Bất quá, thế lực ẩn nặc mấy nghìn năm, Tần Vấn Thiên đối với Bạch Lộc thư viện căn bản không biết gì cả, chỉ có từng bước đi tới, trước thẩm thấu vào hạch tâm của Bạch Lộc thư viện, cũng không biết bây giờ bọn họ đối với Thương Vương cung có thái độ thế nào.
- Tốt, các ngươi qua đây, khắc Thần Văn ở trên bia đá này.
Thời khắc này, lão giả ở bên cạnh Bạch Lộc Di mở miệng nói, mang mọi người đi về phía trước, ở nơi đó có rất nhiều bia đá, phía trên có rậm rạp Thần Văn, đều là người khảo hạch trước đây khắc.
Mọi người từng người đi tới trước một tấm bia đá, Phàm Nhạc cùng Sở Mãng đứng ở hai bên Tần Vấn Thiên, gãi gãi đầu, bọn họ căn bản không hiểu Thần Văn a.
Tần Vấn Thiên sớm đã lựa chọn xong Thần Văn muốn khắc, Tinh Nguyên trong cơ thể lan tràn ra, tinh quang rực rỡ xuất hiện ở trên ngón tay, chỉ thấy tay hắn khắc lên tấm bia đá, khắc họa từng cái văn lộ, hành văn liền mạch lưu loát, không có bao lâu trên bia đá liền xuất hiện một thanh phi kiếm.
- Được rồi, mời Bạch Lộc tiểu thư xem qua.
Lúc này một thanh âm truyền ra, người nói chuyện là Diêm Không, hắn và Tần Vấn Thiên gần như cùng lúc khắc xong, ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía bia đá trước người hắn, chỉ thấy một Thương Ưng, muốn vỗ cánh bay lượn, từ trên tấm bia đá có một cỗ khí tức đập vào mặt, làm người ta nhịn không được khen ngợi, trình độ Thần Văn này, có thể so với Thần Văn vừa rồi trên vách đá kia.
- Không hổ là người của Diêm gia, thiên phú ở trên Thần Văn cực cao.
Rất nhiều người thầm nghĩ, Diêm gia, ở một đời này vẫn có chút nổi danh.
Thần sắc của Lãnh Ngưng khó coi, không bao lâu, nàng cũng khắc ra Thần Văn, tuy cũng không tệ, nhưng so với Diêm Không lại có chút chênh lệch, chỉ có thể miễn cưỡng khắc họa ra Thần Văn nhị giai, không khỏi có chút thương cảm, nhìn Thần Văn của mình ngây người.
- Khắc xong liền trở về đi.
Lão giả nhàn nhạt nói, nhất thời mọi người nhao nhao ly khai.
- Ngươi khắc ra Thần Văn nhị giai không?
Lãnh Ngưng có chút tâm không tập trung, quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên hỏi, ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua phía sau, tựa hồ Tần Vấn Thiên khắc một thanh kiếm, Thần Văn đơn giản nhất.
- Ân.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.
- Hẳn có thể cầm đệ nhất.
Phàm Nhạc biết tạo nghệ Thần Văn của Tần Vấn Thiên, Thần Văn Tam giai cũng có thể khắc họa, Thần Văn nhị giai căn bản không nói chơi.
Lão giả kia và Bạch Lộc Di đi tới trước mấy tấm bia đá, nhìn Thần Văn phía trên, lão giả nhìn chằm chằm Thần Văn mà Diêm Không khắc họa, cười nói:
- Thực lực của Diêm Không quả thực lợi hại, nếu như ở Bạch Lộc học viện học tập một thời gian, có thể có tạo nghệ cao hơn, một nhóm này có không ít người mới, nhưng Diêm Không lợi hại nhất.
- Ngươi sai rồi.
Đúng lúc này, chỉ thấy Bạch Lộc Di đứng ở trước một tấm bia đá, mở miệng nói.
Thần sắc của lão giả đọng lại, cũng nhìn tấm bia đá kia, phía trên có khắc một thanh kiếm, tựa hồ rất đơn giản, tuy có phong duệ chi khí tràn ra, nhưng dù sao cũng là Thần Văn đơn giản a.
Bạch Lộc Di vươn tay, Tinh Nguyên lan tràn ra, theo Kiếm Chi Thần Văn lưu động.
- Phốc xuy...
Một cỗ khí tức phong duệ đáng sợ đập vào mặt, hình như có Kiếm Ý gào thét, âm thanh răng rắc truyền ra, sau đó chỉ thấy bia đá kia nứt vỡ, lại xuất hiện một luồng kiếm ngân ở phía trên.
- Phản phác quy chân, tạo nghệ Thần Văn của người này, Nhị giai đại thành.
Ánh mắt của Bạch Lộc Di lập loè, nhìn lão giả nói:
- Mới vừa rồi là người nào khắc?
- Không biết, thanh niên kia chưa thấy qua, Bạch Lộc Di, lần này, ngươi làm lão sư sao?
Lão giả hỏi.
- Ân, ta tới đi.
