Thái Cổ Thần Vương

Chương 334: Chương 334: Giương cung bạt kiếm




Nhưng những người khác lại chú ý không đến động tác trong lúc lơ đãng của Phong Cốc đại sư, càng không minh bạch trong đối thoại đơn giản này ẩn chứa thâm ý thế nào.

Thậm chí, còn tưởng rằng Phong đại sư là ám chỉ Tần Vấn Thiên chiếm được Thiên Tôn truyền thừa, mà Tần Vấn Thiên thì thừa nhận!

Kể từ đó, con ngươi của bọn họ nhìn Tần Vấn Thiên càng sáng lên, ánh mắt kia, nhìn Tần Vấn Thiên phảng phất như nhìn con mồi!

Thiên Tôn truyền thừa, hôm nay, thế tất phải để tiểu tử này giao ra!

Giương cung bạt kiếm, là cục diện mà thời khắc này Tần Vấn Thiên gặp phải.

Bạch Lộc Du cũng đến, đúng là hắn mang theo những Thần Văn Đại Sư này tới, chẳng qua là, ý không ở trong lời, hắn cũng không hy vọng Tần Vấn Thiên thật giao Thần Văn cổ thư ra, chỉ muốn làm cho Tần Vấn Thiên cảm giác được áp lực.

Thời điểm Tần Vấn Thiên thừa nhận không được cỗ áp lực này, hắn tự nhiên sẽ cho Tần Vấn Thiên một cơ hội.

Bởi vậy, Bạch Lộc Du chẳng qua là ở một bên nhìn, khóe miệng ngậm lấy nụ cười lạnh nhàn nhạt.

Cục diện như vậy, hắn ngược lại muốn xem xem Tần Vấn Thiên ứng phó như thế nào?

Bất quá đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, Bạch Lộc Du quay đầu lại, liền thấy mọi người đi tới, không khỏi sửng sốt một chút, dĩ nhiên là Đại trưởng lão tới, còn có Bạch Lộc Di cùng với Bạch Lộc Sơn, Bạch Lộc Cảnh.

- Nha đầu kia, nghĩ rằng đưa Đại trưởng lão đến, là có thể giúp được Tần Vấn Thiên?

Bạch Lộc Du tự nhiên nhìn ra được đây là Bạch Lộc Di gọi, chỉ thấy hắn nhìn Đại trưởng lão hơi khom người hô:

- Đại trưởng lão.

- Ân.

Đại trưởng lão tùy ý gật đầu, nhưng trong lòng thì hơi có chút nghi hoặc, Bạch Lộc Di nói cho hắn biết, nơi này sẽ có một trò hay đáng xem, thế là hắn liền đi theo tới.

- Phụ thân.

Bạch Lộc Du đột nhiên nhìn thấy Bạch Lộc Động cũng đi tới, chỉ thấy Bạch Lộc Động khẽ gật đầu, nhìn Đại trưởng lão, hắn biết Đại trưởng lão qua đây, cho nên mới tới xem một chút.

Kế hoạch của hắn, là không cho phép Bạch Lộc Di phá hư.

Những Thần Văn Đại Sư kia cũng không có vội vã mở miệng, bọn họ trầm mặc khoảnh khắc, thấy Đại trưởng lão cùng với Bạch Lộc Động trưởng lão đều không nói gì, chẳng qua là ở bên cạnh an tĩnh nhìn, trong lòng cũng chuyển qua rất nhiều ý niệm.

Bọn họ không vội, Tần Vấn Thiên cũng không cấp bách, chỉ an tĩnh đứng ở đó.

Nhưng nhiều tiền bối bức vua thoái vị như vậy, để người cực kỳ khó chịu.

Rốt cục, một lão giả trong mắt chứa hàn ý, mũi rất cao thiếu kiên nhẫn, chỉ thấy hắn nhìn Tần Vấn Thiên, con ngươi híp lại, như một con rắn độc, làm cho Tần Vấn Thiên cảm giác có chút khó chịu.

- Tần Vấn Thiên.

Lão giả này tu vi Nguyên Phủ thất trọng, phía sau có ba tên Nguyên Phủ cửu trọng hộ vệ, chỉ thấy hắn híp mắt cười lạnh nói:

- Ngươi muốn chúng ta tự mình đến đây gặp ngươi? Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người phách lối như ngươi.

- Tiền bối nói đùa.

Tần Vấn Thiên chỉ vào con đường sau lưng lão giả, mỉm cười nói.

- Nói giỡn, có ý gì?

Đối phương nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

- Ta không có ý tứ để tiền bối tới thấy ta, nói vậy tiền bối là hiểu lầm, đại lộ ở đó, tiền bối cứ tự tiện.

