Thái Cổ Thần Vương

Chương 1402: Chương 1402: Khinh thường giết (2)




Bàn tay của Tần Vấn Thiên run lên, cái chuông cổ khổng lồ trực tiếp vỡ vụn tiêu tan, mà tiếng chuông này lại một lần nữa khiến cho Hắc Phong điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên xoay người, cứ như vậy đi về, không có giết Hắc Phong, dường như hắn thật sự hoàn toàn không quan tâm tới Hắc Phong, căn bản không để ý tới tính mạng của Hắc Phong.

- Nhớ kỹ ngày trước Diễm Uyên Tiên Vương nhìn ta thế nào cũng không thuận, khắp nơi đối phó ta, ngươi đã là đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương, ta tha cho ngươi khỏi chết, chẳng qua là hi vọng sau này ngươi không để cho ta phải thất vọng, bằng không mặt mũi của Diễm Uyên Tiên Vương sợ là sẽ không đẹp mắt lắm đâu.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên trực tiếp truyền vào đến trong đầu của Hắc Phong, lộ ra sự lạnh lùng cùng cao ngạo tuyệt đối.

Hắn không giết Hắc Phong bởi vì hắn khinh thường làm vậy, hắn dành cho Hắc Phong cơ hội cũng là muốn để cho mặt mũi của Diễm Uyên Tiên Vương dễ coi một chút.

- Đúng rồi, tốt nhất không nên bị những người khác giết chết, ngay cả tư cách thăng cấp cũng không có, vậy thì càng mất thể diện.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn qua, ném lại một câu, đôi mắt lạnh lùng kia lại khiến Hắc Phong vô cùng đau đớn.

Tần Vấn Thiên tha cho hắn một mạng, hình như còn khiến hắn khó chịu hơn là giết hắn, loại nhục nhã này đâm thật sâu vào trái tim cao ngạo của hắn.

Đệ tử thân truyền của Diễm Uyên Tiên Vương, một chiến tướng của Đông Thánh bệ hạ, vốn bản thân hắn là tuyệt đại thiên kiêu, không ngờ lại cần người khác tha chết cho hắn, thương hại cho hắn, tha hắn một lần hắn mới giữ được mạng sống, chỉ vì muốn thông qua hắn làm trò sỉ nhục sư tôn hắn, đây là miệt thị tới mức nào, sỉ nhục tới mức nào, khiến cho toàn thân hắn đều co giật run rẩy.

Bách Tiên Lâm có không ít thiên kiêu đều chú ý tới cuộc chiến đấu của Tần Vấn Thiên cùng Hắc Phong, thấy Tần Vấn Thiên trở về, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, người này quả thật vô cùng bất phàm, cường đại như Hắc Phong lại bị hắn khống chế gắt gao, thậm chí ngay cả năng lực chạy trốn cũng không có, suýt nữa bị hắn tiêu diệt.

Nếu như Hắc Phong không phải là đệ tử của Diễm Uyên Tiên Vương, có lẽ Tần Vấn Thiên Vân Châu này thật sự đã hạ sát thủ Hắc Phong đánh chết ngay tại chỗ.

Chỉ có điều, nơi này cuối cùng là Đông Thánh Tiên môn, địa vị của Hắc Phong có vẻ hơi cao, hắn dù chưa chính thức bái nhập môn hạ Đông Thánh Tiên môn, nhưng đã được Diễm Uyên Tiên Vương thu làm đệ tử thân truyền, thực ra đã coi như là người của Đông Thánh Tiên môn rồi, trận tranh phong thiên kiêu này, hắn chỉ đến để rèn luyện bản thân mình, Tần Vấn Thiên cuối cùng vẫn không có dám giết chết hắn, nhưng sỉ nhục Hắc Phong như vậy, coi như là rất lớn mật rồi.

Bọn họ cũng không biết tại sao Tần Vấn Thiên lại tha thứ cho Hắc Phong, chỉ coi là Tần Vấn Thiên không dám thật sự hạ sát thủ.

Mặt khác, thời khắc này Quân Mộng Trần cùng với Tử Tình Hiên cũng đã giải quyết được trận chiến đấu, giết chết đối thủ của mình, ba người đều lông tóc không tổn hại, mà sáu vị nhân vật thiên kiêu kia lại chỉ còn lại có Hắc Phong còn sống, hơn nữa còn là do Tần Vấn Thiên tha cho hắn một mạng sống, nếu không Hắc Phong cũng không giữ lại được mạng của mình.

- Ba người sư huynh đệ này quá bất phàm, đừng có tùy ý trêu chọc.

Xung quanh, những người không có cướp đoạt được vị trí Tiên Điêu thầm nói, thời khắc này, không có người chiếm cứ tòa Tiên Điêu với chiến khí ngập trời kia, không có người nào dám tranh đoạt nữa, trước đó Hắc Phong muốn cướp cũng thảm như vậy, người bình thường muốn tranh, cũng không có khả năng tranh được.

- Mộng Trần, ngươi có thể an tâm tu hành.

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Quân Mộng Trần nói.

- Ừ, cuối cùng là thở ra một hơi, sư huynh có coi trọng tòa Tiên Điêu kia hay không, nếu có chúng ta trực tiếp đoạt về.

