Thái Cổ Thần Vương

Chương 777: Chương 777: Giải kiếm (1)




Vách núi đồ án ngay tại trước mắt Tần Vấn Thiên, sống động như thật, biến ảo ngàn vạn, trong đó như có đại bằng bay lượn trên trời, như tia chớp, xuyên qua phía trên mây trời, tốc độ kinh thiên.

Giờ phút này, mây trời, một đạo kiếm quang rơi xuống, kinh diễm thiên địa.

Đại bằng thuận gió, nhưng vẫn không nhanh hơn được một kiếm kia, kiếm hạ, đại bằng mất mạng.

- Đồ án này, Trảm Bằng Đồ.

Trong lòng Tần Vấn Thiên kinh hãi run rẩy, không ngờ, chỉ là bước thứ nhất, đã có vách núi đồ án kinh người như thế, thanh kiếm tới từ thần đó, tuy chỉ có một kiếm, nhưng như chất chứa ngàn vạn biến hóa, chính là một cái kiếm thuật đại đạo, có được uy lực vô tận, nếu có thể tu hành thành, có thể trảm bằng.

Trên người Tần Vấn Thiên kiếm khí lóng lánh, hắn không ngừng vung kiếm, nhưng tốc độ hắn quá chậm, tuy ở trong mắt hắn trước kia đã rất nhanh, nhưng hôm nay ở trước mặt vách núi, Tần Vấn Thiên lại cảm giác tốc độ của mình tựa như con kiến.

Chậm, chậm đến cực điểm.

Tần Vấn Thiên sinh ra một loại ảo giác, hắn vĩnh viễn không chém ra được một kiếm hoa mỹ như thế.

- Không đúng, cổ lộ đi thông nhà tranh, bước thứ nhất liền có vách núi xuất hiện, chỉ sợ nơi đây có ý giải kiếm, nếu không vừa rồi Lý Hàn U kia sau khi chém ra một kiếm, sao có thể tiến lên một bước, tất là giải một kiếm, mới có thể tiến lên, nàng có thể làm được chín bước, ta sao có thể không qua được một bước.

Trong lòng Tần Vấn Thiên nói nhỏ, tuy Lâm Soái chưa nói trực tiếp nói cho hắn, nhưng hắn đã hiểu, đường đi thông nhà tranh, chính là con đường giải kiếm.

Hơn nữa, con đường này là Trượng Kiếm Tông thủy chủ lưu lại, giải kiếm của thủy chủ sao có thể dễ dàng, hắn có thể nào không có kiên nhẫn.

- Con đường này bất phàm, đại khí mênh mông, thực lực của ta ở trước mặt con đường này căn bản không đủ nhìn, cần tạo mộng.

Tần Vấn Thiên nói nhỏ trong lòng, sau đó nhắm mắt, bình tĩnh trở lại.

Dẫn động công pháp tu hành, sau một lát, Tần Vấn Thiên bước vào mộng cảnh, trong hư không, Sơn Hà Đồ như cũ, chính là rất sớm trước kia hắn ở trong rừng rậm Hắc Ám của Sở quốc đoạt được, theo hắn cường đại, càng thấy bức tranh này phi phàm.

Giờ phút này, đồ án này cấu tạo núi sông mộng cảnh, Tần Vấn Thiên đứng ngạo nghễ trên đám mây, ở trước người hắn, một con đại bằng bay lượn trên trời, bay qua bên người, giống như tia chớp, nhanh đến mức mắt thường không thể bắt giữ.

Nhưng trong mộng cảnh hắn cũng không phải người phàm tục, hắn đứng ở trên tầng mây, nhìn con đại bằng này ngao du trên trời, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chém ở trên thân đại bằng, trong nháy mắt, đại bằng rơi rụng.

- Nhìn không thấu.

Tần Vấn Thiên bình tâm tĩnh khí, để một màn này không ngừng lặp lại, không ngừng tìm hiểu một kiếm kinh thiên này.

Dần dần, Tần Vấn Thiên thấy được biến hóa khác nhau, kiếm này giống như là gió, tốc độ đại bằng nhanh nữa, cũng trốn không thoát gió, gió không đâu không có, đại bằng vô luận bay lượn trên cao như thế nào, cũng phải ngự phong, kiếm này, ẩn trong gió.

- Ta chưa từng lĩnh ngộ phong ý chí, có thể giải kiếm hay không?

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, hắn cũng vung kiếm, nhưng hiểu là một chuyện, thật sự muốn làm lại không có khả năng, huống chi, hắn không hiểu gió.

- Trượng Kiếm Tông không có khả năng tất cả đệ tử tất cả đều am hiểu phong ý chí, con đường giải kiếm, chỉ ở ngộ.

