- Bạch Vô Nhai hành sự quả nhiên khác người.
Trong đôi mắt mỹ lệ thâm sâu của Vạn Hóa Tiên Vương chợt lóe lên một tia sáng kỳ dị.
- Quả thật, người lúc trước trong huyễn cảnh của ngươi nhất mực kiên trì cho tới sau cùng là người mà Bạch Vô Nhai xem trọng. Chỉ có một mình hắn là không có nghỉ ngơi. Những người khác đều có được thời gian nghỉ ngơi. Nhưng Bạch Vô Nhai đối xử bình đẳng trực tiếp công phạt. Chuyện này đối với người mà hắn xem trọng ngược lại bất lợi. Hắn không hề có chút thiên vị nào.
Một lão Tiên Vương tiên phong đạo cốt lên tiếng khen. Lão Tiên Vương này có tuổi cao nhất tại tiệc rượu. Thậm chí so sánh với Đông Thánh bệ hạ tuổi đời còn muốn lớn hơn rất nhiều. Người Tiên vực đã quên tên của lão, cứ gọi lão là Tiên Vương bất tử.
- Muốn bái nhập môn hạ bệ hạ, tự nhiên muốn là người phi thường. Bạch Vô Nhai làm như thế có thể là vì xem hắn có nhiều bất phàm. Nếu không được, với tính tình của Bạch Vô Nhai, hắn tình nguyện thừa nhận tự xem lầm. Nhưng nếu tiểu tử kia vẫn như cũ chèo chống nổi, có năng lực tăng thêm phần ấn tượng rồi.
Chư Tiên Vương nói vui, cũng không cố kỵ sắc mặt của Diễm Uyên Tiên Vương. Vừa rồi Diễm Uyên giải phóng một đạo uy áp hủy diệt đã khiến bọn họ hơi khó chịu. Nơi này có những người nào đang ngồi? Toàn bộ là nhân vật Tiên Vương, người có thể đạt đến cảnh giới này ai không là hạng người có tâm cao khí ngạo độc lập. Diễm Uyên ngươi muốn tranh phong cùng Bạch Vô Nhai thì cứ tranh phong, đừng ảnh hưởng đến những người khác. Giải phóng uy áp đối với tất cả mọi người là như thế nào?
Bọn họ tới nơi này đều là vì thể diện của Đông Thánh bệ hạ. Diễm Uyên Tiên Vương chẳng qua là thuộc hạ của Đông Thánh bệ hạ, một vị chiến tướng đắc lực. Không cần thiết phải nể mặt lão.
- Xem ra chư vị có không ít người coi trọng thanh niên ấy?
Đốm lửa hủy diệt thâm uyên trong con ngươi của Diễm Uyên lay động, cười cười.
- Có nhận thấy ý nghĩa gì quan trọng hay không. Lão gia tuổi tác đã cao, không dự định thu đồ đệ. Ta chỉ là đoán xem Đông Thánh bệ hạ sẽ chọn người nào.
Tuy bất tử Tiên Vương không sợ Diễm Uyên, nhưng với tính cách hiền lành của lão sẽ không có biểu hiện nhằm vào người nào, là người khéo đưa đẩy.
- Nhìn đi.
Mỹ nữ Vạn Hóa Tiên Vương mỉm cười trong ánh mắt, làm lòng người rung động. Bà là một tiên tử chân chính.
Bạch Vô Nhai vẫn ở chỗ cũ, phất tay sát phạt. Mỗi một lần công kích đều dùng lực sát phạt chân chính, có ý chí hủy diệt người chân chính. Một khi ý chí không chịu nổi, liền bị phá hủy sinh mạng, bị lão tru diệt.
Mấy lần sau đó, có mấy vị vốn muốn thối lui ra, nhưng người bị tiêu diệt có chút do dự, khí tức sinh mệnh tiêu tán, nhìn thân thể của những người bên cạnh nằm xuống trên ngọn núi thứ chín, đều có cảm giác run sợ. Nếu muốn thối lui, ý chí đã tiếp cận ranh giới sắp sụp đổ, vẫn còn do dự bất định, có thể nào gánh vác được sát niện của Bạch y Tiên Vương.
Tần Vấn Thiên thời khắc này vô lực xụi lơ trên mặt đất. Ngã xuống ngọn núi không chỉ có mình hắn, bốn người trên ngọn núi thứ chín không ai còn có thể đứng. Toàn bộ tê liệt ngã xuống đất. Đây là so đấu ý chí. Tần Vấn Thiên ngẩng đầu đưa mắt nhìn thân ảnh trong hư không. Toàn thân phù quang màu trắng lóng lánh, duy trì sinh mệnh chi hỏa bất diệt. Ý chí hắn bất diệt, vô cùng cố chấp, ánh mắt nhìn Bạch y Tiên Vương không có chút hận ý nào. Thậm chí có một chút ngưỡng vọng: một ngày kia hắn có thể có được phong tư như vậy.
- Ta xin thối lui ra.
Lại lục tục có người nói to lên. Có thể trở thành một trăm người đầu đều là người chiến lực siêu phàm. Thế nhưng đối mặt với loại khảo nghiệm sát phạt chân chính như thế này, hơn nữa trong tình huống không ai biết liệu mình còn sống mà chống đỡ cho đến chín người cuối cùng còn lại hay không. Không có mấy người dám chân chính lấy mệnh khảo nghiệm. Vả lại rất nhiều người đã nhìn thấy bốn người trên ngọn núi thứ chín. Bọn họ liên tục hai lần khảo nghiệm cũng không bằng bốn người trên ngọn núi thứ chín kia. Mà Đông Thánh bệ hạ chỉ nhận một đệ tử. Hy vọng của bọn họ vốn rất mong manh. Không đáng để đánh đổi. Một khi đã có ý niệm như vậy, ý chí liền yếu đi. Không rời khỏi là chết.
