Thái Cổ Thần Vương

Chương 255: Chương 255: Đồng ý




Diêm Không quay đầu lại liếc Tần Vấn Thiên một cái, người này thật đúng là không nghe khuyên bảo, bây giờ còn chưa dọn ra ngoài Lãnh gia.

Bây giờ, hắn càng muốn mời Bạch Lộc Di ăn cơm, thật là chuyện cười lớn.

- Được rồi, hôm nay liền dừng ở đây, tất cả giải tán đi.

Bạch Lộc Di mở miệng nói.

- Bạch Lộc lão sư.

Tần Vấn Thiên thấy Bạch Lộc Di muốn ly khai, không khỏi hô một tiếng.

Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên dừng bước, nàng đối với Tần Vấn Thiên vẫn có ấn tượng khắc sâu, ấn tượng này là từ lần đầu tiên khảo hạch khắc họa Thần Văn bắt đầu, kế tiếp một tháng học tập, hắn rất nghiêm túc, hơn nữa có địa phương không hiểu liền hỏi, có chút vấn đề hình như ngu ngốc, nhưng hắn không thèm để ý, mặc dù bị người cười.

Bạch Lộc Di có chút kỳ quái Tần Vấn Thiên tại sao lại hỏi ra một chút vấn đề rất trụ cột, người này ngẫu nhiên cho nàng một chút ám chỉ, để cho nàng cảm giác được, tạo nghệ Thần Văn của Tần Vấn Thiên, rất có thể không chỉ là Thần Văn Sư nhị giai đơn giản như vậy, đây cũng là nguyên nhân nàng muốn mời một người tiếp tục theo nàng học tập.

- Có chuyện gì không?

Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.

- Muốn mời Bạch Lộc lão sư ăn một bữa cơm, thảo luận nghiên cứu vấn đề Thần Văn, không biết Bạch Lộc lão sư có rảnh hay không?

Tần Vấn Thiên đi tới trước mặt Bạch Lộc Di, mỉm cười hỏi.

- Xuỵt...

Trong thư viện một mảnh hư thanh, Tần Vấn Thiên nói nháy mắt đưa tới một trận ầm ĩ, người này điên rồi sao, nằm mơ, dĩ nhiên muốn mời nữ thần của bọn họ ăn cơm.

Quá không biết tự ái, bọn họ đang chờ xem Tần Vấn Thiên chê cười, lúc trước Diêm Không cũng ăn bế môn canh, bị cự tuyệt không chút khách khí.

Diêm Không nhìn Tần Vấn Thiên, cảm giác có chút buồn cười, chuyển qua ánh mắt nhìn về phía Lãnh Ngưng, cười nhẹ nói:

- Bằng hữu này của ngươi, thật không còn gì để nói.

Diêm Không nói xong chỉ chỉ đầu của mình, làm cho người chung quanh đều nở nụ cười.

Thần sắc của Lãnh Ngưng khó coi, bất quá Tần Vấn Thiên muốn làm như thế, nàng cũng bất đắc dĩ.

- Được!

Đúng lúc này, một âm thanh thanh thúy truyền đến, làm cho dáng tươi cười của Diêm Không đọng lại, ngón tay của hắn như trước còn chỉ vào đầu mình, làm thế nào cũng không thể di động, dường như cố định.

Kèm theo âm thanh thanh thúy, cả thư viện nháy mắt an tĩnh.

Chủ nhân của thanh âm tự nhiên là Bạch Lộc Di không thể nghi ngờ, nàng không chỉ không cự tuyệt, trái lại rất sảng khoái đáp ứng Tần Vấn Thiên mời.

Tay của Diêm Không còn chỉ vào đầu mình cứng ngắc ở đó, Lãnh Ngưng cũng lộ ra biểu tình cực kỳ đặc sắc, tựa như trúng tà.

Bất quá sau khi hết giật mình, nàng lại cười nhìn Diêm Không nói:

- Sự tình ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác làm không được, Diêm Không, ngươi chớ quá để ý mình, tăng thêm chuyện cười mà thôi.

Rất hiển nhiên, Lãnh Ngưng chỉ là sự tình Diêm Không mời Bạch Lộc Di bị cự tuyệt, khi đó Diêm Không cũng không có cảm thấy quá mất mặt, mọi người đều cho rằng này là chuyện đương nhiên, Bạch Lộc tiểu thư lãnh ngạo cao quý, nào có dễ dàng mời như vậy, lúc này Tần Vấn Thiên thành công, không nghi ngờ là làm cho Diêm Không khó chịu.

Ánh mắt chậm rãi chuyển qua, Diêm Không nhìn về phía Bạch Lộc Di và Tần Vấn Thiên, thần sắc lấp loé không yên, có lẽ là bởi vì hôm nay Bạch Lộc Di giảng bài một ngày sau cùng, bởi vậy Bạch Lộc Di nể tình, nếu như hôm nay hắn mở miệng, nhất định cũng có thể làm được, hắn là Thần Văn Sư mạnh nhất nơi này.

