Tần Vấn Thiên đi tới dưới chiến đài, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Thu Mạc, khóe miệng hiện lên một tia châm chọc.
Thời điểm hắn tới vừa vặn nghe được Vũ Huyên nói, tuy nói hắn không nhận thức Vũ Huyên, cũng không phải bởi vì đối phương nói mấy câu liền có hảo cảm với Vũ Huyên, nhưng ít ra, Thu Mạc phản ứng để hắn cảm thấy rất khó chịu.
Vũ Huyên nói hắn bước vào Thiên Hà điện tầng thứ sáu, vô luận thật giả, này tựa hồ không quan hệ gì tới Thu Mạc a? Vì sao hắn phải quát lớn người khác, hơn nữa biểu hiện mãnh liệt như vậy, hiển nhiên, là bởi vì Thu Mạc rất khó chịu với Tần Vấn Thiên hắn.
Thu Mạc nhìn thấy thần sắc của Tần Vấn Thiên hơi nheo lại, sau đó cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi thật bước vào Thiên Hà điện tầng thứ sáu sao, ta tốt xấu gì cũng là sư huynh của ngươi, nói chuyện với sư huynh như thế, cũng không quá tốt a.
- Muốn người kính trọng, trước phải tự trọng, ngươi quát lớn sư muội của mình như vậy, làm sao xứng để cho người tôn trọng?
Tần Vấn Thiên hỏi lại.
- Ha ha, chỉ là tiến nhập chín vị trí đầu của Quân Lâm yến mà thôi, sao nhìn giống như đệ nhất, đắc ý vênh váo như vậy.
Thu Mạc châm chọc nói, khiến mọi người lộ ra thần sắc cổ quái, hai học viên thiên tài của Đế Tinh học viện này dĩ nhiên nội đấu, như thế thú vị rất.
Tần Vấn Thiên chuyển qua đôi mắt, không có nhìn Thu Mạc nữa, chỉ thấy thân hình hắn nhảy một cái, bước lên chiến đài.
Bất quá Phàm Nhạc có chút khó chịu, chỉ nghe hắn ở phía dưới hô:
- Năm ngoái người nào đó ở Luân Mạch cảnh cửu trọng, cũng bất quá cầm vị trí thứ năm của Quân Lâm yến mà thôi, lúc Luân Mạch cảnh thất trọng, còn không biết ở góc nào tu luyện, lại còn không thấy ngại châm chọc người khác, giống như chính hắn đã từng là Quân Lâm yến đệ nhất nhân vậy.
Những lời này để thần sắc của Thu Mạc cứng lại, ánh mắt nhìn Phàm Nhạc lộ ra vài lãnh quang.
- Đế Tinh học viện nhiều Trưởng lão như vậy ở đây, nào đó phần để ngươi nhảy ra miệng phun cuồng ngôn, người không biết, còn tưởng rằng hắn là người có bối phận cao nhất của Đế Tinh học viện a.
Phàm Nhạc tiếp tục nói, nhất thời làm cho sắc mặt của Thu Mạc khó coi không gì sánh được, ánh mắt các Trưởng lão ở chung quanh nhìn hắn, thần sắc đột nhiên cứng đờ, sau đó run run ngồi xuống, nhưng trong lòng hận không thể một chưởng đánh gục Phàm Nhạc.
Tần Vấn Thiên đi lên chiến đài, nhất thời vô số ánh mắt rơi ở trên người hắn, còn Vũ Huyên vừa mới nói chuyện, đã bị mọi người quên ở sau đầu, dù sao trong lòng bọn họ là không thể nào tin tưởng, bọn họ càng muốn nhìn là Quân Lâm yến chiến đấu.
- Hẳn chưa quá muộn a.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thái dương trên không trung, nụ cười trên mặt thiếu niên, như dương quang xán lạn, sở dĩ tới muộn, là bởi vì đêm hôm qua hắn thử một ác mộng đáng sợ, thức tỉnh huyết mạch suýt nữa cắn nuốt chết hắn, hoàn hảo, hắn chống đỡ nổi, sau khi bình phục khí tức liền lập tức tới nơi này.
Chiến đài Quân Lâm yến, hắn làm sao có thể bỏ qua.
- Hắc bá, hôm nay Quân Lâm yến, ngươi sẽ ở trong tối yên lặng quan tâm ta sao.
Tần Vấn Thiên nhìn bầu trời, trong lòng thì thào nói, phụ thân quá cố, cũng sẽ nhìn biểu hiện của hắn a.
Còn có các sư phụ ở Đế Tinh học viện, Mạc Khuynh Thành, Mục Nhu, Nhược Hoan, mập mạp, Thần Binh Các mong đợi, Tần Vấn Thiên làm sao có thể thất bại.
- Tiền bối xin lỗi, đã tới chậm một chút, may mắn đuổi kịp Quân Lâm yến, mong tiền bối chớ trách.
- Ngươi đã bỏ lỡ cuộc chiến phân tổ, hơn nữa, tổ chiến đấu cũng sắp xếp ra, ngươi nói nên làm như thế nào?