Trong hư không, Bạch y Tiên Vương một lần nữa giơ tay lên, lập tức chém ra, sát niệm hàng lâm.
Phốc phốc phốc…
Tiếng vang truyền ra. Lại có một người bị diệt.
- Ta xin thối lui.
Đồng thời có mấy người cận kề tuyệt vọng, hô lớn lên. Bạch y Tiên Vương lập tức ngừng động tác tay, ánh mắt quét qua hư không, lạnh nhạt lên tiếng:
- Vốn muốn chín người, ngặt một nỗi có mấy người đồng thời xin thối lui. Giờ này chỉ còn lại tám người kiên trì. Vậy thì tám người các ngươi đi theo ta đến dự tiệc đi.
Bạch y Tiên Vương vừa dứt lời, mấy người vừa mới lên tiếng xin thối lui mặt mày xám như tro tàn bỗng sinh hối ý vô hạn. Kiên trì lâu như vậy cho tới bây giờ, chỉ cần vừa rồi bọn họ không hô lên âm thanh kia, là có thể đi đến tiên cung. Thế nhưng bọn họ không chịu nổi, vì thế mới lên tiếng. Chuyện này có thể trách ai được chứ?! Chỉ có thể trách chính bọn họ. Ý chí vẫn chưa đủ kiên định.
- Theo ta đi thôi.
Bạch y Tiên Vương huy động bàn tay. Một cổ tiên lực bao phủ tám người. Lập tức tia sáng lóng lánh xông lên trời. Ngay sau đó tám người tan biến tại chỗ. Trong đó, trên ngọn núi thứ chín trống rỗng, bốn người bước lên ngọn núi thứ chín toàn bộ chèo chống rồi.
- Năm người biểu hiện kiệt xuất nhất trong vòng khảo nhiệm của nữ Tiên Vương đều kiên trì chịu đựng. Đệ tử của Đông Thánh bệ hạ xem ra là một trong năm người bọn họ chăng? Xác suất chọn càng lớn.
Trong lòng mọi người thầm nghĩ. Nếu Đông Thánh bệ hạ thu đồ đệ dĩ nhiên là nhận người ưu tú nhất. Năm người kia đều biểu hiện xuất chúng qua mỗi một vòng khảo nghiệm, khả năng trở thành đệ tử của Đông Thánh bệ hạ dĩ nhiên là cao nhất.
Chẳng qua thời khắc này tám người bị dẫn đi dự tiệc cũng không chịu nổi. Tám người miệng mồm đều thở dốc, toàn thân yếu ớt vô lực.
Tiên niệm của Bạch y Tiên Vương biến mất. Bọn họ thấy lão đang ngồi ngay ngắn tại một vị trí trong bữa tiệc, lẳng lặng uống rượu, làm như chuyện vừa rồi không có liên quan gì đến lão.
Chỉ thấy lúc này bất tử Tiên Vương giơ tay vung lên, lập tức một tia sáng màu xanh biếc rực rỡ chiếu rọi vào tám người. Từng lực lượng sinh mạng tẩy địch thân thể của bọn họ. Trong phút chốc ngắn ngủi, cả đám người Tần Vấn Thiên cảm giác toàn thân lại tràn đầy sinh cơ nồng đậm, phảng phất có lực lượng mênh mông, thần thanh khí sảng.
- Loại cảm giác này thật mỹ diệu.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ. Hắn thật sự đã sắp không chống đỡ nổi nữa. Giống như hạn hán đã lâu gặp mưa rào. Rất thư thái. Ánh mắt của hắn đánh giá mọi người trong tiệc rượu. Có rất nhiều người đều là nhân vật đại năng. Các nhân vật đều sâu không lường được. Từng đôi mắt ấy dường như có thể nhìn thấu tới bọn họ.
Bóng dáng của Đông Thánh Đình đi tới, chư vị Tiên Vương đưa mắt nhìn theo Đông Thánh Đình, cười hỏi:
- Đông Thánh bệ hạ còn cần chúng ta tới khảo hạch không?
- Không cần, chư vị đều đã khảo hạch qua. Hết thảy mọi chuyện đều lọt vào mắt của phụ thân. Đã đủ rồi. Phụ thân muốn thu đồ đệ, tự nhiên sẽ có ý nghĩ của chính mình.
Đông Thánh Đình lắc đầu nói. Lập tức ánh mắt của hắn rơi vào trên pho tượng Đông Thánh tiên đế. Từng luồng sáng lóng lánh. Tôn pho tượng mơ hồ có sinh mệnh khí tức lan tràn ra. Ngay tức khắc. Pho tượng hóa thành người chân chính.
Nhiều nhân vật đại năng trong tiệc rượu đua nhau đứng dậy, nói với pho tượng hiển linh ấy:
- Bái kiến Đông Thánh bệ hạ.
Giờ khắc này, những nhân vật Tiên Vương cao ngạo đều thu liễm khí tức kiêu ngạo, tỏ vẻ rất cung kính. Vô luận là Thế giới lạp tử hay thế giới Tiên vực đều tôn trọng cường giả. Những người này tuy là nhân vật thuộc hàng Tiên Vương, nhưng ở trước mặt Đông Thánh tiên đế căn bản không đáng gì. Đến loại cảnh giới như bọn họ, chênh lệch một cảnh giới nhỏ đều là khoảng cách một trời một vực, không thể nghi ngờ.