Tần Vấn Thiên cô độc nằm ở trên sườn núi, không có bất cứ động tĩnh gì, yên tĩnh vô thanh, chỉ có từng cơn gió nhẹ lướt qua.
Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, trên sườn núi sẽ có tinh quang rực rỡ, trên thiên khung, điểm điểm quang mang vương vãi xuống, chiếu sáng bóng người trên cự thạch, phảng phất như một bức tranh vĩnh hằng, hàng đêm như vậy.
Chú Mộng Pháp Quyết đệ nhị cảnh, Nhập Mộng cảnh, tốc độ thu nạp Tinh Thần Chi Lực càng nhanh, hơn nữa tâm của Tần Vấn Thiên có sở ngộ, làm cho tinh quang không ngừng tiến nhập cơ thể, du tẩu quanh thân, khôi phục lực lượng, trùng kích khiếu huyệt Luân Mạch.
Thời gian không ngừng trôi qua, Tần Vấn Thiên ở trong mộng tu hành Thần Thông, làm xuân thu đại mộng, trong mộng, hắn không gì làm không được.
Võ Đạo chi nhân, chỉ cần có thể thu nạp Nguyên Lực, không ăn không uống cũng không có gì, Nguyên Lực, chính là năng lượng.
Trời dần dần lạnh, thỉnh thoảng có hàn phong phất qua, lay động quần áo của thiếu niên, nhưng hắn vẫn nhắm mắt như trước, dường như vĩnh viễn ngủ say ở trong mộng.
Một ngày này, thiên khung hôn ám, nước mưa vương vãi xuống, không ngừng rơi ở trên người thiếu niên, ngâm ướt quần áo của hắn, nhưng hắn vẫn ngủ say, dường như tiến nhập vong ngã.
Thiên khung, tiếng sấm cuồn cuộn, hàn phong gào rít giận dữ, thiểm điện từ trên thiên khung đánh xuống, thiếu niên như trước thờ ơ.
Nhưng gương mặt hắn dần dần có chút biến hóa, tựa hồ, đường cong càng rõ ràng, lộ vẻ càng thêm cứng cỏi.
Đông tuyết bay xuống, bao trùm ở trên người thiếu niên, như vì hắn phủ thêm một tầng tuyết y.
Tuyết tương tự bay xuống ở Hoàng Thành Sở Quốc, ngày này, thanh niên của các đại Học viện Vũ phủ đều đứng ở ngoài phòng, quên mất tu hành, thưởng thức cảnh tuyết rơi xinh đẹp này.
Hoàng Gia Học Viện, có thật nhiều đệ tử Học viện dạo bước trong tuyết, không ít người đều là tình lữ, tuy tu vi của bọn họ không cao, nhưng chính trực thanh xuân niên thiếu, chính là thời điểm đẹp nhất của nhân sinh, qua tuổi này, nếu bọn họ quyết ý truy tìm Võ Đạo, thì sẽ không còn thuần phác như hôm nay.
Võ Đạo chi lộ, tràn đầy gian khổ cùng tàn khốc.
Mục Nhu ngửa đầu, đang nhìn tuyết bay trên bầu trời, trong lòng thầm than, đã hơn hai tháng, ở trong Huyễn Mộng Chi Thành lại không nhìn thấy thân ảnh của hắn, cũng không có bất cứ tin tức gì về hắn.
Có lẽ, hắn như rất nhiều người trẻ tuổi thiên phú kiệt xuất, chết yểu ở thời đại thiếu niên, thậm chí, còn không có người biết.
Hắn ở Đế Tinh Học Viện sáng tạo lịch sử, tuy dẫn phát oanh động không nhỏ, nhưng loại oanh động này, rất nhanh sẽ bị thời gian xóa không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại sẽ có nhân vật mới xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Sở Quốc Hoàng Thành lớn như vậy, chưa bao giờ thiếu người trẻ tuổi thiên phú xuất chúng.
Năm ngoái là Lạc Thiên Thu, hiện tại là Tần Vấn Thiên, nhưng Lạc Thiên Thu còn đang sáng tạo lịch sử thuộc về hắn.
Bên cạnh, có tiếng bước chân truyền đến, thân thể Mục Nhu chuyển qua, nàng nhìn thấy Diệp Triển và Liễu Nghiên.
Diệp Triển lợi dụng quan hệ gia tộc, đưa Liễu Nghiên vào Hoàng Gia Học Viện.
Mục Nhu nhìn thoáng qua Liễu Nghiên ở bên cạnh Diệp Triển, thiếu nữ này tâm địa không xấu, chỉ là từ địa phương nhỏ đến Hoàng Thành, trải qua một loạt sự tình, khó tránh khỏi sẽ sản sinh biến hóa, tiếp đó lựa chọn cuộc sống mình muốn, mà cuộc sống bây giờ, không thể nghi ngờ là nàng mong muốn.
Này tựa hồ, cũng không thể trách nàng, chỉ là Tần Vấn Thiên nói hắn từng cứu qua Liễu Nghiên và Liễu Nhạc, lúc trước Tần Vấn Thiên đối mặt loại cục diện kia, Liễu Nghiên vẫn trầm mặc, có vẻ hơi bất cận nhân tình.
