Thái Cổ Thần Vương

Chương 69: Chương 69: Gặp lại






Một lúc lâu sau, vẫn là trong sơn cốc bí ẩn kia, trên sườn núi, có mấy bóng người đứng ở đó, người cầm đầu khoảng chừng 17 tuổi, thần sắc bình tĩnh, nhưng cho người ta một loại ảo giác ngưỡng mộ núi cao, dường như chỉ cần hắn ở đó, những người khác đều mất đi hào quang, chỉ có thể làm nền.

Đám người Long Bác đứng ở dưới sườn núi, lộ vẻ câu nệ, rất hiển nhiên, bọn họ không có đuổi kịp Tiểu Hỗn Đản, tiểu tử kia chui loạn chung quanh, bọn họ căn bản không có cách đuổi kịp, rất nhanh thì bị bỏ xa, chờ bọn hắn trở lại, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc cũng chuồn mất rồi, chỉ thấy đám người Lạc Thiên Thu xuất hiện ở nơi này.

- Huyết Viêm Quả đâu.

Thanh âm của Lạc Thiên Thu bình tĩnh, không mang theo bất kỳ tình cảm, nhưng chỉ tùy ý hỏi một câu, toàn thân Long Bác lại căng thẳng, cung kính nói:

- Lạc thiếu, Tần Vấn Thiên quá mức giảo hoạt, hắn ngăn chặn chúng ta, lại lệnh Yêu sủng lấy trộm Huyết Viêm Quả ta chuẩn bị hiến cho Lạc thiếu đi.

Phùng Lâm đi tới bên cạnh Lạc Thiên Thu, nhìn Lạc Thiên Thu nói vài câu, thần sắc của Lạc Thiên Thu không có chút ba động.

Tân sinh đệ nhất Tần Vấn Thiên?

Lạc Thiên Thu hắn không có hứng thú.

- Tìm ra hắn đi.

Lạc Thiên Thu phun ra một câu, Long Bác như được đại xá, khom người nói:

- Long Bác nhất định toàn lực ứng phó.

Nói xong, hắn mang mấy người sau lưng truy về phía đám người Tần Vấn Thiên.

- Sơn cốc này có chút bí ẩn, đi tìm xem có kỳ vật gì khác hay không.

Lạc Thiên Thu phân phó một tiếng, người phía sau hắn thân hình lập loè, lập tức phóng xạ ra, như mỗi tiếng nói cử động của Lạc Thiên Thu, chính là ý chỉ.

Rất nhanh, chỉ còn lại có Phùng Lâm cùng Triệu Nghị còn đang ở bên cạnh Lạc Thiên Thu.

- Đế Tinh Học Viện tân sinh Triệu Nghị, sau này nguyện ý đi theo bên cạnh Lạc thiếu, chờ đợi phân phó.

Triệu Nghị nhìn Lạc Thiên Thu khom người, hắn rõ ràng địa vị của thanh niên trước mắt này ở trong Đế Tinh Học Viện.

Thiên kiêu Lạc Thiên Thu, năm thứ nhất bước vào Đế Tinh Học Viện không chỉ đoạt tân sinh đệ nhất, còn quét ngang học viên năm thứ hai, năm thứ hai gia nhập Tu La minh, trở thành nhân vật lãnh tụ.

Thiên phú của Lạc Thiên Thu cực cao, tu hành công pháp Thần Thông cũng rất đáng sợ, không chỉ như vậy, nghe đồn hắn có bối cảnh không tầm thường, rất ít người dám trêu chọc hắn, ngoại trừ thiên phú bản thân, hắn tu hành vô cùng khắc khổ, từng ở trong Thiên Mộng Lâm cùng sư huynh của Tu La minh tiến hành sinh tử quyết đấu, mỗi lần đều đến chết mới bỏ qua.

Người tàn nhẫn với bản thân, đối đãi địch nhân càng không thể nghi ngờ.

- Bán đứng bằng hữu, ngươi làm chó của ta cũng không có tư cách, cút.

Lạc Thiên Thu phun ra một câu, nhất thời sắc mặt của Triệu Nghị trắng bệch, thần sắc cực kỳ khó coi, hắn đã bán đứng Tần Vấn Thiên, muốn từ trên người Phùng Lâm phân đến một chút Huyết Viêm Quả, nhưng Huyết Viêm Quả vẫn bị Tần Vấn Thiên cướp đi.

Mà giờ khắc này, hắn bị Lạc Thiên Thu vũ nhục.

Điều này làm cho sắc mặt Triệu Nghị vặn vẹo lên, yên lặng xoay người rời đi.

- Lạc thiếu, có muốn diệt trừ hắn hay không.

Phùng Lâm thấp giọng nói, Triệu Nghị này có thể bán đứng Tần Vấn Thiên, cũng có thể ghi hận bọn họ, không bằng giết chết.

- Không cần.

Lạc Thiên Thu bình tĩnh nói, sau đó đi vào trong sơn cốc bí ẩn, Lạc Thiên Thu hắn là nhân vật bực nào, tiểu nhân vật như Triệu Nghị này, hắn căn bản lười đi để ý, hắn có sự kiêu ngạo của mình.

Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc về tới bên hồ, đợi một chút liền thấy Tiểu Hỗn Đản ngậm một cái túi lao tới, dừng lại ở bên cạnh Tần Vấn Thiên.

- Cừ thật.

Tần Vấn Thiên túi mở ra, quả nhiên thấy mười trái Huyết Viêm Quả ở bên trong, không khỏi xoa xoa đầu Tiểu Hỗn Đản, thân thể nó nhỏ lại lần nữa, lập tức lắc đuôi, đầu cọ cọ Tần Vấn Thiên, phảng phất như đang tranh công.

- Tiểu Hỗn Đản, ngươi ăn những Huyết Viêm Quả kia liền tiêu hóa hết rồi, cũng quá phí của trời đi.

Phàm Nhạc nhìn Tiểu Hỗn Đản, vỗ đầu nó một cái, Tiểu Hỗn Đản xoay người ngồi chồm hổm dưới đất, nhìn chằm chằm Phàm Nhạc, trong mắt lại có ý khinh bỉ, làm cho Phàm Nhạc đảo cặp mắt trắng dã.

- Không nghĩ tới tên này lại còn có thể tầm bảo.

Trên mặt Tần Vấn Thiên lộ ra vui vẻ, cùng Phàm Nhạc chia Huyết Viêm Quả, sau đó ly khai nơi này, hắn và Tiểu Hỗn Đản ước định cẩn thận ở chỗ này gặp mặt, Triệu Nghị cũng biết nơi này, vì để tránh cho những người kia tìm tới, vẫn là trước tiên tìm một nơi dùng Huyết Viêm Quả, xem có cơ hội trùng kích Luân Mạch cảnh tam trọng hay không.

Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc đột phá Luân Mạch cảnh nhị trọng đã nhiều ngày rồi, lại trải qua Hắc Ám Sâm Lâm tẩy lễ, sau khi Phàm Nhạc liên tục dùng ba trái Huyết Viêm Quả, tu vi thuận lợi đột phá đến Luân Mạch cảnh tam trọng, để Tần Vấn Thiên im lặng, lúc này mới thật kêu phung phí của trời.

Còn Tần Vấn Thiên, sau khi hắn dùng hai trái Huyết Viêm Quả, lại tiếp tục ở trong Hắc Ám Sâm Lâm lịch lãm, đương nhiên không có quên tu hành, rốt cục sau mười ngày đột phá cảnh giới, mở ra Tinh Thần Luân Mạch thứ ba, Tinh Thần Chi Lực trong cơ thể lưu động càng thêm thông thuận, cả người như đã trải qua một lần lột xác, loại cảm giác đột phá này cực kỳ tuyệt vời.

Còn dư lại ba trái Huyết Viêm Quả, Tần Vấn Thiên không có vội vã dùng, loại bảo vật này vốn hiếm thấy, nếu không có tiểu tử kia dẫn đường, bọn họ tuyệt đối tìm không được sơn cốc kia, huống hồ người đến Hắc Ám Sâm Lâm lịch luyện rất nhiều, lần này bị bọn họ đụng phải đã coi như đặc biệt may mắn, ba trái này vẫn là lưu lại lần sau đột phá cảnh giới mới dùng.

Bọn họ cũng không có vội ly khai Hắc Ám Sâm Lâm, bây giờ thực lực tiến hơn một bước, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc săn giết Yêu thú cấp bốn càng thuận buồm xuôi gió, phi cầm thuộc về Tần Vấn Thiên, tẩu thú thuộc về Phàm Nhạc.

Đảo mắt lại hơn một tháng trôi qua, Hắc Ám Sâm Lâm lá rụng bay tán loạn, sắc thu kéo tới.

Trong rừng rậm thường thường có thể thấy hai đạo thân thể mạnh mẽ, mang một con tiểu cẩu tuyết trắng chạy như bay, săn giết Yêu Thú, Yêu Thú vùng này thấy hai người bọn họ liền chạy trốn, giống như là Ma Đầu.

Cửu Thiên Côn Bằng Quyết của Tần Vấn Thiên càng thuần thục, Côn Bằng Ấn ở trên lưng như ẩn như hiện, thậm chí ngay cả khí chất cũng có một tia cải biến, có lẽ là nuốt quá nhiều Yêu Linh, cả người Tần Vấn Thiên lộ ra chút yêu tuấn, đôi mắt tuấn mỹ như yêu, mặc dù toàn thân bẩn thỉu, như trước không che giấu được phấn chấn trong mắt, thân thể của hắn và Phàm Nhạc đều hơi cao hơn một chút.

- Mập mạp, thân thể ngươi càng ngày càng tốt rồi.

Lúc này, Tần Vấn Thiên cầm một thanh chủy thủ thuần thục bổ đầu lâu một con Yêu thú, lấy ra Yêu Hạch, nhìn mập mạp nở nụ cười.

Mấy ngày nay, thân thể mập mạp của Phàm Nhạc quả thực gầy không ít.

- Ta là nam tử truy nữ thần, đương nhiên phải trở nên đẹp trai một chút.

