Thần sắc của Tần Vấn Thiên lãnh tĩnh như trước, từ trong mắt Lạc Thiên Thu, hắn thấy được loại thản nhiên, đối phương căn bản không có quan tâm hắn.
Lạc Thiên Thu hắn muốn là Huyết Viêm Quả, hắn thấy, Huyết Viêm Quả kia là của Lạc Thiên Thu hắn, còn Tần Vấn Thiên sống chết, Lạc Thiên Thu không quan tâm.
Ở trong mắt Lạc Thiên Thu, giết hắn hay không, có lẽ đều là râu ria.
Lặng lẽ thu Kim Hình Kiếm trong tay áo, Tần Vấn Thiên nhìn Lạc Thiên Thu rời đi lộ ra nụ cười vui vẻ, Lạc Thiên Thu có phải yêu nghiệt của Học viện hay không, hắn vốn không quan tâm, nhưng bây giờ, hắn quan tâm.
Mối nhục hôm nay, ngày khác tất thập bội trả lại.
- Sư đệ.
Nhược Hoan hô, ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, nhìn Nhược Hoan cười, dường như chuyện mới vừa rồi, đã quên mất không còn một mảnh, trước khi không có thực lực chà đạp Lạc Thiên Thu, hắn quan tâm có thể làm gì.
- Đa tạ sư huynh.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Lăng Hoa ở trong hư không, nói lời cảm tạ.
Nếu Lăng Hoa không xuất hiện, hắn sẽ giết Lạc Thiên Thu, vô luận đối phương là ai, muốn giết hắn, hắn đâu có thể bỏ qua.
Chỉ là giết Lạc Thiên Thu rồi, chỉ sợ hắn sẽ rất phiền toái, Lăng Hoa xuất hiện, chí ít để hắn tránh khỏi loại cục diện này, hôm nay hắn càng cần chính là yên lặng tăng cao thực lực.
- Không cần khách khí, cố gắng nỗ lực.
Lăng Hoa nhìn Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, sau đó dạo bước mà đi.
- Sư tỷ, còn phải nhờ ngươi giúp ta một việc.
Tần Vấn Thiên nhìn Nhược Hoan, lại mở miệng nói.
- Cùng ta ngươi còn khách khí sao.
Nhược Hoan ôm cánh tay của Tần Vấn Thiên nói.
- Ta muốn gặp Tần Dao tỷ, sư tỷ có biện pháp giúp ta an bài không.
Tần Vấn Thiên nói.
- Hiện tại tỷ ngươi hẳn ở Hoàng Gia Học Viện, ta nghĩ biện pháp, có tin tức sẽ tìm ngươi.
Trong con ngươi xinh đẹp của Nhược Hoan lộ ra thần sắc suy tư, nàng ở Đế Tinh Học Viện còn có chút giao thiệp.
- Phiền phức sư tỷ.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Được rồi, loại chuyện nhỏ này đừng để ở trong lòng, tăng cao thực lực mới là ngươi nên làm.
- Ân, minh bạch.
Tần Vấn Thiên hơi nhếch khóe môi lên, như có vài phần bất cần đời, Lạc Thiên Thu, Âu Thần, Kỵ Sĩ minh, thật là càng ngày càng khiến người ta mong đợi, trên đường trưởng thành có bọn họ đi chung, nhất định sẽ không cô đơn.
Tần Vấn Thiên hắn, rất tình nguyện tiếp thu cái khiêu chiến này.
Đây hết thảy, đều đôn đốc hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Trở lại nơi ở, Tần Vấn Thiên dùng vài ngày thời gian tiếp tục củng cố tu vi, lần trước dược hiệu của ba trái Huyết Viêm Quả vẫn còn, Tần Vấn Thiên tiếp tục ép ra, không ngừng kích phát khiếu huyệt khai thác Luân Mạch.
Thỉnh thoảng hắn đi Thần Binh Các một chuyến, luyện chế Thần binh, cầm một chút Tinh Thạch tu hành, tu luyện Luyện Thần Đồ Lục là cực kỳ hao tổn Tinh Thạch a.
Tựa hồ Phàm Nhạc cũng bị kích thích, mấy ngày này tu luyện vô cùng khắc khổ, thỉnh thoảng sẽ chạy đi Thiên Tinh Các cùng với Thiên Hà Điện.
Thiên Mộng Lâm, Huyễn Mộng Chi Thành.
Một chỗ đất trống trải, có hai người đang chiến đấu, một người trong đó khoác trường bào kỵ sĩ, một người khác thì mặc một bộ trường bào bạch sắc đơn giản, mà ở trên mặt hắn lại mang mặt nạ, mặt nạ Kỳ Lân hỏa sắc, lộ ra một cỗ khí tức cuồng dã.
- Răng rắc.
Chỉ nghe một âm thanh lanh lảnh truyền ra, người khoác trường bào kỵ sĩ bị bẻ gãy một cánh tay, đau không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Nhưng thân ảnh bạch bào không có ý bỏ qua cho hắn, cánh tay như Long trảo, bỗng nhiên chấn cánh tay còn lại, trong sát na, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, một cánh tay khác bị bẻ gẫy.
- Ngươi là ai, người của Học viện nào.
Sắc mặt Kỵ Sĩ trắng bệch, phẫn nộ quát, hắn chính là người của Kỵ Sĩ minh ở Đế Tinh Học Viện, lại có người dám hành hạ hắn như vậy.
- Răng rắc...
Lại liên tục hai âm thanh, chân của hắn bị cắt đứt, như chó chết nằm xuống, thân ảnh kia lập loè rời đi, trong nháy mắt liền biến mất.
Cũng không lâu lắm, chỉ thấy một nhóm Kỵ Sĩ minh lao tới, thấy đồng bạn nằm dưới đất, trong con ngươi của bọn họ đều bắn ra lãnh quang, hỏi:
- Ai làm?
Đây là đang hành hạ đến chết, hình phạt tàn nhẫn, chỉ có cừu địch mới có thể ở trong giấc mộng làm như thế.
- Không biết, mang mặt nạ Kỳ Lân.
Người nọ đau đến toàn thân co giật nói:
- Trước giết ta đã.
- Ân.
Chỉ thấy một người trong đó khẽ gật đầu, trường thương đâm vào đầu lâu người nọ, giết hắn, nhất thời người nọ từ trong giấc mộng đi ra ngoài.
Tần Vấn Thiên đi ở trong Huyễn Mộng Chi Thành, thân thể như Đại Bằng Điểu bay lượn, cực kỳ tiêu sái, trên mặt của hắn mang mặt nạ Kỳ Lân.
Người của Kỵ Sĩ minh khoác trường bào kỵ sĩ tiến nhập trong giấc mộng, như vậy hắn liền nghĩ đến ở bên ngoài mang mặt nạ, tiến nhập trong giấc mộng không phải cũng giống vậy, rất hiển nhiên hắn thành công, mà hắn mang mặt nạ Kỳ Lân, chỉ cần gặp phải thành viên Kỵ Sĩ minh lạc đàn không quá mạnh mẽ, đều sẽ không chút khách khí ra tay.
Lúc trước, những trường thương kia lạnh như băng đâm vào trong thân thể Phàm Nhạc, Tần Vấn Thiên sẽ không quên.
Tần Vấn Thiên ngừng lại ở trên một thạch đài, chỉ thấy hắn chậm rãi xoay người, mở miệng nói:
- Theo lâu như vậy, ra đi.
Bên cạnh một kiến trúc, đi ra một bóng người, dáng người mạn diệu, lồi lõm mê người, đường cong cực kỳ xinh đẹp, đúng là nữ nhân, bất quá thấy không rõ mặt, bởi vì nàng giống như Tần Vấn Thiên, mang mặt nạ.
