Trong mắt Phàm Nhạc có sự thống khổ, giãy dụa, thân hình mập mạp kia của hắn cũng khẽ run lên, loại cảm giác bất lực này khiến hắn thống hận.
Lần này Lãnh Ngưng đi, chỉ sợ đã ôm suy nghĩ phải chết, căn bản không tính còn sống, trước nay nàng chưa từng nghĩ tới sẽ trở thành nữ nhân của ác ma kia.
Tuy chỉ có mấy tháng ở chung, chưa nói tới cảm tình quá sâu, nhưng dù sao sớm chiều đối mặt, bọn họ cũng thành lập hữu nghị, hôm nay, Phàm Nhạc nghĩ nàng có thể sẽ phải chết, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, khiến toàn thân hắn run run, trong cơ thể hắn giống như có lửa đang thiêu đốt.
- Rống.
Trong miệng Phàm Nhạc phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, lập tức xoay người, đi đến trước cửa sổ một tòa kiến trúc hai tầng cách đó không xa, nhìn ra Lãnh phủ xa xa, thấy bên trong phủ đệ có một hàng cường giả ngự không phi hành, hiển nhiên là đã phát hiện Lãnh Ngưng đào tẩu.
- Lãnh Ngưng.
Nhìn thấy Lãnh Ngưng trở về, trong hư không phụ thân Lãnh Lâm lạnh lùng quát một tiếng, chuyện này, Lãnh gia giao cho hắn xử lý.
Lãnh Lâm cũng ở bên cạnh, chỉ thấy nàng lạnh như băng nói:
- Tiện nhân, chuyện tốt nam nhân của ngươi làm, hiện tại không nên trách gia tộc, không có ai có thể cứu được ngươi.
- Lãnh Ngưng, ngươi thật sự đáng chết.
Lại có người mở miệng quát mắng.
Lãnh Ngưng nhìn từng khuôn mặt trước mắt, lòng của nàng lạnh lẽo vô cùng, đây gọi là gia tộc sao?
Cuối cùng, Lãnh Ngưng nhìn về phía lão nhân gầy như que củi ở bên trái, đôi mắt tà ác âm lạnh nhìn quét ở trên người mình, không thể nghi ngờ, đây nhất định là Diêm Thiết.
- Lãnh Ngưng, gia tộc tính ngươi giao cho Diêm Thiết xử trí.
Phụ thân Lãnh Lâm lại nói.
- Ghê tởm.
Lãnh Ngưng nhìn quét hắn, lạnh như băng nói:
- Một Lãnh gia to lớn, thế mà ta giao cho người ngoài, chỉ là vì cầu người khác làm việc, ghê tởm đến cực điểm, ta vì sống ở gia tộc như vậy mà cảm thấy sỉ nhục.
Nói xong, Lãnh Ngưng xoay người bỏ đi, chỉ thấy trong mắt phụ thân Lãnh Lâm hiện lên ý cười âm lạnh, cất bước chân, bóng người hắn ngay lập tức hướng tới Lãnh Ngưng lao đi, bàn tay chụp về phía đối phương.
Nhưng chỉ thấy Lãnh Ngưng đột ngột xoay người, một con dao găm hướng tới phụ thân Lãnh Lâm đâm tới, tâm đã chết, còn có cái gì đáng để sợ hãi?
Con ngươi của phụ thân Lãnh Lâm co rút lại, sau đó bàn tay run lên, hào quang màu vàng lóng lánh, tay hắn trực tiếp khống chế con dao găm, sau đó một tay khác hướng Lãnh Ngưng vỗ tới, thật sự là càn rỡ.
Nhưng lại thấy Lãnh Ngưng trực tiếp bắt lấy cánh tay hắn, tùy ý chưởng lực đánh ở trên người, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ở trên mặt đối phương, tay nàng cũng không chịu buông.
- Ngươi muốn chết.
Phụ thân Lãnh Lâm mặt đầy máu bẩn, giận quát một tiếng, bàn tay trong tích tắc bắt lấy dao găm kia vặn một phát, tiếng vang răng rắc truyền ra, cánh tay Lãnh Ngưng bị hung hăng vặn gãy, nhưng nàng lại không rên một tiếng, chân hướng phía dưới phụ thân Lãnh Lâm hung hăng đá tới.
- Cút.
Phụ thân Lãnh Lâm giận quát một tiếng, vung cánh tay, thân thể Lãnh Ngưng trực tiếp hất xuống đất, phát ra một tiếng ầm lớn.
- Đừng dài dòng nữa, nữ nhân này, ta còn muốn chơi.
Trong mắt Diêm Thiết sát khí ngập trời, nói lạnh như băng, phụ thân Lãnh Lâm lúc này mới buông tay.
Chỉ thấy Lãnh Ngưng từ trên mặt đất bò dậy, cánh tay phải đã buông thõng ở đó, ánh mắt lạnh như băng kia của nàng nhìn quét từng khuôn mặt trước mắt, giống như muốn vĩnh viễn ghi nhớ.
