Sở Quốc, bây giờ ở Mạc gia đang cực kì náo nhiệt, mọi người trong Tần phủ đã đến Hoàng thành, Tần Xuyên và Mạc lão gia tử thường thường ngồi chung một chỗ thảo luận chi tiết ngày đại hôn của Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.
Bằng hữu của Tần Vấn Thiên cũng đều lục tục đến nơi, Âu Dương và Khương Đình, Phàm Nhạc và Huyền Tâm, Tần Chính cùng Vân Mộng Di, thậm chí cả Sở Mãng đều dẫn theo một cô gái đến, đó chính là Huyền Yên của Huyền Nữ Điện, điều này làm cho Tần Vấn Thiên có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng dặn dò gia hỏa Sở Mãng này, từng đôi nam nữ đứng chung một chỗ, ngược lại khiến người ta ao ước không gì sánh được.
Sở Vô Vi cũng đến, một là vì an bài công việc, suy cho cùng hắn là Quân Vương của Sở Quốc, rất nhiều chuyện cần hắn tự mình làm, chỉ cần một mệnh lệnh, thứ hai là vì trị thương, Tần Vấn Thiên tận lực cho người am hiểu trị liệu trong Dược Hoàng Cốc trợ giúp, khám và chữa bệnh, vấn đề Sở Vô Vi không thể tu hành, nhưng lại phát hiện Sở Vô Vi có tuyệt khiếu, loại khiếu huyệt này vô cùng khó gặp, Sở Vô Vi có cảm ứng cực mạnh đối với ngôi sao, thậm chí còn mạnh hơn cả Sở Mãng, vì vậy hắn có khả năng dẫn lực lượng ngôi sao nhập thể, nhưng khiếu huyệt của hắn không thể cất giữ Tinh Nguyên, lực lượng đó sẽ tự động di chuyển.
Mỗi lần hắn thử thu nạp Tinh Nguyên cũng có thể thành công, nhưng Tinh Nguyên chỉ chảy qua cơ thể hắn một lần mà thôi
Trên thực tế, người có tuyệt khiếu là người cực kì thích hợp tu hành, nhưng Sở Vô Vi lại không am hiểu tu luyện khiếu, điều này làm cho Sở Vô Vi thở dài một tiếng, vốn tưởng rằng hắn là phế vật Võ Đạo trời sinh, lại không ngờ rằng mình là người có thiên tư dị bẩm, lại làm lỡ thời gian tu hành tốt nhất, bây giờ đã hơn ba mươi tuổi, sợ là khó tu thành đại khí, chỉ có thể nói Tạo Hóa trêu người, nhưng cũng may Sở Vô Vi là người vô cùng thông tuệ, điều chỉnh tâm tính rất nhanh, so với phế vật, thì đã có kết cục cực tốt, chí ít hắn cũng có thể tu hành, cũng có thể có tài nhưng là thiên tài thành đạt muộn.
Nghĩ như vậy, khúc mắc trong lòng Sở Vô Vi dần dần buông lỏng, một lòng thu xếp đại hôn cho Tần Vấn Thiên.
Hai người Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành ngược lại vui vẻ thanh nhàn, thường thường nói chuyện phiếm cùng bạn bè, hoặc đơn độc bồi Mạc Khuynh Thành đi dạo trong Hoàng thành.
Bây giờ, chỉ cách ngày Tần Vấn Thiên đại hôn có một ngày, trên dưới Hoàng thành Sở Quốc đều tưng bừng nhộn nhịp, toàn thành thiết yến, quân đội Hoàng thành Sở Quốc canh giữ khắp Hoàng thành, bố trí tiệc rượu ở tất cả các tửu lâu khách sạn, tất cả chi phí đều do hoàng thất Sở Quốc gánh chịu.
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành dạo bước Hoàng thành, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này chỉ có thể đắng chát cười một tiếng, Sở Vô Vi này thật đúng là làm to chuyện, ngày đại hôn lại làm to như vậy, nhưng Tần Vấn Thiên cũng không từ chối, suy cho cùng thật không dễ mà hai người có thể ở chung một chỗ, Tần Vấn Thiên cũng muốn cho Mạc Khuynh Thành một cuộc hôn lễ khó quên, ghi khắc ngày khắc cốt ghi tâm này.
Trên nóc nhà, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành nằm cạnh nhau, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, cảm giác toàn thân cực kì thoải mái.
- Còn có một ngày nữa thôi, bây giờ đang giống như đang nằm mơ vậy.
Mạc Khuynh Thành và Tần Vấn Thiên tay cầm tay, đều có thể cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay của đối phương, bọn họ đang tắm gội dưới ánh mặt trời, nụ cười trong mắt giống như Mạc Khuynh Thành ánh mặt trời xán lạn.
Tần Vấn Thiên ngẩn đầu, Mạc Khuynh Thành cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, hai người có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm trong mắt đối phương.
- Là mộng đẹp hay là ác mộng a?