- Ta xem ngươi chiến đấu, Hàng Long Quyền cộng thêm Cầm Nã Thủ, điên rồi.
Thanh âm của nữ nhân này thanh thúy, chậm rãi đi về phía Tần Vấn Thiên.
- Sau đó thì sao?
Tần Vấn Thiên bình tĩnh hỏi.
- Ta còn muốn thử xem, thân pháp của ngươi nhanh như thế nào.
Nàng kia nói xong, thân thể lại như cuồng phong chạy về phía Tần Vấn Thiên, bàn tay bỗng nhiên đánh ra, lại như một cỗ phong bạo đáng sợ xé rách tới.
Tần Vấn Thiên liên tục bước ra, tinh xảo không gì sánh được, cả người xê dịch lập loè, hóa thành từng đạo tàn ảnh.
- Hừ.
Nàng kia hừ lạnh một tiếng, cuồng phong càng ác liệt, giống như từng thanh lợi nhận đảo qua không gian, tốc độ của nàng cũng cực nhanh, thân pháp của hai người đều vô cùng tinh diệu.
Chiến đấu một lúc, nữ tử có chút giật mình, mỗi một chưởng của nàng đều sát thân thể đối phương mà qua, mỗi một lần nhìn như sẽ đắc thủ, nhưng chỉ kém một tia, đối phương luôn có thể ở thời khắc cuối cùng tách ra, thân pháp kỳ diệu tới đỉnh cao.
Đột nhiên, nàng phóng thích Tinh Hồn, mảnh không gian này nổi lên một trận phong bạo kinh khủng, nàng kia khẽ quát một tiếng, chưởng lực vô tận ở trong phong bạo giết ra, Tần Vấn Thiên cảm giác xung quanh bị che kín, chỉ có thể giơ tay lên công kích, Long ngâm trận trận, quyền của hắn nháy mắt bị đánh tan, nhưng thân thể hắn mượn lực mà động, bồng bềnh rơi ra xa xa, cực kỳ tiêu sái.
- Tránh có tác dụng sao.
Nàng kia quát lạnh một tiếng, thân pháp càng nhanh, một cơn lốc cuồng phách như muốn cuốn Tần Vấn Thiên vào trong, thân ảnh của nàng nháy mắt hàng lâm đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, chưởng ấn vô tận đồng thời đánh ra.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên như điện, thân thể hóa thành hư ảnh, Cửu Thiên Côn Bằng Quyết cấp tinh diệu phát huy đến mức tận cùng, liên tiếp tránh được nhiều đạo chưởng ấn, vô cùng mạo hiểm, đồng thời quả đấm của hắn oanh ra, lao thẳng tới mặt nữ tử.
Nữ tử thấy quyền mang hàng lâm, ánh mắt khẽ biến, quát lên:
- Sáng mai trở lại.
Thoại âm rơi xuống, Hàng Long Quyền đánh giết xuống, oanh diệt nữ tử, mà hầu như ở đồng thời, Tần Vấn Thiên không thể tách ra chưởng lực của đối phương, cũng bị đánh ra mộng cảnh.
- Hô...
Thiên Mộng Lâm, Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, thân thể hắn đang ghé vào nơi bí ẩn nhất.
Gỡ mặt nạ xuống thu vào, thân thể Tần Vấn Thiên ngồi dậy.
- Luân Mạch cảnh ngũ trọng, Phong Bạo Tinh Hồn, thân pháp cùng chưởng pháp lợi hại, không biết là người Học viện nào.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, cùng nàng kia chiến đấu, đối với Cửu Thiên Côn Bằng Quyết của hắn có tác dụng tôi luyện, đương nhiên tiền đề là hắn không sử dụng Thần Nguyên chưởng trực tiếp đánh giết đối phương.
Đứng dậy rời Thiên Mộng Lâm, Tần Vấn Thiên tiếp tục tu hành.
