tiên Trì thí luyện, là có thật nhiều người quên không được Tần Vấn Thiên, Thiên Mộng Ngữ, cũng là một người trong đó!

Mạc phủ, Mạc Khuynh Thành nghe được lão gia tử muốn thay nàng tìm lão sư, không khỏi thấp giọng nói:

- Gia gia, ta muốn tự mình đi ra ngoài xông xáo.

Mạc Khuynh Thành vốn đã nghĩ xong, đợi Sở Quốc sóng gió chấm dứt, nàng liền cùng Tần Vấn Thiên đi ra ngoài xông xáo Đại Hạ Hoàng triều.

- Không biết tốt xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.