Nghĩ vậy Diêm Không lại lộ ra dáng tươi cười tự nhận là đẹp trai nhất, mở miệng nói:

- Bạch Lộc lão sư, ta cũng có chút vấn đề trên Thần Văn muốn thỉnh giáo, có thể mời ngươi hay không?

Bạch Lộc Di đang chuẩn bị cùng Tần Vấn Thiên rời đi, nghe được Diêm Không nói sửng sốt một chút, sau đó biết nguyên nhân Diêm Không mời mình, không khỏi cảm giác có chút buồn cười, người này coi mình là cái gì, dùng để khoe khoang tỉ thí sao?

- Ta đã đáp ứng hắn.

Bạch Lộc Di khách khí cự tuyệt, không muốn để cho Diêm Không quá khó coi.

- Ta có thể mời bữa tối.

Dáng tươi cười của Diêm Không ấm áp, làm cho không ít người đều nhìn về bên này, chân mày của Bạch Lộc Di nhíu lại, người này quá không có chừng mực.

- Không rảnh.

Bạch Lộc Di lạnh lùng đáp lại một tiếng, sau đó đi ra thư viện, lưu lại Diêm Không ngạc nhiên, nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn hắn, sắc mặt của hắn lúc trắng lúc xanh.

- Cái này gọi là tìm đánh a.

Lãnh Ngưng cười khúc khích, thấy thần sắc biệt khuất của Diêm Không, thật đúng là thống khoái, nàng phát hiện Tần Vấn Thiên kia cũng thật đáng yêu.

Ánh mắt của Diêm Không nhìn bóng lưng của Tần Vấn Thiên, đôi môi giống như lưỡi đao, có một tia sát cơ ác liệt, hắn không dám làm gì Bạch Lộc Di, cũng chỉ có thể giận chó đánh mèo Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên cũng không rảnh để ý ý nghĩ của Diêm Không, cùng Bạch Lộc Di đi ra Bạch Lộc thư viện, con mắt xinh đẹp của Bạch Lộc Di nhìn hỏi hắn:

- Chúng ta đi đâu?

- Ta không biết chỗ, không bằng ngươi dẫn ta đi đi.

Tần Vấn Thiên có chút lúng túng nói, đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di lấp lóe, theo dõi hắn nói:

- Ngươi mời khách như vậy.

- Ngày đầu tiên ta tới Vọng Châu thành, liền tiến nhập Bạch Lộc thư viện, sau đó liền ở Lãnh gia.

Tần Vấn Thiên có chút lúng túng nói.

- Vậy được rồi, ngươi đi theo ta.

Bạch Lộc Di rất sảng khoái nói, Tần Vấn Thiên cười đi theo, bất quá không có bao lâu Tần Vấn Thiên liền “khóc”, Bạch Lộc Di dẫn hắn tới một tửu lâu tên Tiên Vị cư, tòa tửu lâu này hoàn cảnh ưu nhã, nhất là địa phương Bạch Lộc Di lựa chọn, ở sau bình phong, dựa lan can, nhìn ra xa chính là hồ nước, gió nhẹ từ từ, chỉ có hai người bọn họ.

Rượu và thức ăn lên, mùi rượu thuần hậu, đồ ăn thì mùi thịt xông vào mũi, đúng là lấy tài liệu đặc thù phối hợp thịt Yêu Thú trân quý nấu chế thành, giá cả một bàn này, tương đương với Tần Vấn Thiên tu hành Thần Văn a một tháng.

Bạch Lộc Di thấy con mắt của Tần Vấn Thiên không nháy nhìn mình chằm chằm, nhịn không được cười nhạt, như băng sơn tuyết liên nở rộ, một tia khí tức mỹ diệu đập vào mặt.

- Tiên Vị cư chính là tửu lâu nổi danh nhất trong Vọng Châu thành, có rất nhiều chi nhánh, rượu đồ ăn nơi này đều là đặc biệt chế thành, đối với thân thể Võ tu rất có ích lợi, chỉ là giá cả hơi đắt chút, thế nào, ngươi bảo ta mang ngươi tới, tiếc tiền sao?

Bạch Lộc Di tướng mạo thanh thuần, cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp.

Bất quá Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên như trước nhìn chằm chằm nàng, không khỏi có chút không tự nhiên, người này, không phải trêu chọc hắn một chút sao, hà tất hẹp hòi như vậy.

- Nụ cười này, liền đáng giá.

Tần Vấn Thiên mập mờ nở nụ cười, cũng khiến Bạch Lộc Di sửng sốt một chút, sau đó trừng Tần Vấn Thiên một cái, lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, không nghĩ tới bị hắn đùa giỡn.

- Tính huề nhau.

Tần Vấn Thiên thấy tình cảnh như thế không khỏi tâm tình thoải mái, đại khái Bạch Lộc Di ở trước mặt bọn họ một mực che dấu một mặt của bản thân mình, dẫn hắn tới nơi này thì có mùi vị đùa dai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.