Phàm Nhạc nhếch miệng cười nói:

- Lão đại, trên người ngươi tựa hồ còn có Huyết Viêm Quả chưa dùng a, chia cho ta một chút được không?

- Cút, bản thân ăn hết lại có ý đồ với ta, ngươi nghĩ cũng hay lắm.

Tần Vấn Thiên khinh bỉ nhìn mập mạp một cái, mập mạp này muốn một hơi vọt tới Luân Mạch cảnh tứ trọng, còn dư lại hai trái Huyết Viêm Quả cũng bị hắn ăn, bất quá cảnh giới vẫn ngừng ở Luân Mạch cảnh tam trọng đỉnh phong.

- Không có nghĩa khí.

Phàm Nhạc thì thầm một tiếng, lập tức đứng dậy rời đi, lúc này, chỉ nghe một tiếng kêu cứu truyền đến, thân hình của Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc lập loè, một lát sau, bọn họ thấy mấy người đang đuổi giết một thân ảnh vô cùng chật vật.

- Triệu Nghị?

Phàm Nhạc lộ ra vẻ thú vị, nhìn người bị đuổi giết kia.

Triệu Nghị dừng chân, thấy Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc, trong mắt của hắn xuất hiện một tia tinh quang, hô:

- Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc, cứu ta, bọn họ muốn giết ta.

Mấy người kia xông lên vây Triệu Nghị lại, chỉ thấy một người trong đó nhìn Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc nói:

- Bằng hữu, người này thừa dịp chúng ta cùng Yêu Thú chiến đấu, lấy trộm Yêu Hạch của chúng ta để ở một bên, các ngươi không nên can thiệp mới tốt.

- Bọn họ nói dối, Yêu Hạch kia là bọn hắn sát nhân cướp đoạt.

Sắc mặt Triệu Nghị đại biến, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc, đây là cơ hội duy nhất của hắn.

- Loại người giống như ngươi, ta không tự tay làm thịt đã coi như khách khí rồi.

Phàm Nhạc lạnh như băng nói, lúc trước Triệu Nghị và bọn họ vốn là đồng bạn lại dẫn người đi đối phó bọn họ, để bọn hắn rơi vào hiểm cảnh, khi đó Triệu Nghị rất thoải mái nha.

Sắc mặt của Triệu Nghị cứng đờ, lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:

- Tần Vấn Thiên, chúng ta là đồng bạn, cứu ta.

- Chân tâm, chỉ trả một lần, bỏ lỡ liền sẽ không còn nữa.

Tần Vấn Thiên lãnh đạm nói, chuẩn bị ly khai.

- Trên người bọn họ có Huyết Viêm Quả.

Triệu Nghị bỗng nhiên chỉ vào Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc giận dữ hét:

- Đúng, hơn nữa không chỉ một quả, bọn họ đoạt một cây Huyết Viêm Quả Thụ, có mười mấy quả.

Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc ngừng chân, chỉ thấy thời khắc này khuôn mặt của Triệu Nghị vặn vẹo, nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc, chính là bọn họ hại bản thảm như vậy.

- Ha ha, thật náo nhiệt a.

Xa xa có âm thanh truyền đến, sau đó một nhóm thân ảnh bước nhanh chạy qua, có tất cả sáu người, bất ngờ là đám người Long Bác.

- Tần Vấn Thiên, nhiều Huyết Viêm quả như vậy, chắc còn chưa hết chứ.

Ánh mắt Long Bác lạnh lẽo, cũng ngay lúc này, đám người khác nhìn Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc cũng mang vẻ tham lam.

Tần Vấn Thiên nhớ lại ở trong Hắc Ám Sâm Lâm lưu truyền một câu nói, nguy hiểm nhất thường thường không phải Yêu Thú, mà là nhân tâm, những lời này ở thời điểm cùng một đám mạo hiểm giả nói chuyện phiếm nghe qua.

- Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc, các ngươi chuẩn bị đi tìm chết đi.

Triệu Nghị hung tợn nói.

Nhưng sau một khắc, chỉ thấy thân thể Tần Vấn Thiên hóa thành một đạo huyễn ảnh, con ngươi của Triệu Nghị rút lại, chân lui về phía sau.

Một đạo huyết quang bắn ra, yết hầu của Triệu Nghị bị chủy thủ xẹt qua, chỉ thấy hai tay hắn bưng yết hầu, ánh mắt lộ ra hoảng hốt tuyệt vọng, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hai chân quỳ xuống, trong mắt vẫn còn hoảng hốt như trước, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, bản thân còn trẻ, sẽ kết thúc như vậy.

Trong đầu hắn, đột nhiên hiện lên rất nhiều tràng cảnh, hắn đi vào Đế Tinh Học Viện, hắn hăng hái, hắn mời Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc tiến nhập Hắc Ám Sâm Lâm, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc mang hắn săn giết Yêu Thú, để thực lực của hắn không ngừng tăng lên, loại cảm giác hưng phấn này để hắn đối với tương lai tràn đầy hi vọng.

Nhưng tất cả những thứ này, kèm theo Huyết Viêm Quả xuất hiện, hoàn toàn cải biến, tánh mạng của hắn đi về điểm cuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.