Nhưng người có chí riêng, nàng không có tư cách trách cứ Liễu Nghiên cái gì, tối đa không giao du mà thôi.
- Mục Nhu, nghe nói gần đây Mục gia bởi vì ngươi bị không ít gia tộc xa lánh, ngươi có muốn gặp gỡ Yến Vũ Hàn một chút hay không, dù sao Yến Vũ Hàn vẫn có ý tứ với ngươi.
Diệp Triển nhẹ giọng nói, làm cho thần sắc của Mục Nhu cứng đờ, có chút không vui.
Mấy tháng trước chuyện đã xảy ra ở Hoàng gia Thú Liệp Tràng tự nhiên truyền ra ngoài, tuy nàng cường điệu đây chẳng qua là lập trường cá nhân của nàng, nhưng vị trí của nàng nhạy cảm, lão hồ ly của các gia tộc làm việc suy nghĩ đều vô cùng chu đáo, mặc dù chỉ vì bận tâm đến thái độ của Tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu, bọn họ cũng sẽ không đi với Mục gia quá gần.
Bởi vậy, gần đây Mục gia bị rất nhiều gia tộc xa lánh, còn Mục Nhu, ở trong gia tộc thừa nhận áp lực rất lớn, bây giờ tài nguyên tu luyện trong gia tộc, đã từ từ rời xa nàng, điểm ấy nàng đương nhiên biết rõ.
- Sự tình của ta không nhọc ngươi phí tâm.
Mục Nhu bình tĩnh nói, nhưng trong lòng thầm than thở, trước đây nàng cùng Sở Linh quan hệ tốt như vậy, nhưng sau sự kiện kia, Sở Linh không chỉ giận vài ngày, mà là triệt để đoạn tuyệt lai vãng, thậm chí gặp mặt cũng mắt lạnh.
- Ha ha, bởi vì một kẻ đã chết.
Diệp Triển châm chọc, lập tức đi qua bên người Mục Nhu.
Liễu Nghiên ở bên cạnh hắn cúi đầu, từ đầu đến cuối không nói một câu.
- Vì một kẻ đã chết?
Mục Nhu hít một tiếng, hắn thực sự bỏ mình sao, Mục Nhu cũng không biết vì sao bản thân nhớ mãi không quên Tần Vấn Thiên, này đương nhiên chưa nói tới ưa thích, nàng và Tần Vấn Thiên không có mang mặt nạ chân chính trên ý nghĩa chỉ gặp mặt một lần, có lẽ chỉ là bởi vì ở trong Huyễn Mộng Chi Thành thí luyện, làm cho nàng có chút vướng mắc nhàn nhạt.
Đế Tinh Học Viện, trong lầu các độc lập, một thân ảnh mạn diệu đứng ở đó, khuynh thành tuyệt diễm, chính là Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ Mạc Khuynh Thành.
- Khuynh Thành, hôm nay sao có thời gian tới thăm lão gia hỏa như ta chứ.
Chỉ thấy Cố lão đi tới, chính là sư tôn của Mạc Thương Cố lão.
- Ngoại công.
Mạc Khuynh Thành nhìn Cố lão, hỏi:
- Còn không có tin tức của hắn sao?
Cố lão tự nhiên minh bạch Mạc Khuynh Thành hỏi là ai, trong lòng thầm thở dài một hơi, nhiều ngày như vậy cũng không thấy trở về, có lẽ thực sự dữ nhiều lành ít, đáng tiếc một thanh niên thật tốt.
- Khuynh Thành, ngươi rất ít quan tâm một nam nhân nha.
Cố lão cười nói, tựa hồ có ý đổi chủ đề, làm cho Mạc Khuynh Thành liếc hắn một cái, nói:
- Không hi vọng sao?
- Ai!
Ánh mắt Cố lão nhìn về phương xa, lắc đầu cười khổ:
- Ta cũng không nghĩ Sở Thiên Kiêu hành sự tàn nhẫn quả đoán như vậy, dĩ nhiên lợi dụng yến hội chiêu đãi Tần Dao trực tiếp động thủ, không để ý dư luận chút nào, hơn nữa lợi dụng Tần Xuyên làm dẫn, so sánh với Đại hoàng tử, Sở Thiên Kiêu này càng ác.
- Đáng tiếc, hi vọng Đại hoàng tử chấp chưởng Sở Quốc quá nhỏ.
- Ngoại công, vì sao Mạc gia không thể ra mặt giúp Tần phủ một tay?
Mạc Khuynh Thành mở miệng nói:
- Dù sao Mạc gia cùng Tần Vũ có qua nguồn gốc a.
- Sự tình không phải đơn giản như ngươi nghĩ, sau lưng sự tình này, so với ngươi nghĩ còn phức tạp hơn rất nhiều, Mạc gia siêu nhiên bên ngoài, tự nhiên không dễ can thiệp chuyện trong đó.
