Tần Vấn Thiên không đổi sắc mặt, thậm chí hắn nhìn Tông Bằng bằng một mắt.
Ánh mắt như trước ngưng mắt nhìn Tông Hồng, Tần Vấn Thiên một bước bước ra, một cỗ Kiếm uy làm người ta hít thở không thông bao phủ trên người Tông Hồng, Kiếm uy này quang minh lẫm liệt, giống như Vương Đạo Chi Kiếm, ép vỡ Kiếm Đạo chi tâm của hắn.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn thẳng mi tâm hắn, giống như có con mắt thứ ba quét về phía đối phương.
- Buổi tối hôm đó là người nào kêu ngươi đi tìm ta?
Vừa dứt lời, hắn bước lên bước thứ hai, kiếm ý cường hoành xông thẳng vào ý chí trong đầu đối phương, phá hủy ý chí Tông Hồng.
Cả người Tông Hồng run rẩy, hắn hít thở không thông, tâm thần cùng hơi hơi run rẩy, quát.
- Tông Bằng.
- Tần Vấn, ngươi khinh người quá đáng.
Tông Bằng gầm lên một tiếng, hắn bước lên phía trước, Tần Vấn Thiên quét mắt qua một cái, ý chí khủng bố xông thẳng não hải của đối phương, mắt thứ ba kia làm người ta sợ hãi, bước đi của Tông Bằng bỗng nhiên dừng lại ở đó.
Tần Vấn Thiên nhìn Tông Hồng, từ tốn nói.
- Ngươi thân là Kiếm tu nhưng Kiếm tâm không cứng, bị người ta lợi dụng, trở về đi, tỉnh lại suy nghĩ cho kĩ.
Lời nói vừa dứt, bàn tay hắn run lên, trong giây lát, Tông Hồng bị một cỗ lực lượng kinh khủng chấn bay, rực tiếp rơi xuống nơi xa trên diễn võ chiến đài.
Phốc xuy một tiếng, miệng Tông Hồng phun máu tươi, nhưng lúc này hắn giống như vừa tỉnh ngủ, vừa rồi chỉ một giây ngắn ngủi, nhưng hắn có cảm giác đã thật lâu, Tần Vấn Thiên giống như một ngọn núi lớn mà hắn không thể vượt qua.
Chênh lệch giữa hắn và Tần Vấn Thiên to đến vậy sao?
.
Nhưng lời vừa rồi của Tần Vấn Thiên lại giống như một tiếng chuông, đánh thẳng vào đầu óc hắn, Kiếm tâm không cứng, bị người ta lợi dụng?
- Ngươi lại làm trò trước mặt ta, khi nhục Tông gia nhỏ yếu.
Trưởng lão trong hư không lúc này giận không kiềm nổi, Kiếm Ý trên người càng đáng sợ hơn.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt của không thay đổi chút nào, giống như một thanh lợi kiếm đang đối diện với hắn.
- Trưởng lão, người này đại nghịch bất đạo như vậy, để ta đến dạy dỗ hắn.
Tông Bằng hít sâu một hơi, kiếm rít càn quét giữa thiên địa, trong hư không có bốn Võ Mệnh Thiên Cương nở rộ ánh kiếm, trong một giây này, dường như toàn bộ trời đất đều có Kiếm Ý gào thét, mọi người nhanh chóng lùi về phía sau, không dám đến gần.
Kiếm Ý quá mạnh, có thể cách không giết người.
Tông Bằng đắm chìm trong Thiên Cương cảnh hai năm, ngưng tụ bốn Võ Mệnh Thiên Cương, thực lực đáng sợ đến bực nào, ánh mắt hắn nhìn Tần Vấn Thiên có chiến ý ngập trời.
Tần Vấn Thiên chậm rãi chuyển mắt qua, nhìn Tông Bằng.
Tông Hồng là do Tông Bằng xúi giục, như vậy, người này có tâm cơ thâm trầm, muốn đoạt Kiếm tử vị từ mình, nhưng không dám quang minh chính đại đạt, mà muốn hủy danh tiếng hắn trước, làm cho hắn khó đặt chân trong Tông Gia.
Tông Bằng thật là ti tiện.
- Ầm!
Tần Vấn Thiên cất bước ra, trời đất đột nhiên run lên, một cỗ Kiếm uy vương đạo lan tràn ra, một giây này, mọi người đều cảm thấy cổ kiếm của mình đang ô...ô...n...g, run rẩy không ngừng.
Trong chốc lát, mấy trăm chuôi kiếm cùng rít gào, tiếng rít ong ong không ngừng.
Tông Bằng chỉ một ngón trên bàn tay, trong giây lát, bốn Võ Mệnh Thiên Cương bay về phía trước, nhưng một giây này Tần Vấn Thiên cũng bước lên bước thứ hai, Cổ Kiếm sau lưng hơi hơi bay lên, bốn Mệnh Thiên Cương cảnh dường như bị lược lượng vô cùng cường liệt nghiền ép, điên cuồng run rẩy trong hư không trì trệ không tiến.