Bạch Lộc Di gật đầu:
- Sau khi nộp Tinh Thạch, dẫn bọn hắn đến thư viện đi.
- Được.
Lão giả quay đầu lại, sau đó an bài sự tình.
Trong thư viện, có không ít ghế đá bàn đá, phía trước là một thạch bích, trên vách đá còn có các loại Thần Văn, Tần Vấn Thiên ngồi ở bên cạnh Lãnh Ngưng, Phàm Nhạc cùng Sở Mãng ngồi ở phía sau bọn họ.
Bạch Lộc Di đi tới trước vách đá, ánh mắt nhìn về phía mọi người, nói:
- Trong các ngươi tuy có mấy người căn bản không hiểu Thần Văn, nhưng đã nguyện ý lãng phí thời gian ở chỗ này, ta cũng không nói thêm cái gì, bất quá cũng may có một người ở trên tạo nghệ Thần Văn rất mạnh, đạt tới cấp hai đỉnh phong, ta cực kỳ xem trọng hắn.
Sở Mãng gãi gãi đầu, lộ ra thần sắc xấu hổ, còn Phàm Nhạc ở bên cạnh không biết cái gì gọi là xấu hổ, chỉ dùng sức nhìn chằm chằm Bạch Lộc Di, càng xem càng mỹ.
Rất nhiều người ánh mắt nhìn về phía Diêm Không, người Bạch Lộc Di xem trọng, hẳn là hắn a.
Cảm thụ được ánh mắt mọi người, khóe miệng Diêm Không hiện lên nụ cười thản nhiên, như hạc giữa bầy gà, mang theo kiêu ngạo.
Lãnh Ngưng thì cảm thấy có chút thất bại, thần sắc lạnh lùng.
- Thần Văn là lực lượng kỳ diệu nhất thế gian, Thần Văn có thể luyện khí, có thể khắc trận, còn có thể trực tiếp lấy Thần Văn chiến đấu, Thần Văn Chi Đạo, chất chứa Thiên Địa Chi Đạo, có thể mượn Thiên Địa Chi Lực, uy lực vô tận.
Bạch Lộc Di nhìn mọi người mở miệng nói.
- Thần Văn có thể có thực lực lợi hại sao, ngươi tu hành Thần Văn cường thịnh trở lại, thực lực ta lợi hại hơn ngươi, không phải đồng dạng có thể đối phó ngươi.
Phàm Nhạc mở miệng hỏi, Bạch Lộc Di nhìn hắn một cái nói:
- Ta xem qua Thần Văn ngươi khắc, họa một bạch cẩu, họa cũng không tệ lắm.
- Ha ha.
Nhất thời mọi người bộc phát ra một trận tiếng cười, cũng may da mặt Phàm Nhạc dày, mơ hồ như vô sự.
- Ngươi nghe nói qua sự tích Nguyên Phủ cảnh giết cường giả Thiên Cương cảnh chưa?
Bạch Lộc Di nhìn Phàm Nhạc hỏi.
- Điều đó không có khả năng.
- Võ tu bình thường đương nhiên không có khả năng, nhưng Thần Văn Đại Sư lợi hại mượn Thiên Địa Chi Lực là có thể làm được, trong Vọng Châu thành ta thì có một vị Thần Văn Tông Sư cấp độ truyền thuyết, tu vi Nguyên Phủ cảnh, giết chết cường giả Thiên Cương cảnh, trận chiến đấu này được rất nhiều người chính mắt thấy qua, ngươi có thể tùy ý hỏi thăm.
Bạch Lộc Di nhàn nhạt nói, nhất thời thần sắc của mọi người trang nghiêm, hiển nhiên bọn họ đều biết có chuyện này.
- Thật cường đại như vậy?
Phàm Nhạc bĩu môi.
Lãnh Ngưng quay đầu lại trừng Phàm Nhạc một cái, người này căn bản không biết Bạch Lộc thư viện lợi hại a.
Bạch Lộc thư viện Thần Văn Chi Đạo, ở cả Vọng Châu thành cũng cực kỳ nổi danh, có Luyện Khí Thần Văn, Khắc Trận Thần Văn, Chiến Đấu Thần Văn, bọn họ đều am hiểu tất cả.
Bạch Lộc Di không có nhìn Phàm Nhạc nữa, tiếp tục giảng bài, Tần Vấn Thiên an tĩnh nghe, mặc dù hắn ở trên Thần Văn có thiên phú rất mạnh, bất quá, hắn đối với tri thức Thần Văn chân chính, tiếp xúc lại rất ít.
Thần Văn, không thể nghi ngờ là chìa khoá để hắn đi vào Bạch Lộc thư viện.
Hai canh giờ, Tần Vấn Thiên cảm giác được ích lợi không nhỏ, sau đó, bọn họ nhao nhao ly khai Bạch Lộc thư viện.
- Cảm giác như thế nào?
Lãnh Ngưng nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
- Không tệ, Bạch Lộc Di ở trên tạo nghệ Thần Văn quả thực hoàn hảo, có thể cho ta một chút dẫn dắt.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói.