Thái Cổ Thần Vương

Chương 1395: Chương 1395: Giết bằng được (1)




Trong Bách Tiên lâm có 360 pho tượng, song chung quanh nơi đây tụ tập gần ngàn người, bọn họ tới đây nhìn vào đài đá trước mỗi một tòa pho tượng tiên nhân, cũng có người tu hành lập tức hiểu ra, nơi đây hẳn là một nơi tu hành rất tốt, sao mọi người chịu bỏ qua được chứ, cho nên đại chiến không ngừng bộc phát.

Còn có cường giả lĩnh ngộ được một pho tượng trong đó rồi tiếp tục đi về phía trước, muốn tìm hiểu ý chí của tiên nhân càng mạnh hơn nữa, tranh đấu không ngừng xuất hiện.

Hơn nữa, một khi chiến đấu thì sẽ chính là sát phạt không chút lưu tình, cực kỳ quả quyết, về phần nguyên nhân tất cả mọi người đều hiểu, ai cũng không muốn bị quấy rầy, muốn không bị quấy rầy, vậy cũng chỉ có một biện pháp, đó là giết.

Dùng tư thế sát phạt cường thế nhất, giết đến khi người chung quanh không dám mơ ước, từng vị thiên kiêu ở bên cạnh cũng thủ hộ ở chung quanh, tìm kiếm con mồi, một khi ngươi không mạnh, sẽ có người tới đuổi giết ngươi.

Còn có cường giả tự nhận thực lực chưa đủ sẽ lập tức lựa chọn rời đi, đi tới nơi khác tìm nơi tu hành, sau khi có được thực lực cường đại hơn thì sẽ trở về.

Tóm lại, Bách Tiên lâm này trở thành nơi quan trọng nhất để chinh phạt, chiến đấu cũng chân chính khai hỏa ở chỗ này, có thiên kiêu hiểu, chỉ cần bọn họ không đến nơi đây, thậm chí cũng có cơ hội tiến vào một ngàn người, nhưng nếu như bỏ lỡ cơ hội lần thì thật là đáng tiếc, thiên kiêu có năng lực chân chính đều mơ tưởng trở nên mạnh hơn.

Vị trí một ngàn mới chỉ là đệ tử ngoại môn, phía sau còn có tranh phong đang chờ bọn họ.

Quân Mộng Trần cướp lấy pho tượng của một tiên nhân cực mạnh, trên thân pho tượng kia tràn ra một cỗ ý chí vương giả cực kỳ mạnh mẽ, tựa như pho tượng này là của một vị chiến vương vô cùng mạnh mẽ, chỉ liếc mắt nhìn là đã có thể cảm giác được bên trong pho tượng ẩn chứa sự uy nghiêm sắc bén, có người tranh đoạt qua thế nhưng đều bại ở trong tay của Quân Mộng Trần, cho nên mới tạo thành cục diện như bây giờ, tam đại cường giả đại chiến một người.

- Huyết mạch của người này rất mạnh, mặc dù trẻ tuổi, nhưng rất lợi hại.

Mọi người đưa mắt nhìn Quân Mọng Trần, trong lòng thầm nghĩ, Quân Mộng Trần người mặc khôi giáp vương giả, đó thuần túy là uy lực của huyết mạch, thực lực kinh khủng, mà giờ khắc này hắn rơi xuống hạ phong là bởi vì người hắn đối chiến chính là ba vị thiên kiêu mạnh mẽ, lực công phạt của mỗi người đều quá mức mạnh mẽ, ba người liên thủ công kích lại càng cuồng bạo đến mức tận cùng, Quân Mộng Trần có thể kiên trì được tới bây giờ đã là cực kỳ khó có được rồi.

Ở phía xa có một đạo thân ảnh lóe lên, nhanh như tia chớp, đó là một đạo thân ảnh đẹp đẽ, nàng chạy thẳng tới chỗ của Quân Mộng Trần, Tinh hồn được phóng ra, như có thần ưng xuất hiện, thần quang phóng ra, lúc tay của nàng đánh ra lại giống như thần ưng từ trên trời đáp xuống, hư ảnh kinh khủng đánh về phía Quân Mộng Trần và ba đối thủ của hắn, vẻ mặt của một người trong đó bỗng nhiên thay đổi, nhất là thấy quang mang màu vàng ở trên thân người tới.

Người nọ nổi giận gầm lên một tiếng, có hư ảnh cuồng bạo đánh ra, va chạm với thần ưng, lại trực tiếp bị xé rách ra, người đến là Tử Tinh Hiên, nàng không nói một lời trực tiếp chiến đấu.

- Ông.

Bóng hình xinh đẹp kia chớp động, giống như trong sát na có hàng nghìn hàng vạn pho tượng chấn động, một pho tượng thần ưng cuồng bạo đánh ra, nàng vừa vặn lĩnh ngộ được thủ đoạn công kích thích hợp với mình ở Đông Thánh nhai, rất nhanh tên cường giả kia đã không có cách nào chịu đựng được nữa, chỉ nghe oanh một tiếng hắn đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, áp lực của Quân Mộng Trần bớt đi, hắn điên cuồng rống lên một tiếng, ngạo nghễ nói:

- Sư tỷ tới vừa lúc.