- Lãnh Ngưng ta sinh ở gia tộc ti tiện như vậy, là lỗi của ta, các ngươi muốn hy sinh ta, ta nhận, ai bảo ta là Lãnh gia các ngươi sinh ra chứ.
Lãnh Ngưng nhìn người Lãnh gia giọng lạnh như băng nói:
- Nhưng ta nói cho các ngươi, Tần Vấn Thiên hắn là Thần Văn sư cấp ba, khi học tập ở học viện Bạch Lộc đã được Bạch Lộc Thư Viện tán thành, hắn cũng không có quan hệ gì với ta, cũng không giống trong tưởng tượng của các ngươi là bạn trai ta, ngược lại, Bạch Lộc Di thích hắn, cùng nhau tu luyện Thần Văn với hắn, không tin, các ngươi có thể đi Bạch Lộc Thư Viện thăm dò, cũng có thể hỏi Diêm Không hắn.
Nói xong Lãnh Ngưng chỉ về phía Diêm Không bên người Diêm Thiết nói:
- Diêm Không hắn cho rằng có thể được Bạch Lộc Di ưu ái, nhưng Bạch Lộc Di thích Tần Vấn Thiên, Diêm Không chịu nhục, cho nên hắn trả thù Tần Vấn Thiên, mới đưa đến cái chết của người nào đó, món nợ này, các ngươi muốn tính thì nên tìm Diêm Không để tính.
Ánh mắt người Lãnh gia và Diêm Thiết đều nhìn về phía Diêm Không, nhất thời khiến vẻ mặt Diêm Không xanh mét.
- Ngươi nói dối, mặc dù Bạch Lộc Di nhìn trúng Tần Vấn Thiên, cũng chỉ là cùng nhau tu luyện Thần Văn với hắn mà thôi, ngươi đừng nghĩ dùng loại biện pháp này bảo hộ hắn.
Diêm Không vẻ mặt dữ tợn.
- Ha ha, Tần Vấn Thiên hắn mấy tháng chưa về Lãnh gia, sớm chiều ở chung với Bạch Lộc Di, Bạch Lộc Di nàng là nữ nhân cao ngạo cỡ nào, nàng và Tần Vấn Thiên sớm chiều ở chung lâu như vậy, ngươi cho rằng không phải thầm sinh tình cảm? Diêm Không ngươi đừng tự mình dối mình nữa, Lãnh gia muốn hy sinh ta, ta nhận, nhưng Lãnh gia nếu là vì lấy lòng Diêm Thiết đi đối phó Tần Vấn Thiên, các ngươi nghĩ kỹ chưa, có thể thừa nhận được lửa giận của Bạch Lộc Thư Viện hay không.
Bạch Lộc Di cười lạnh liên tục, quả nhiên vẻ mặt người Lãnh gia đều đã thay đổi, nhìn thấy Diêm Không không nói, bọn họ ý thức được cái này tựa như là sự thật.
- Diêm Thiết hắn muốn đối phó Tần Vấn Thiên, có bản lãnh thì đi, Lãnh gia nếu muốn tham dự vào, vậy thì thú vị rồi, hơn nữa ta hiện tại có thể nói rõ cho các ngươi, Tần Vấn Thiên Thần Văn sư cấp ba này, là sắp cùng nhau tham gia Hội giao lưu với Bạch Lộc Di, địa vị hắn ở Bạch Lộc Thư Viện, các ngươi nghĩ cho kỹ đi, còn nữa, đến lúc đó nếu như hắn đánh bại Diêm Thiết, ta xem Lãnh gia các ngươi sẽ hối hận vì chuyện hôm nay hay không.
Lãnh Ngưng căn bản không thể xác định Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di quan hệ thế nào, càng không biết Tần Vấn Thiên sẽ cùng nhau tham gia Hội giao lưu với Bạch Lộc Di, nhưng nàng muốn là đe dọa Lãnh gia, xem bọn họ có dám đi động vào Tần Vấn Thiên hay không.
Về phần bản thân nàng, ở trước khi gặp được Tần Vấn Thiên, nàng đã từng nghĩ nếu như gia tộc cuối cùng vẫn bức bách nàng, nàng sẽ chết, cho nên, nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, chết, không có gì phải sợ, chỉ là Tần Vấn Thiên xuất hiện cho nàng một ánh rạng đông mà thôi.
- Người mà Bạch Lộc Di cũng thích, là có tiền đồ cỡ nào chứ, nhưng Lãnh gia các ngươi vì lấy lòng một tên Diêm Thiết, thế mà từ bỏ như vậy, hơn nữa còn muốn đối phó hắn. Lãnh gia, sẽ hối hận vì quyết định của các ngươi, ta cũng sẽ nguyền rủa Lãnh gia các ngươi, Lãnh gia, nhất định hủy ở trong tay đám người hèn mọn không có nguyên tắc các ngươi.