Tần Vấn Thiên nhắm mắt, rời khỏi mộng cảnh, nhìn vách núi phía trước, hắn vươn tay, nhưng lại giống như chạm đến vách núi, trong não hải muốn câu thông vách núi đồ án, trong nháy mắt, một đạo kiếm quang kinh người phóng lên trời, như gió lạnh rống giận, xé rách thiên địa.

Vách núi tiêu tán, Tần Vấn Thiên lộ ra một cái cười mỉm, hắn bước chân về phía trước, hắn thấy được vách núi thứ hai, bức đồ án thứ hai.

Hắn nhìn thấy một người khổng lồ, người khổng lồ này đầu đội trời, chân đạp đất, một cước đạp vỡ ngọn núi, một bước chấn gãy con sông, một chưởng đánh ra, trời cũng phải nứt.

Một màn này rung động lòng người, ngay tại lúc người khổng lồ này chạy, trên bầu trời có kiếm hạ xuống, kiếm này chính là thanh kiếm khổng lồ, trực tiếp đánh ở trên cái đầu khổng lồ của người khổng lồ, tốc độ kiếm không nhanh, nhưng trong tích tắc, thân thể cao lớn vô cùng của người khổng lồ giải thể, hóa thành từng tảng đá khổng lồ, ngã xuống trở thành một dãy núi.

- Kiếm này chất chứa lực lượng, đâu chỉ ngàn vạn cân.

Trong lòng Tần Vấn Thiên kinh hãi, hắn nhắm mắt, một lần nữa ở trong mộng cảnh đi cảm thụ cảnh tượng mênh mông hoành tráng đó, thể ngộ cự kiếm chi uy từng lần một.

- Đổi là thương, cũng tương tự, đó là lực lượng của đại địa.

Tần Vấn Thiên nói nhỏ, sau đó một lần nữa đưa bàn tay đặt ở trên vách núi, lại có một đạo kiếm quang xuất hiện, hắn lại đạp một bước.

Trên ngọn núi phía sau, mọi người nhìn Tần Vấn Thiên bước ra hai bước, không ít người lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

- Sư đệ quả nhiên lợi hại, thế mà đã hiểu được hai kiếm.

Lâm Soái nhìn về phía Tần Vấn Thiên, tán thưởng một tiếng.

- Mới hai kiếm mà thôi, sư huynh năm đó cũng không dễ dàng giải bảy kiếm đầu sao, bảy kiếm này không khó.

Diệp Lăng Sương thản nhiên nói, Lâm Soái cười nói:

- Nhưng tốc độ ta giải kiếm, còn không bằng Tần sư đệ. Các ngươi nói, hôm nay Tần sư đệ có thể giải mấy kiếm.

- Xem tốc độ này, ngộ tính của hắn hẳn là không kém, có lẽ có thể giống với các đệ tử ngộ tính mạnh kia, một lần tìm hiểu được bảy kiếm, nhưng sau kiếm thứ bảy, bất cứ một kiếm nào, cũng không phải dễ dàng như vậy nữa.

Diệp Lăng Sương mở miệng nói, bên cạnh Lưu Vân cũng khẽ gật đầu:

- Ngày đó Lý Hàn U này một lần tìm hiểu bảy kiếm, sau đó kiếm thứ tám dùng cả thảy ba ngày, kiếm thứ chín tuy tìm hiểu, nghe nói nàng dùng bảy ngày để tìm hiểu kiếm này.

- Có thể giải được kiếm thứ chín, ngộ tính của Lý Hàn U rất lợi hại, có lẽ có cơ hội ở trong vòng một năm giải được mười bốn kiếm.

Lâm Soái nhìn thoáng qua bóng người Lý Hàn U, nữ tử này thiên tư phi phàm, mười bốn kiếm, trong vòng một năm hẳn là có thể giải.

- Kiếm thứ ba giải rồi, thật nhanh.

Giờ phút này trong ánh mắt Lâm Soái hiện lên một luồng sắc bén, chỉ thấy Tần Vấn Thiên không cần tốn nhiều sức đã giải được kiếm thứ ba.

- Có lẽ, hôm nay Tần sư đệ không chỉ có thể giải bảy kiếm cũng nói không chừng.

- Khương Hoài, ngươi thấy hắn có thể giải bao nhiêu kiếm?

Diệp Lăng Sương hỏi Khương Hoài dáng người gầy yếu, Khương Hoài giải kiếm cũng phi thường lợi hại.

- Không biết, nhưng hắn có thể phá kỷ lục giải bảy kiếm.

Khương Hoài thản nhiên nói, ở lúc bọn họ nói chuyện, Tần Vấn Thiên đã giải kiếm thứ tư, nhất thời ánh mắt rất nhiều người bị Tần Vấn Thiên hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.