Phong Cốc vừa dứt lời, trong ánh mắt Diêm Thiết hiện lên một ánh sáng sắc lạnh, đã là trong trận có nguy cơ, như vậy, trong trận giết người lại làm sao?
Hắn muốn Tần Vấn Thiên chết ở trên Hội giao lưu lần này, đợt khảo hạch thứ hai này chính là cơ hội của hắn.
Cảm giác lực sâu sắc lại làm sao, Diêm Thiết tự tin trình độ của mình ở trên Thần Văn, tuyệt đối không phải Tần Vấn Thiên có thể so sánh.
Cảm giác lực cường đại, chỉ có thể chứng minh Tần Vấn Thiên ở trên Thần Văn rất có tiềm lực, nhưng người chết, cần tiềm lực tác dụng gì.
Trong tu đạo tràng không ai lui ra, chỉ thấy Phong Cốc mỉm cười phất tay, nhất thời trước người lão xuất hiện một lá cờ xí, cờ xí này phe phẩy hạ xuống, trong phút chốc phóng to, một cơn lốc thổi qua, có khí tức đáng sợ tràn ngập ra.
- Đi đi.
Chỉ thấy Phong Cốc vung bàn tay, cờ xí càn quét về phía tu đạo tràng, cuồng phong thổi ở trên thân mọi người, khiến mắt bọn họ khó mở. Tần Vấn Thiên đột nhiên phát hiện không gian chung quanh thay đổi, hắn thế mà lại ở sâu trong một khoảng không gian khác, nơi này một mảng xám xịt, tầm mắt cực kỳ mơ hồ, ý thức của hắn cũng như chịu hạn chế, không thể kéo dài ra ngoài.
- Bạch Lộc Di.
Tần Vấn Thiên hô một tiếng.
- Ta đây.
Tiếng Bạch Lộc Di đáp lại truyền đến, theo thanh âm đó đi vài bước, Tần Vấn Thiên vươn tay kéo Bạch Lộc Di, nói:
- Trận pháp này lợi hại, cẩn thận.
- Ông.
Đột nhiên, không trung có một mảng ánh lửa ập tới, hướng Tần Vấn Thiên bên này rơi xuống. Vẻ mặt Tần Vấn Thiên trầm xuống, nâng tay đánh ra, nhất thời ánh lửa kia dập diệt, hóa thành khói, nhưng cái này tựa như chỉ là bắt đầu, sau đó từng mảng ánh lửa từ trên trời giáng xuống, hóa thành mưa lửa đầy trời, không ngừng từ không trung công kích đến.
- Trận Đạo ngàn vạn, quả thật là kỳ diệu vô cùng.
Tần Vấn Thiên đoán, trận pháp này chỉ sợ phải vượt qua cấp ba.
- Trận này là Cửu Trọng Lôi Hỏa Khốn Long Trận, tuy có cơ sở tứ giai trận đạo, nhưng ta lại hạn chế uy lực của nó, phát huy ra công kích đều là cấp ba, các ngươi có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào chống cự, nghĩ cách phá trận mà ra.
Lời Phong Cốc nói truyền đến, rõ ràng rơi vào trong tai mọi người bên trong trận pháp.
Hắn vừa dứt lời, trong trận pháp có lôi quang khủng bố lóng lánh, tiếng nổ xẹt xẹt cuồn cuộn, lôi hỏa đồng thời từ trên trời giáng xuống, như tận thế buông xuống.
- Con rối.
Bạch Lộc Di ngay lập tức phóng thích con rối của mình. Con rối đó phóng lên cao, che ở trên không bọn họ, nhìn lôi hỏa kia điên cuồng bổ xuống, Bạch Lộc Di mở miệng:
- Ở nơi này nếu như không có con rối giúp sức, chúng ta mặc dù có thể ngăn cản những công kích này, cũng sẽ bị tiêu hao vô hạn tinh thần nguyên lực, phải nghĩ cách phá trận.
- Cổ Hưu đại sư.
Bạch Lộc Di hướng trong trận pháp hô một tiếng, Cổ Hưu ở trên Thần Văn có trình độ rất cao, tất nhiên có con rối lợi hại, có thể giúp bọn họ phòng ngự.
Không có ai đáp lại, con rối trong hư không không ngừng chống cự lại công kích, nhưng bọn họ lại cũng không dám tùy ý đi bừa.
- Cổ Hưu đại sư, nếu ngươi nghe được mà nói còn xin hội hợp với chúng ta.
Bạch Lộc Di hô một tiếng nữa.
- Bạch Lộc Di, ta cần nghĩ cách phá giải trận pháp, ngươi tự mình cẩn thận.
Thanh âm Cổ Hưu truyền đến, khiến đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di nheo lại, Cổ Hưu này, là cố ý sao.