Quân Mộng Trần mở miệng nói, điều này làm cho những người có tâm tư muốn chiếm lấy vị trí Tiên Điêu đều cảm thấy tâm thần run lên một cái, có một số người cảnh giác nhìn ba người này, nếu như bọn họ thật liên thủ cướp đoạt, thật đúng là khó có thể chống cự được.

- Không cần, thí luyện ở Đông Thánh Nhai mỗi người đều dựa vào thực lực, nếu không phải là có người liên thủ đối phó ngươi, ta cũng sẽ không ra tay, chuyện này đã giải quyết xong, ta và Tình Hiên nếu như muốn tranh vị trí Tiên Điêu, tất nhiên sẽ dựa vào lực của bản thân.

Tần Vấn Thiên lắc đầu nói, Quân Mộng Trần gật đầu:

- Tốt lắm, ta muốn đi tu hành.

Dứt lời, thân hình của Quân Mộng Trần chợt lóe, đi thẳng đến trước Tiên Điêu kia, yên lặng cảm ngộ, không ai lại tới quấy rầy hắn nữa.

Tần Vấn Thiên dạo bước ở trong Bách Tiên Lâm, đi qua trước mặt từng bức tượng tiên nhân, thỉnh thoáng hắn dừng lại nghỉ chân, sau đó lại nhấc chân rời đi, mỗi lần hắn dừng lại, người bên cạnh lập tức sinh lòng cảnh giác, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Không bao lâu, Tần Vấn Thiên đã đi dạo hết toàn bộ Bách Tiên Lâm một lượt, hắn phát hiện, càng là bức tượng tiên nhân phía trước, từ đó hình như lan tràn ra uy thế của Tiên càng mạnh hơn, mười tám bức tượng tiên nhân đầu tiên có khí thế mạnh mẽ nhất, hơn nữa mỗi một toà Tiên Điêu hình như cũng đại biểu cho một vị tiên nhân, bọn họ tu hành khác nhau, uy thế tích lại trong Tiên Điêu cũng có phần khác biệt.

Tần Vấn Thiên đi dạo một hồi, rốt cục cũng ngừng lại, hắn dừng bước ở phía trước một tòa Tiên Điêu trong mười tám tòa Tiên Điêu đầu tiên. Hắn ngừng lại, nhưng mười tám người này vẫn đều chìm đắm trong tu hành, dường như không biết tới sự tồn tại của Tần Vấn Thiên, mặc dù là Hắc Phong trước đó cùng Tần Vấn Thiên đại chiến, bọn họ cũng không nhìn mà hoàn toàn chìm đắm bên trong cảm ngộ tu hành của chính mình, bất luận kẻ nào bất cứ chuyện gì cũng không quấy rầy được bọn họ.

Đây cũng là một sự tự tin, trước ngực của bọn họ có khắc cổ lệnh, hầu như toàn bộ đều là những người tam giáp trong mười ba châu của Đông Thánh, Cô Tô Thiên Kỳ cũng có mặt ở chỗ này.

Từng tòa Tiên Điêu phía sau bọn họ cũng đều là thứ hạng cao, nhưng cũng không có người nào tranh phong với người của mười tám tòa Tiên Điêu trước đó, bọn họ đều hiểu, nếu như tranh phong, thắng bại không biết thế nào, vậy còn không bằng tạm thời cường hóa bản thân trước, đợi đến phía trước xuất hiện ghế trống, lại đi về phía trước một bước.

Chỉ thấy thời khắc này, Cô Tô Thiên Kỳ mở mắt ra, nhìn bức tượng phía trước, hắn lập tức khẽ cúi người cúi đầu, tiếp sau, thân thể của hắn phóng lên trời, lại trực tiếp lập loè rời đi, tiếp tục đi tìm cơ duyên khác.

Nơi này có ba trăm sáu mươi bức tượng Tiên Nhân, hắn tự nhận lấy một, không tham không luyến tiếc, càng không chủ động cùng người khác tranh phong đào thải đối thủ, bởi vì đối với hắn, điều này là không cần thiết, mục tiêu của hắn chỉ c một, hắn chính là người có tiếng nói cao nhất ở ngoại giới, tại Đông Thánh Nhai, không người nào dám chủ động khiêu khích hắn, hắn ở lại Đông Thánh Nhai chỉ có một mục đích, chính là không ngừng tìm kiếm cơ duyên tốt để có thể nâng cao được chính mình.

Cô Tô Thiên Kỳ vừa bước kia, ngay lập tức nhất mười tám Tiên Điêu lại trống một chỗ, rất nhiều thiên kiêu phía sau đã đồng loạt mở ra ra, phát ra ánh sáng lấp lánh, sáng tới mức không gì sánh được, tất cả đều nhìn chằm chằm chiếc ghế Tiên Điêu kia, nhưng lại không có người nào leo lên, bọn họ đều hiểu không phải ai cũng có thể bước lên chiếc ghế Tiên Điêu này.

Nhưng vào lúc này, bọn họ đã thấy từ bên cạnh có một bóng người chậm rãi đi về phía Tiên Điêu, điều này để cho ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn lại, tiếp theo, bọn họ thấy, bóng dáng người thanh niên thiên kiêu này rất thản nhiên đi lên Tiên Điêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.