Ngày thứ hai hắn bước vào Thiên Mộng Lâm tiến nhập Huyễn Mộng Chi Thành, tiếp tục thí luyện, đồng thời không quên săn giết người của Kỵ Sĩ minh, khi hắn đến địa điểm ngày hôm qua, nàng kia lại thực sự ở đó.
- Lần này, ngươi sẽ không gặp may mắn như vậy.
Nữ tử mở miệng nói, nháy mắt giết về phía Tần Vấn Thiên, hai người lần nữa đọ thân pháp, thẳng đến cuối cùng, Tần Vấn Thiên lại không chút khách khí đánh giết đối phương.
Sau đó một thời gian, nữ tử mỗi ngày đều tới, nhưng lần lượt bị đánh giết, nhưng không thèm để ý chút nào, lúc cùng Tần Vấn Thiên tỷ thí, nàng phát hiện thân pháp Thần Thông của mình tiến bộ không nhỏ, bất quá để cho nàng phiền muộn là, nam tử mang mặt nạ Kỳ Lân kia tiến bộ càng nhanh, tu vi yếu hơn nàng, nhưng mỗi lần đều có thể kích sát nàng.
Đối với Tần Vấn Thiên mà nói, đây chỉ là một khúc nhạc dạo, mỗi ngày đi chỗ kia chiến đấu một lần, đối với thân pháp của hắn có một chút tôi luyện, nhưng hắn ngoại trừ tôi luyện thân pháp, còn không ngừng tôi luyện sức chiến đấu của mình, ở trong Huyễn Mộng Chi Thành khiêu chiến rất nhiều đối thủ, rất nhiều người cũng bắt đầu biết, Huyễn Mộng Chi Thành có một người mang mặt nạ Kỳ Lân, xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, thực lực có chút không tầm thường.
Hoàng Gia Học Viện tương tự cũng có một phiến Thiên Mộng Lâm, chính là tiền bối của Đế Tinh Học Viện sáng tạo.
Lúc này, trong Thiên Mộng Lâm của Hoàng Gia Học Viện, một nữ nhân gỡ mặt nạ xuống, dậm chân, có vẻ hơi không cam lòng.
- Hỗn đản.
Mục Nhu lại lần nữa bị giết ra, chửi nhỏ một tiếng, tên kia quá không hiểu được thương hương tiếc ngọc, lần này nàng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện liền giết chết nàng.
- Thế nào, Mục tiểu thư của chúng ta lại bị người ngược đãi?
Bên cạnh có tiếng cười nhẹ truyền đến, tương tự là một thiếu nữ mang mặt nạ, hai người đi ra ngoài Thiên Mộng Lâm, đồng thời gỡ mặt nạ xuống, đều là nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.
- Tới Địa Ngục đi, bất quá thân pháp của tên kia quả thực rất lợi hại, bây giờ ta lại không chạm được tới hắn.
Mục Nhu có chút buồn bực nói.
- Thật sao, sáng mai ta cũng muốn đi gặp hắn một chút, là ai để Mục tiểu thư của chúng ta mỗi ngày nhớ mãi không quên.
Sở Linh giễu cợt nói.
- Ngươi còn có thời gian sao? Nhà ngươi gần đây không phải để ngươi phụng bồi Tần phủ Tần Dao sao?
Mục Nhu mở miệng nói.
- Nữ nhân phản bội gia tộc, lại biến hóa nhanh chóng thành Tuyết Vân Quốc Thái tử phi, chê cười.
Sở Linh có chút khinh thường nói.
- Lời không thể nói như thế, kỳ thực Tần phủ rất thảm.
Mục Nhu hít một tiếng.
- Lời này ngươi ở trước mặt ta nói còn được, ở bên ngoài chớ nói lung tung.
Thần sắc của Sở Linh khẽ biến, Mục Nhu nhẹ nhàng gật đầu, nàng tự nhiên minh bạch.