Tình hình quỷ dị này làm cho con ngươi mọi người co rút, sắc mặt hoảng hốt.
- Này, làm sao có thể?
Tình hình trước mắt làm người ta khó mà tin được, mặc dù Tông Bằng mạnh nhưng lại cứ ngưng lại trong không trung, chỉ một Kiếm Uy mà đã có thể ngăn được hắn.
- Giết!
Tông Bằng nổi giận gầm lên một tiếng, ngón tay đè xuống về phía, Kiếm uy gào thét qua, Võ Mệnh Thiên Cương hội tụ ở phía trên, bốn Võ Mệnh Thiên Cương đáng sợ tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng lúc này, Tần Vấn Thiên lại đi tiếp một bước, chỉ một bước đơn gian nhưng làm cho thiên địa kiếm khí hòa làm một thể, hắn chính là vạn kiếm chi nguyên, là chúa tể của Kiếm Đạo.
- Ầm ầm...
Trên người Tần Vấn Thiên bắn ra Kiếm Đạo Ý Chí làm người ta sợ hãi, như Yêu ngâm, bốn Võ Mệnh Thiên Cương của Tông Bằng, lần thứ hai bị kẹt lại.
Tình hình này đã đủ cho Tông Bằng mất hết mặt mũi, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cả người đi về phía trước, xuất hiên trước bốn Võ Mệnh Thiên Cương, Kiếm Đạo Ý Chí của hắn điên cuồng bạo phát.
Bàn tay hắn run lên hóa thành một mảnh kiếm mạc, bao phủ trên Võ Mệnh Thiên Cương, một ánh hào quang óng ánh bộc phát ra, sáng hơn cả ban ngày.
- Phẩm chất của ngươi quá xấu xa, không xứng cho ta rút kiếm.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói,tiếng nói bình tĩnh càn quét hư không, những người xung quanh rung động tột đỉnh.
Tông Bằng có thực lực mạnh cỡ nào, vậy mà lúc Tần Vấn Thiên đối mặt với hắn, lại nói đối phương không xứng cho hắn xuất kiếm?
Lúc này, Tần Vấn Thiên bạo phát cảnh giới, làm người ta thấy rõ tu vi của hắn, đều là Thiên Cương cảnh tầng thứ nhất như Tông Bằng.
Nhưng trên người hắn có một cỗ Kiếm uy vương đạo, dường như hắn là Vương, là chúa tể tất cả.
Tần Vấn Thiên, lại một bước về phía trước, kiếm ngâm không ngớt, một tiếng răng rắc vang lên, Tông Bằng trong hư không hét lên một tiếng đau đớn, hắn có cảm giác Võ Mệnh Thiên Cương mà hắn vất vả ngưng tụ đang muốn vỡ vụn.
Võ Mệnh Thiên Cương, chính là đại diện cho cường giả Thiên Cương cảnh, Thiên Cương vỡ vụn, Nguyên Phủ cũng vỡ vụn.
Nếu như cường giả Thiên Cương cảnh ngưng tụ một Võ Mệnh Thiên Cương, Thiên Cương vỡ thì Nguyên Phủ phá, còn ngưng tụ bốn Võ Mệnh Thiên Cương, một cái vỡ, Nguyên Phủ sẽ xuất hiện vết rách lớn, thực lực giảm mạnh, nếu bốn Võ Mệnh Thiên Cương đều vỡ vụn, Nguyên Phủ sẽ triệt để vỡ vụn, tu sĩ sẽ trở thành phế nhân.
Lúc này, Tông Bằng đang đối mặt với Tần Vấn Thiên, hắn có cảm giác Võ Mệnh Thiên Cương của hắn hình như xuất hiện vết rách.
Đây là nghiền ép, Võ Mệnh Thiên Cương nghiền ép, Kiếm Chi của Tần Vấn Thiên trong Võ Mệnh Thiên Cương mạnh bao nhiêu?
Xung quanh mọi người tựa như cũng đều nghe được kia một tiếng lanh lảnh âm thanh, khi Tần Vấn Thiên lần thứ hai đi phía trước bước thời điểm, mọi người gánh vác Cổ Kiếm toàn bộ phát ra một đạo âm thanh thanh thúy, vỡ vụn.
Trong hư không, đều là tiếng kiếm khí rít.
- Phốc...
Cổ họng Tông Bằng có chút tanh ngọt, cuối cùng vẫn không nhịn được, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
- Dừng tay.
Trưởng lão trong hư không cảm giác tình hình hình như không đúng, muốn ngăn cản Tần Vấn Thiên, nhưng thấy lúc này, Tần Vấn Thiên chỉ một ngón tay lên, trong một giây, một kiếm rực rỡ hạ xuống, đánh lên bốn Võ Mệnh Thiên Cương.
- Răng rắc, răng rắc...