Tần Vấn Thiên cười hỏi.
- Chàng đoán đi.
Mạc Khuynh Thành điềm mỹ cười, nhìn nét mặt tươi cười kia, Tần Vấn Thiên lập tức nghiêng đầu về phía trước, lập tức nhẹ nhàng hôn xuống trên môi Mạc Khuynh Thành, cực kỳ ôn nhu.
- Khí trời thật tốt, xem ra ngày mai đúng là một ngày lành.
Hai tay Tần Vấn Thiên gối ở trên đầu, con mắt hơi hơi nhắm, hưởng thụ giây phút yên tĩnh này.
Mạc Khuynh Thành bĩu môi, gia hỏa này chiếm tiện nghi xong thì lập tức chuyển đề tài, nàng cười cười, Mạc Khuynh Thành dựa ở trên người hắn, cũng không nói gì, hưởng thụ sự an bình khó mà có được này.
Gió nhẹ chầm chậm thổi qua, gió đều ấm lên rồi, Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong mười năm qua, thật giống như một giấc mơ.
Hơn mười năm trước hắn vẫn là một thiếu niên trong Thiên Ung Thành, nghĩa tử ở Tần phủ, một ngày đó, Bạch gia phản bội, Diệp gia và hoàng thất chèn ép, hầu như làm cho Tần phủ đi đến ngày tận thế, nhưng nhờ lão sư Mạc Thương cứu giúp, hắn mới lấy may mắn chạy thoát, một mình bị bỏ rơi ở trong vùng hoang dã, gặp được Mạc Khuynh Thành và tiểu hỗn đản, đáng tiếc lúc đó hắn không biết là Mạc Khuynh Thành cứu hắn, còn tưởng là Liễu Nghiên.
Mang theo sự tức giận ngập trời, hắn đi đến Hoàng thành, tham gia khảo hạch học viện, gặp Phàm Nhạc, lần đầu tiên nhìn thấy đệ nhất mỹ nữ Mạc Khuynh Thành của Sở Quốc, có thể nói là kinh diễm.
Sau đó hắn vào Đế Tinh Học Viện tu hành, lại có đệ tử quý tộc Hoàng thành khiêu khích, lúc đó Quân Vương Sở Quốc rất cưng chìu Hoàng tử Sở Thiên Kiêu, nên làm cho hắn phải trải qua rất nhiều hiểm cảnh, tất cả mọi chuyện, giống như thước phim quay chậm trong đầu hắn.
Về sau, Sở Quốc bình định, hắn đi đến Vọng Châu Thành Đại Hạ Hoàng Triều xông xáo, vào Bạch Lộc Thư Viện, tu Thần Văn, giết Hoa Tiêu Vân, trốn chết ở Thương Châu Thành, vào Vô Song Giới tu hành, tham gia Thiên Mệnh bảng... Một đường đi về phía trước, đi Hoàng Cực Thánh Vực, đoạt đệ nhất Tiên Võ Giới, bây giờ lại về thành hôn ở Sở Quốc, làm cho Đại Hạ nhất thống, hơn mười năm này có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng hắn lại có cảm giác ngắn ngủi, giống như mọi chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua.
Hắn nhớ đến đoạn đường này gặp được người thân, bằng hữu, còn có người yêu, cầm bàn tay Mạc Khuynh Thành ở bên cạnh, Tần Vấn Thiên mắt vẫn nhắm như cũ, nhưng hắn lại có cảm giác mình như thấy được bầu trời, trên bầu trời, có một bóng dáng hư huyễn, có một chút mơ hồ, cái bóng kia rất đẹp, Tần Vấn Thiên nỗ lực nhìn rõ cái bóng đó, đến lúc thấy rõ tướng mạo của nàng, trong lòng Tần Vấn Thiên hơi run một chút, lại sinh ra một chút đau lòng.
- Thanh Nhi, ta sắp kết hôn rồi, nhất định nàng sẽ chúc phúc cho ta phải không?
Khóe miệng Tần Vấn Thiên cong lên, giống như đang cười, hắn nhớ đến cô gái như Băng Sơn Tuyết Liên luôn yên lặng bên cạnh làm bạn với hắn, Tần Vấn Thiên nghĩ đến ngày ấy ở Trượng Kiếm Tông, Thanh Nhi đã từng nói, huynh không cần vì muội mà buồn, tất cả mọi chuyện, muội đều có quyết định riêng của mình.
Gió nhẹ như trước, nhưng hình như không hề ấm áp như trước, mà là có chút lạnh lẽo nhè nhẹ, giống như đang biến hóa theo tâm trạng của Tần Vấn Thiên.
Lòng bàn tay truyền đến dòng nước ấm nhè nhẹ, Tần Vấn Thiên thở dài một tiếng, bóng người trong hư không từ từ biến mất, khóe miệng của hắn lại hiện lên sự vui vẻ, nỗ lực nắm chặt bàn tay nhỏ bé của người bên cạnh.