Cố lão bình tĩnh nói:
- Còn nhớ rõ lúc trước gia gia ngươi từng nói đùa với Tần Hạo, nếu hậu nhân của bọn họ có khác phái tuổi xấp xỉ, liền kết làm thân gia không.
Cố lão mang trên mặt mỉm cười:
- Nếu như Tần phủ vẫn là Tần phủ lúc trước, có lẽ ngươi và Tần Vấn Thiên, còn có thể thật thành quyến lữ.
- Kia chỉ là vui đùa mà thôi, huống hồ Tần Vấn Thiên cũng không phải thân tử của Tần Xuyên.
Mạc Khuynh Thành nở nụ cười, nàng hiển nhiên nghe trưởng bối nói qua sự tình này, bất quá từ khi Tần phủ chuyển về Thiên Ung Thành, quan hệ giữa Tần phủ cùng Mạc gia liền không thân cận như lúc trước, dù sao không ở một nơi.
- Hiện tại, chỉ cần tên kia sống thì tốt rồi.
Mạc Khuynh Thành nhìn xa xa, trong lòng âm thầm cầu khẩn.
- Tần Dao nàng còn tốt không?
Mạc Khuynh Thành đột nhiên hỏi, lần trước người Đế Tinh Học Viện tìm Tần Vấn Thiên, cuối cùng Tần Vấn Thiên không có tìm được, nhưng tìm được Tần Dao, liền mang nàng về Đế Tinh Học Viện.
- Ở trong Học viện, chí ít không có nguy hiểm gì.
Cố lão đáp lại, Mạc Khuynh Thành khẽ gật đầu.
- Sở Thiên Kiêu sẽ không bỏ qua Tần Dao.
Cố lão nói nhỏ:
- Bằng vào lý giải của ta đối với hắn, lần trước ở Hắc Ám Sâm Lâm không có đạt đến mục đích, hắn sẽ không bỏ qua.
- Ngoại công, ngươi ý tứ là, Sở Thiên Kiêu còn có thể lại lợi dụng Tần Xuyên áp chế Tần Dao? Nhưng hắn đã làm một lần, còn có thể có tác dụng sao?
- Đối với người trọng tình mà nói, chỉ có Tần Xuyên ở trên tay hắn, mặc dù hắn làm chuyện giống như vậy một trăm lần, Tần Dao cũng sẽ tự chui đầu vào lưới.
Cố lão lắc đầu, hắn hiểu đạo lý này, Sở Thiên Kiêu, đương nhiên cũng hiểu.
Mạc Khuynh Thành chỉ có thể trầm mặc.
Trong Hắc Ám Sâm Lâm tương tự phủ một tầng băng Ttuyết thật dày, thời khắc này, ven rừng rậm, trên tuyết địa, chỉ thấy một con Hắc Phượng Điêu khổng lồ đáp xuống, sau đó hàng lâm trên mặt đất, bình định tuyết đọng ở vùng không gian kia.
Từ trên lưng Hắc Phượng Điêu, nhảy xuống một thiếu niên, thiếu niên khoảng chừng 17 tuổi, mặc một bộ áo khoác ngoài bằng da thú, từ từ bỏ đi vẻ non nớt, bất ngờ chính là Tần Vấn Thiên.
- Tiền bối, ân tình lần này, đa tạ.
Tần Vấn Thiên xoay người, nhìn Hắc Phượng Điêu nói lời cảm tạ, ngày trước nếu không có Hắc Phượng Điêu xuất thủ tương trợ, chỉ sợ hắn đã chết ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, thành thức ăn trong bụng Yêu Thú.
Hắc Phượng Điêu phát ra âm thanh trầm thấp, Tần Vấn Thiên cười một tiếng nói:
- Yên tâm, chuyện tình của tiền bối ta sẽ nhớ ở trong lòng, chờ ngày sau ta có thể thuần thục vận dụng Huyết Mạch Chi Lực, tất nhiên sẽ đi phó ước, tặng tiền bối ba giọt tinh huyết.
Hắc Phượng Điêu tựa như nghe hiểu Tần Vấn Thiên nói, cánh vỗ mạnh không gian, chỉ thấy thân thể nó bay lên không, phất lên một cơn lốc đáng sợ, gào thét mà đi, trong nháy mắt liền không có tung tích.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Hắc Phượng Điêu biến mất, trong lòng hơi có nghi hoặc, không biết vì sao Hắc Phượng Điêu muốn máu tươi của mình.
Có lẽ, huyết mạch của mình có chỗ đặc thù, ngày trước hắn bị thương té xỉu, rất nhiều Yêu Thú đi ngang qua bên cạnh mình, nhưng đều đường vòng mà đi.
Không nghĩ quá nhiều, Tần Vấn Thiên xoay người, đưa lưng về phía Hắc Ám Sâm Lâm, lại lần nữa dạo bước về phía Hoàng Thành.
Trên tuyết địa, xuất hiện từng vết chân, trong con ngươi của Tần Vấn Thiên lóe lên quang hoa, so với kiếm càng bén nhọn.
Hoàng Thành sừng sững cao vút kia, đỡ không được đường đi của hắn.