- Cẩn thận.
Đột nhiên, Tần Vấn Thiên quát, kéo thân thể Bạch Lộc Di né tránh, chỉ thấy một đạo kiếm quang lóng lánh hạ xuống, chém ở chỗ Bạch Lộc Di vừa rồi đứng, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn tới, đột nhiên thấy được một con rối hình người.
Tần Vấn Thiên nâng tay, Thiên Thủ Ấn gào thét hướng tới hư không đánh đi, gió nổi lên, những lôi hỏa kia ngăn trở, trong vẻ mặt của hắn lại chất chứa một mảng ánh sáng lạnh.
- Đừng đi lung tung, dưới chân cũng có Thần Văn chi trận, lúc nào cũng có thể giẫm phải cạm bẫy.
Tần Vấn Thiên thấy Bạch Lộc Di muốn động, không khỏi kéo nàng.
Bạch Lộc Di lại lần nữa phóng thích một con rối, nhưng lại thấy lúc này, chung quanh, từng con rối hình người trong mắt lộ ra u quang, hướng tới bên này bắn tới, làm người ta cảm giác được từng tia hàn ý.
- Ngươi đi tìm Cổ Hưu.
Tần Vấn Thiên nói với Bạch Lộc Di.
- Không được, Diêm Thiết này khó chơi, hơn nữa rất nhiều con rối, hắn cực kỳ độc ác, một mình ngươi khó có thể đối phó.
Bạch Lộc Di vội nói.
- Ngươi ở nơi này ta ngược lại phân tâm, yên tâm, hắn không làm gì được ta.
Tần Vấn Thiên nói.
Đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di không quá dễ coi, hô:
- Cổ Hưu đại sư, ngươi ở nơi nào, hai người chúng ta đến hội hợp với ngươi.
Không ai đáp lại, lại dẫn tới một con rối cấp tốc chạy tới, một thanh đại đao điên cuồng chém ra, bổ về phía Bạch Lộc Di.
Thân hình Bạch Lộc Di né tránh, nhưng đúng lúc này, một nguy cơ mãnh liệt ập tới, Bạch Lộc Di xoay người bước ra.
- Cẩn thận.
Tần Vấn Thiên cảm giác được nơi đó có một cạm bẫy, vội vàng kéo, lại thấy dưới chân có một ngọn lửa phóng lên, dưới chân Bạch Lộc Di hoảng loạn, lại một chưởng ấn màu đen lặng yên không một tiếng động đánh tới.
Bạch Lộc Di như cảm giác được cái gì, nâng tay công kích, nhưng chỉ nghe nàng thét lớn một tiếng, thân thể hung hăng húc lên thân Tần Vấn Thiên ở sau người, phía sau lại có con rối giết tới.
- Diêm Thiết, hôm nay, ta nhất định giết ngươi.
Tần Vấn Thiên ôm Bạch Lộc Di, khiến thân thể Bạch Lộc Di run rẩy rõ ràng, lập tức nàng cảm giác được tiếng gió gào thét, Tần Vấn Thiên thế mà lợi dụng thân pháp cấp tốc xuyên qua ở trong trận pháp, đây chính là hành động cực kỳ nguy hiểm, trong trận pháp từng bước nguy cơ, như vậy có chút vô ý là rơi vào trong nguy cơ.
Tần Vấn Thiên cũng buồn bực, ở trong trận pháp này hắn sợ đầu sợ đuôi, căn bản khó có thể phát huy năng lực của hắn, nếu không nếu là chính diện đối phó con rối, hắn có thể dễ dàng con rối phá đi.
Tần Vấn Thiên dựa vào cảm giác lực cường đại tránh được không ít cạm bẫy, nhưng còn cần ứng phó trong hư không lôi hỏa rơi xuống, ôm thân thể mềm mại hắn vẫn tay chân rối loạn, thậm chí sau lưng thừa nhận một đòn, ói ra một ngụm máu tươi, nếu không phải có Yêu Thần Biến hộ thể, chỉ sợ một đòn này đã phải bị thương nặng.
- Thả ta xuống, ta không sao đâu.
Bạch Lộc Di khẽ hô một tiếng, đặt chân trên mặt đất, đôi mắt đẹp của nàng nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi không sao chứ.
- Không có việc gì, ngươi giúp ta hộ pháp, ta đến phá trận.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, sau đó thần nguyên trong cơ thể rít gào lên, chỉ thấy hắn nâng tay là trăm ngàn chưởng ấn thổi quét ra, đồng thời chân đạp đại địa, Thần Văn điên cuồng diễn hóa đan xen mà sinh, hư ảnh đại bằng lóng lánh hào quang lấp lánh.