Lão giả kia nhìn Tần Vấn Thiên, có vài phần không vui, dù sao Tần Vấn Thiên bỏ lỡ chiến đấu, hắn vốn muốn tận lực chờ hắn, nhưng vẫn không có đợi được.
- Bài vị chiến sau cùng, hẳn còn chưa có bắt đầu a?
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua ba chiến đài, hắn phát hiện chiến đài thứ ba chỉ có Nhược Hoan cùng Cô Tinh.
- Các đại tổ bài vị đã phân, tiếp đó, tranh đoạt bài vị cụ thể.
Lão giả mở miệng nói.
- Đã như vậy, tiền bối coi như ta ở trong chiến đấu phân tổ, hai trận toàn bộ đều thua, có thể được không?
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, đã hắn đến muộn, phải bị nghiêm phạt, hai tràng chiến đấu kia, coi như hắn thua.
Lão giả ngẫm nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Ngươi vắng mặt hai trận chiến đấu kia, tính toàn bộ đều chịu thua, kia cũng không thể nói gì hơn, như vậy ta hiện tại tuyên bố, ngươi ở tổ thứ ba, bây giờ mời lên chiến đài thứ ba đi, tranh đoạt cuộc chiến bài vị từ bảy tới chín.
- Đa tạ tiền bối.
Tần Vấn Thiên thi lễ một cái, thân ảnh lập loè, hàng lâm ở trên chiến đài thứ ba.
Nơi này đã có hai bóng người, theo thứ tự là Nhược Hoan cùng Cô Tinh.
- Xú tiểu tử, thời khắc trọng yếu như vậy, ngươi cũng dám tới muộn.
Nhược Hoan trừng Tần Vấn Thiên một cái.
- Đây không phải là lập tức chạy đến sao.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười nói.
- Có nắm chắc hay không?
Nhược Hoan hỏi.
- Có.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu
- Chỉ là đêm qua ngủ không ngon, thời gian quá gấp, đáng tiếc Quân Lâm yến không thể chậm trễ.
- Được rồi, trận chiến thứ nhất, Nhược Hoan đối chiến Tần Vấn Thiên.
Lão giả bên cạnh Vương tọa mở miệng nói, Nhược Hoan cười nhìn Tần Vấn Thiên một cái, sau đó nhìn lão giả:
- Tiền bối, trận chiến này ta nhận thua.
Nhược Hoan nhận thua, thành toàn Tần Vấn Thiên, để Tần Vấn Thiên theo đuổi bài vị thuộc về hắn.
Chỉ cần Tần Vấn Thiên thu được vị trí thứ bảy, như vậy sẽ được ban tặng một cơ hội, có thể tiếp tục khiêu chiến lên.
- Được, trận chiến thứ hai, Cô Tinh chiến Tần Vấn Thiên.
Lão giả lại nói.
- Ta bỏ cuộc.
Cô Tinh phun ra một tiếng, nhất thời để vô số người ngạc nhiên.
Không cần hí kịch như thế chứ?
Tần Vấn Thiên trở về, hai người đồng thời chịu thua, thành toàn Tần Vấn Thiên?
Này như là Nhược Hoan cùng Cô Tinh trực tiếp đưa Tần Vấn Thiên lên chiến đài thứ hai, để hắn đi tranh phong vị trí thứ tư đến thứ sáu, cướp đoạt bài vị tốt hơn.
- Vậy hai người các ngươi có muốn chiến hay không?
Lão nhân lại nhìn Nhược Hoan cùng Cô Tinh.
- Không cần, ta bỏ cuộc.
Cô Tinh bình tĩnh nói, sau đó hắn cứ như vậy ngồi dưới đất, dường như hết thảy ngoại giới đều không quan hệ gì tới hắn.
Tình hình như vậy để rất nhiều người cảm thấy có chút đáng tiếc, ba người trận doanh thứ ba, ngay cả chiến cũng không chiến, cứ như vậy kết thúc, bất quá may mắn các trận chiến đấu kế tiếp sẽ cực kỳ đặc sắc.
- Tần Vấn Thiên, tạm xếp vị trí thứ bảy; Nhược Hoan thứ tám; Cô Tinh thứ chín.
Lão nhân bình tĩnh tuyên bố, sau đó ánh mắt của hắn rơi vào chiến đài thứ hai.
Chiến đài này, có Kiếm Nhị, Sở Trần, Hầu Thiết.
- Trận chiến thứ nhất, Kiếm Nhị đối chiến Hầu Thiết.
Kèm theo thoại âm của lão giả hạ xuống, bầu không khí nháy mắt lại trở nên khẩn trương lên, đều mọi người mắt lộ ra kỳ vọng.
Kiếm Nhị rất mạnh, không biết làm sao đụng phải Lạc Thiên Thu, nên hắn chỉ có bại, nhưng hắn lại dùng kiếm pháp tuyệt đối đè ép Nhược Hoan, loại kiếm pháp kia cương mãnh bá đạo, giống như thương pháp của Âu Thần, sắc bén đáng sợ.