Tần Vấn Thiên cười cười chỉ vào con đường phía trước nói, ý tứ của hắn rất rõ ràng, tiền bối ngươi nói đùa, không phải ta muốn ngươi tới thấy ta, là chính ngươi muốn tới thấy ta, ngươi không muốn gặp, đường ở đó, ngươi đi a.

- Ngươi...

Đối phương đâu có thể nghe không ra ý tứ của Tần Vấn Thiên, trong mắt có hàn mang càng lợi hại hơn.

- Miệng lưỡi bén nhọn, ngươi bảo bọn ta đến đây, thời khắc này, lại muốn ta ly khai, hơi quá mức buồn cười, ngươi cũng quá để ý mình.

Đối phương tiếp tục nói.

Tần Vấn Thiên nghe được lời của đối phương, trong mắt lóe lên một đạo lợi mang nói:

- Ngươi có bị bệnh không.

Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, thần sắc của lão giả ngưng tụ, đối phương ở trước mặt mọi người nhục mạ hắn có bệnh?

Từ khi hắn bước vào Thần Văn Sư Tứ giai, liền không có bị người vũ nhục qua, chỉ thấy phía sau hắn, ba bóng người đồng thời dạo bước ra, khí thế khủng bố tràn ngập, từng cỗ khí lưu đáng sợ nghiền ép về phía Tần Vấn Thiên.

Chỉ cần lão giả kia ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ra tay với Tần Vấn Thiên.

- Ta cho ngươi một cơ hội nói xin lỗi.

Thần sắc của lão giả hoàn toàn lạnh xuống, lạnh lẽo thấu xương, tranh đoạt Thiên Tôn cổ thư còn sớm, nhưng bây giờ, việc nhục mạ này, hắn trước muốn Tần Vấn Thiên cho cái khai báo.

- Xem ra không chỉ có bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ.

Nụ cười trên mặt Tần Vấn Thiên càng đậm, đôi mắt liếc người tới, ánh mắt từ từ sắc bén.

Hôm nay những người này áp bách đến, trong lòng hắn đâu thể không có tính khí, đối phương rất nhiều đều là Thần Văn Đại Sư, vậy liền tiên lễ hậu binh.

Đối phương không khách khí, như vậy, Tần Vấn Thiên hắn lại có gì phải sợ?

- Càn rở.

Ba người kia gầm lên, cước bộ đạp một cái, chỉ thấy Tần Vấn Thiên mở miệng nói:

- Tiến lên một bước nữa, chết.

Chữ chết hạ xuống, đột nhiên từ trên người Tần Vấn Thiên tràn ngập ra sát ý lạnh lẽo, lạnh thấu xương, làm cho trong không gian tràn ngập sát ý.

Ba người kia nhịn không được khẽ run, thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên quét tới, lấy tu vi của bọn họ, lại từ trong mắt đối phương cảm nhận được sát ý đáng sợ, như lưỡi đao ở trong đầu càn quét mà qua, vô cùng thấu xương.

Kèm theo Tần Vấn Thiên nói, trong sát na sườn núi này an tĩnh lại.

Gió nhẹ lướt qua, cỏ xanh trên mặt đất nhẹ nhàng đung đưa.

Chỉ thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Thần Văn Sư Tứ giai kia, mỗi một ánh mắt đều giống như một thanh hàn đao, đâm vào đôi mắt đối phương.

- Xưng ngươi một tiếng tiền bối, cho ngươi mặt, ngươi lại không biết tự trọng, đã nói không nghe, vậy Tần mỗ sẽ lặp lại ý tứ một lần.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng:

- Tần Vấn Thiên ta ở đây tu hành, ngươi muốn tới thì tới, phải đi liền đi, cùng ta có quan hệ gì? Xin không cần lấy giọng điệu “ta mời ngươi tới” nói chuyện với ta, Tần mỗ một không phải vãn bối của ngươi, hai không phải muốn cầu cạnh ngươi, mời làm chi? Nếu ngươi không có chuyện, cút.

Tần Vấn Thiên cường thế làm cho người xung quanh đều ngây ngẩn cả người, đôi mắt lấp loé không yên.

Kiêu ngạo, thật đúng là kiêu ngạo a.

Tuy nói Tần Vấn Thiên có đạo lý, này thế đạo này, cường giả vi tôn, người nào không kính trọng Thần Văn Đại Sư Tứ giai ba phần, Tần Vấn Thiên hắn ngược lại tốt, đối với Thần Văn Đại Sư trực tiếp nói, là ngươi tới thấy ta, không phải ta mời ngươi tới, ngươi không có chuyện, tự mình cút.

Có thể nói, Tần Vấn Thiên nói, trực tiếp đắc tội chết một gã Thần Văn Đại Sư Tứ giai, mặc dù hôm nay Tần Vấn Thiên bình yên vô sự, một vị Thần Văn Đại Sư Tứ giai đối phó Tần Vấn Thiên, đầy đủ hắn không chịu được, có thể có quá nhiều loại phương pháp a.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.