Thái Cổ Thần Vương

Chương 1188: Chương 1188: Kết thúc (2)




Trong con mắt trong vắt tuấn tú của Tần Vấn Thiên, không có quá nhiều biến động về tâm tình, rất bình tĩnh, chỉ thấy hắn khẽ khom người nói với Đông Thánh Tiên Đế:

- Bệ hạ ưu ái, chỉ có điều vãn bối đích xác không thích câu thúc, chỉ có thể cô phụ ân của bệ hạ.

Nếu mọi người đều cho rằng đây là sự ban ân, như vậy Tần Vấn Thiên cũng chỉ có thể nói cô phụ ân của Đông Thánh Tiên Đế. Hắn có thái độ như thế, những người này dù sao không còn lời gì có thể nói nữa.

- Thật là không biết suy xét, bệ hạ, người này không thể dạy.

Diễm Uyên lạnh lùng nói, Đông Thánh Tiên Đế không tiếp tục nhìn Tần Vấn Thiên nữa, nói với Đông Thánh Đình ở bên cạnh:

- Tống tặng mọi người trở về hạ giới đi.

Dứt lời, thân hình ông ta chợt động, trực tiếp mang theo đệ tử Khuyết Thiên Nghệ vừa thu ly khai, trong phút chốc biến mất không thấy đâu nữa.

- Đi rồi.

- Chư vị, xin cáo từ.

Bất tử Tiên Vương chắp tay chào đối với mọi người.

- Vạn hóa mỹ nữ, có thời gian gặp gỡ lại?

Có người chào hỏi đối với Vạn Hóa Tiên Vương.

- Không được, ta còn muốn mang đệ tử của ta trở về.

Vạn Hóa Tiên Vương nhợt nhạt nhoẻn miệng cười, người đó ghen tỵ nhìn Hoa Thái Hư một cái, cười nói:

- Tiểu tử kia thật là có phúc khí a, có mỹ nữ Tiên Vương dạy dỗ, ha ha.

Dứt lời, thân hình hắn nhoáng lên một cái, liền trực tiếp ly khai.

- Chúng ta đi thôi.

Vạn Hóa Tiên Vương dẫn theo Hoa Thái Hư rời đi.

- Bạch Vô Nhai, ngươi vì sao không thu hắn làm đệ tử vậy?

Diễm Uyên quét Tần Vấn Thiên một cái, trong con ngươi giống như vực thẫm lóe lên một chút thần sắc châm chọc, lập tức dẫn theo đệ tử của hắn là Hắc Phong ly khai.

Bạch Vô Nhai thản nhiên nhìn đối phương một cái không để ý đến, sau đó truyền âm một tiếng với Tần Vấn Thiên:

- Tiên vực gặp lại.

Dứt lời, thân ảnh hắn nhoáng lên một cái, cũng rời khỏi nơi đây.

Trong nháy mắt, người đi tiệc tan, chỉ để lại mấy người Tần Vấn Thiên cô độc đứng ở đó, có chút chói mắt.

Từng đạo tiếp dẫn tiên quang hiện lên, từ Tiên cung đi thông hạ giới. Đi ngang qua Cửu sơn, Đông Thánh Đình đi đến trên trống trận, ánh mắt của hắn quét qua Tần Vấn Thiên một cái, có một giọng nói trực tiếp vang dội ở trong đầu Tần Vấn Thiên:

- Ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao bao nhiêu, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, một bước lên trời, người si nói mộng.

Lời ấy hiển nhiên là nói đối với một mình Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Đông Thánh Đình trên trống trận. Hắn thật sự có cơ hội bái nhập Đông Thánh Tiên Đế môn hạ, được Đông Thánh Tiên Đế chiếu cố sao? Đông Thánh Tiên Đế thật sự sẽ dựa theo Bạch Vô Nhai nói Thanh nhi phụ thân nhờ vã, quan tâm đến hắn? Có lẽ này từ lúc mới bắt đầu, đã không có khả năng rồi.

Khóe miệng hiện lên một chút vẻ châm chọc nhàn nhạt, cũng không biết là châm chọc bản thân mình, hay là châm chọc Đông Thánh Đình, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, một bước lên trời?

Lời ấy, là chỉ Thanh nhi, hay là chỉ Đông Thánh Tiên Đế? Hoặc là hai người đều có.

- Lần này cha ta thu đồ đệ đã xong, chư Tiên Vương cũng nhận bốn người làm đệ tử, người không thể có được kỳ ngộ, trở về đi.

Đông Thánh Đình thanh âm vang dội Hoàng Cực Thánh Vực, người trên Cửu sơn than ngầm, lập tức đua nhau đi đến ánh sáng tiếp dẫn, trước đó là từ dưới đi lên, giờ này, là từ trên xuống dưới.

Nhóm mấy người Tần Vấn Thiên cũng bước chân vào trong một đạo quang mang, lập tức một cổ lực lượng không gian dao động mãnh liệt bao phủ thân thể hắn. Ngay sau đó, một cổ lực lượng không gian bao quanh hắn lao xuống hạ giới, dường như chỉ trong phút chốc, cước bộ của hắn đạp trên mặt đất, trên vùng đất của Hoàng Cực Thánh Vực.

Ngẩng đầu, nhìn vòm trời hư không, trên Cửu sơn, bóng người dần dần biến mất, sau đó, không thấy Cửu sơn đâu nữa.

Vòm trời Tiên cung, như ẩn như hiện, dần dần nhạt đi, cuối cùng, biến mất trên bầu trời.

Lần này Đông Thánh Tiên Đế thu đồ đệ, cuối cùng đã hạ màn kết thúc.

Tần Vấn Thiên đứng ở trên đất, cuối cùng đã trở lại, trở về đến trên vùng đất này, bỏ lỡ đi cơ hội đi tới Tiên vực, nhưng mà, trong lòng hắn không hối hận.

- Chư Thiên Tiên vực!

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng, sau đó thân hình lập lòe, đi tới nơi nào đó.

Đồng dạng, trên đất Hoàng Cực Thánh Vực, Tể Hiên đã đáp trên mặt đất. Hắn nhìn Tiên cung biến mất trên bầu trời kia, trong mắt cũng không có quá nhiều ý thất lạc. Tần Vấn Thiên, cuối cùng cũng bị buông bỏ, đứng cô đơn ở bên cạnh, không ai nguyện ý thu hắn làm đệ tử.

Những khách đến từ Tiên vực kia cũng đều âm thầm thở dài, lần này Đông Thánh bệ hạ thu đồ đệ dẫn phát phong ba như thế, tuy người của Tiên vực đến cũng không phải rất nhiều, nhưng chân chính muốn được Đông Thánh Tiên Đế thu làm môn hạ vẫn quá khó khăn, cuối cùng vẫn chỉ có một người có được cơ duyên này. Giờ này, bọn họ chỉ có thể đi trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.