Lúc trước Túy Diệu lâu khai ra tỉ lệ bồi, Kiếm Nhị cùng Âu Thần là cùng được xem trọng có thể tiến nhập tam giáp. Nhưng Hầu Thiết cũng rất mạnh, bây giờ hai người bọn họ va chạm, khiến cho người ném đi ánh mắt mong chờ, ai có thể thắng lợi?
Hai người đồng thời bộc phát ra Tinh Hồn, Kiếm Nhị tay cầm lợi kiếm cuồng mãnh, Hầu Thiết như hóa thân Cổ Yêu khủng bố, hai người trong nháy mắt chiến tới một chỗ.
Chấn động kinh khủng để trái tim đám người không ngừng nhúc nhích, chiến đài như bị kiếm quang cùng với Yêu khí cuồng bạo bao phủ, khí tức kia bao phủ cả không gian, uy lực cực kỳ đáng sợ.
- Hống.
Chiến đấu rất lâu, Hầu Thiết liên tục hô lên chín tiếng, Thiên Địa kinh động, quả đấm cuồng bạo như Yêu Thú của hắn oanh diệt kiếm quang, sau đó một quyền đánh vào phòng ngự của Kiếm Nhị, chấn thân thể đối phương bay ra ngoài.
Động tác của Hầu Thiết còn chưa đình chỉ, chỉ thấy hắn bay lên trời, đuổi theo Kiếm Nhị, lần thứ hai bổ sung hai quyền, cứng rắn chấn đối thủ xuống chiến đài.
Hầu Thiết chiến thắng Kiếm Nhị, để rất nhiều người kinh thán.
Thật là đáng sợ, xem ra mặc dù tỉ lệ bồi của Túy Diệu lâu có thể tham khảo, nhưng không phải hoàn toàn chính xác.
Hầu Thiết được Thiên Diệu phường xem trọng kém hơn Kiếm Nhị, nhưng hắn lại chiến thắng Kiếm Nhị.
- Các ngươi nghỉ ngơi một chút, chiến đài thứ nhất, Âu Thần đối chiến Tư Không Minh Nguyệt.
Lão giả bình tĩnh nói một tiếng, dĩ nhiên để chiến đấu dịch ra, cứ như vậy, liền cho người vừa mới chiến đấu có thời gian nghỉ ngơi, cũng sẽ không làm lỡ Quân Lâm yến tiếp tục tiến hành.
Âu Thần cùng Tư Không Minh Nguyệt chiến đấu không có lo lắng quá lớn, tuy Âu Thần rất mạnh, nhưng Tư Không Minh Nguyệt cuối cùng là Tư Không Minh Nguyệt, như Thiên Diệu phường dự đoán, hắn đã khóa được tam giáp trước hai, tuy trên lý thuyết còn có khả năng phá vỡ, nhưng loại khả năng này thực sự quá nhỏ, nhỏ đến không ai sẽ nghĩ tới.
Còn Tần Vấn Thiên, thời khắc này đang ngồi xếp bằng, an tĩnh tu hành, dường như ngoại giới hết thảy, đều không liên hệ chút nào tới hắn.
Đại Mộng kích pháp thức thứ hai Vẫn Tinh, hắn còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ thấu triệt, cơ hội như vậy, hắn làm sao có thể bỏ qua.
Sau đó, hắn sẽ đối mặt chiến đấu kịch liệt, nhất định phải điều chỉnh trạng thái của mình đến đỉnh phong nhất, đi nghênh đón khiêu chiến thuộc về hắn.
- Kiếm Nhị đối chiến Sở Trần.
Lão giả nói lần thứ hai truyền đến, ánh mắt của mọi người cố định ở trên chiến đài thứ hai.
Kiếm Nhị đã chiến bại một trận, trận này, hắn tuyệt không cho phép bản thân lại bại, bằng không Tuyết Vân quốc triệt để thành phụ trợ.
Sở Trần vừa mới đối mặt Tư Không Minh Nguyệt liền trực tiếp chịu thua, bảo tồn thực lực, không có ai biết hắn mạnh như thế nào.
Nhưng khi hắn và Kiếm Nhị va chạm mọi người mới biết, Sở Trần lần đầu tiên phóng thích ra song Tinh Hồn.
- Tinh Hồn thứ nhất là Tinh Hồn gì, lại là quyền trượng?
Có người nhìn chằm chằm một Tinh Hồn của Sở Trần, có chút cả kinh nói.
- Tử Vi Tinh Hồn, chính là câu thông Đế Vương Tử Vi Tinh Thần ngưng tụ thành Tinh Hồn, tượng trưng của Đế Vương, không nghĩ tới Sở Trần cũng có năng lực câu thông Tử Vi Tinh, Tinh Hồn thứ nhất của Sở Thiên Kiêu tương tự là Tử Vi Tinh Hồn.
Có người than thở nói.
Trên Cửu Thiên Tinh Hà, có thật nhiều Võ Mệnh Tinh Thần kỳ dị, Tử Vi Tinh Thần tượng trưng cho Đế Vương, là một cái trong số đó.