Hai người chiến đấu với hắn trực tiếp rơi vào trong hoàn cảnh xấu, mất hết chiến ý, cơn lốc vô tận hủy diệt thương khung, tiếng ùng ùng không ngừng vang lên, hai cường giả này đồng thời bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Toàn bộ ba người đều bị thương, rất nhanh đã tụ tập chung vào một chỗ, ánh mắt nhìn về phía Quân Mộng Trần cùng với Tử Tinh Hiên, vẻ mặt xanh mét, không nghĩ tới hai người này lại lợi hại như thế.

- Tất cả đài đá ở nơi này đều bị chiếm cứ, nếu chư vị không liên thủ cướp đoạt, chỉ sợ sẽ thực sự hi vọng xa vời.

Chỉ thấy một trong ba người đó nhìn về những người ở ngoài rồi mở miệng nói.

- Trên đài đá chỉ có một vị trí, liên thủ đoạt rồi nó sẽ thuộc về ai đây?

Chỉ nghe thấy có người mở miệng nói, vừa gặp đã muốn chiếm, nhưng nếu như thực lực không đủ thì sao có thể thủ được cơ chứ?

Trừ phi, bản thân có được thực lực mà không người nào dám đi mơ ước.

Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn về phía trước, ở nơi đó có vài cái đài đá, ở phía trước nhất đã có mười tám người ngồi, mười tám chỗ này là yên tĩnh nhất, không có ai quấy rầy.

Ở trước một pho tượng trong đó, Cô Tô Thiên Kỳ lạnh nhạt đứng ở đó, tạo ra cho các thiên kiêu một cỗ uy áp vô hình, bóng lưng của hắn cũng làm cho người ta cảm nhận được khí thế của hắn, đúng là một người vô cùng đáng sợ.

Mỗi một pho tượng còn lại đều có siêu cấp cường giả trấn thủ, cũng là tam giáp trong Đông Thánh thập tam châu.

Trừ những người đó ra, phía sau bọn họ cũng có không ít người chiếm cứ các vị trí khác, cũng là xếp hạng cực kỳ gần phía trước, bọn họ không có ý tứ vội vã tiến lên chiến đấu, chẳng qua là đang đợi vị trí trước đó, thay nhau lĩnh ngộ mà thôi.

Những vị trí kia cũng có rất ít người dám đoạt, vị trí của Quân Mộng Trần cũng rất gần phía trước, hơn nữa còn là thứ hai của Vân Châu, người khác cũng không dám cướp đoạt vị trí của hắn. Tế nhưng vị trí pho tượng này của hắn cũng không phải là quá xuất chúng, hơn nữa danh khí của thiên kiêu Vân Châu cũng nhỏ hơn, cho nên mới có các thiên kiêu liên thủ cướp đoạt.

Ngay lúc này lại có mấy đạo thân ảnh lóe lên, trực tiếp bao vây Quân Mộng Trần cùng với Tử Tinh Hiên lại, Quân Mộng Trần đưa mắt nhìn vào một người trong đó, hẳn là Hắc Phong hắn đã gặp được trong tửu lâu ngày xưa.

- Là Hắc Phong, đệ tử của Diêm Uyên tiên vương, hai người khác là thiên kiêu Đông Châu, đi lại rất gần với Hắc Phong.

Mọi người thấy một màn như vậy thì hai mắt chợt lóe, đệ tử Hắc Phong của Diễm Uyên tiêng vương lại muốn đối phó với hai người này sao?

- Ngày đó Thánh tử Dạ Tử Hiên thiết yến, hai người các ngươi thật là cuồng vọng.

Hắc Phong ngó Quân Mộng Trần rồi nói, lúc này mọi người mới biết được, thì ra người này chính là người ngày xưa dám đối chọi gay gắt với Thánh tử Dạ Tử Hiên, đệ tử Hắc Phong của Diễm Uyên tiên vương đương nhiên sẽ có quan hệ không tệ với Thánh tử của Đông Thánh Tiên môn.

- Ta giúp các ngươi tiêu diệt hai người này, nhưng vị trí Tiên Thai này các ngươi không thể đoạt lấy được.

Hắc Phong nhìn về phía ba thiên kiêu bị thương kia nói, vẻ mặt của ba người kia ngưng tụ, nhưng ngay sau đó lại gật đầu nói:

- Tốt, chúng ta không cần nữa.

- Bại hoại, thật đáng xấu hổ.

Quân Mộng Trần khinh thường liếc mắt nhìn đám người ở trước mắt, Tử Tinh Hiên cau mày, nói:

- Chúng ta đi thôi.

- Sư tỷ, sau khi chiến đấu gặp phải những người này, tất phải chém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.