Chương 247: Lại một trận đông tuyết (2)
Tần Vấn Thiên cười nói, sau đó ôm tiểu tử kia, cước bộ đạp một cái, thân ảnh của hắn bay lên không.
Chung quanh Hoàng thành đều là trắng xoá tuyết, Tần Vấn Thiên dạo bước ở trong tuyết, trên mặt đất lưu lại một dấu chân, đi ngang qua quán rượu nhỏ, Tần Vấn Thiên ngừng chân, chỉ thấy nơi đó có ba bóng người xuất hiện, bất ngờ chính là Sở Vô Vi, Túy Tửu Tiên còn có Sở Mãng.
Bây giờ Sở Vô Vi thân là Sở quốc Quân Vương, lại còn có thể nhàn hạ thoải mái như vậy, thích cùng bạn thân Túy Tửu Tiên thỉnh thoảng uống rượu, điểm ấy ngược lại làm cho Tần Vấn Thiên càng nhiều hơn mấy phần lòng tin với lựa chọn của mình, Sở Vô Vi không thể tu hành, có lẽ thật có thể trở thành một đời minh quân, làm cho Võ Đạo của Sở quốc đi lên một nấc thang khác.
- Vấn Thiên, qua đây uống hai chén?
Sở Vô Vi nhìn thấy Tần Vấn Thiên, không khỏi cười nói.
- Không được, ta muốn đi ngắm cảnh.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
- Cũng tốt, nhớ kỹ lúc rời đi, giúp ta mang theo mộc đầu này.
Sở Vô Vi nở nụ cười, cũng không có tiếp tục khuyên Tần Vấn Thiên lưu lại.
- Ân, ta sẽ đi tìm ngươi.
Tần Vấn Thiên gật đầu cười, Sở Vô Vi có thể giao Sở Mãng cho hắn, đồng dạng là tin tưởng hắn, khí lượng của hắn, quả thực không phải người bình thường có thể so sánh.
Nhìn Tần Vấn Thiên ly khai, phía sau còn theo một mỹ nhân tuyệt sắc, Sở Vô Vi cùng Túy Tửu Tiên nhìn nhau, đều lộ ra vui vẻ, người này, thật đúng là bất phàm a.
Tần Vấn Thiên không có mục đích đi tới, thỉnh thoảng có mấy người sẽ nghỉ chân nhìn hắn vài lần, Tần Vấn Thiên cũng chỉ cười cười, thời khắc này lại có hai người vội vã đi qua ở bên cạnh hắn.
- Liễu Nghiên, đi mau.
Một thanh niên nhìn thấy bạn gái của mình dừng lại, đứng ở đó ngây người, không khỏi sửng sốt.
Tần Vấn Thiên thấy Liễu Nghiên cũng ngừng lại, chỉ thấy nàng biến hóa không ít, tựa hồ tiều tụy chút, không có thanh xuân phấn chấn như lúc đầu.
Vừa liếc nhìn bạn trai của Liễu Nghiên, cũng không phải Diệp Triển, hẳn là sau khi Diệp gia suy tàn, bọn họ cũng chia tay.
Mỉm cười nhìn Liễu Nghiên gật đầu, Tần Vấn Thiên tiếp tục đi về phía trước, mà Liễu Nghiên vẫn ngơ ngác đứng ở đó, con mắt có chút đỏ, nhìn hoa tuyết bay múa đầy trời, chẳng biết tại sao, lại có vài phần thương cảm.
Bất tri bất giác, Tần Vấn Thiên đi tới trước một gốc cây cổ thụ, thấy cây cổ thụ này, Tần Vấn Thiên cười cười, đi tới dưới cổ thụ ngồi xuống, cứ như vậy ngồi ở trên mặt tuyết, dựa lưng vào cổ thụ.
Tiểu tử kia ngồi xổm ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt linh động lóe lên hào quang.
- Ta rất ngốc sao?
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên hỏi.
Tiểu tử kia gật đầu, trong ánh mắt linh động, lại phảng phất như có dáng tươi cười.
Tần Vấn Thiên thấy thần sắc của tiểu tử kia, hắn cũng cười, rất ôn hương, ngày trước, thiếu nữ cùng hắn ngồi ở dưới cây, nói hắn là ngốc tử, hắn liền hỏi gia hỏa này một câu như vậy.
Dựa vào cổ thụ, Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, dường như lại thấy được thiếu nữ tuyệt mỹ áo trắng kia, nhìn hắn lộ ra nụ cười điềm mỹ.
Ký ức như tranh vẽ, như cảnh hôm qua, nhưng người ở phương nào!
Đại Hạ hoàng triều, cương vực vô tận, vô số thành trì, có chín thành đứng đầu, tên là Cửu Châu.
Cửu Châu thành, là chín đại cương vực trung tâm của Đại Hạ hoàng triều vô tận, chư thế lực cấp bá chủ, đều ở Cửu Châu thành
Cửu Châu thành chia ra làm: Thanh Châu thành, Thương Châu thành, U Châu thành, Khâm Châu thành, Binh Châu thành, Phong Châu thành, Yêu Châu thành, Yến Châu thành, Vọng Châu thành.
Trong đó, Thanh Châu thành, U Châu thành, Yêu Châu thành, Yến Châu thành, đứng ở bốn góc Đại Hạ hoàng triều, trấn thủ biên cương, giữa bọn họ cách nhau xa nhất, Thanh Châu thành lại tới gần Sở quốc nhất.
Khâm Châu thành, Vọng Châu thành, Binh Châu thành, có tư thế tam giác, ở khu vực trung tâm của Đại Hạ hoàng triều.
Vọng Châu thành, có danh xưng là Cửu Châu chi khí, ý nghĩa là Cửu Châu đại khí đều tụ tập ở đây, địa linh nhân kiệt.
Đan Vương điện, thế lực cấp độ bá chủ của Vọng Châu thành, đứng sừng sững ở trong thành trì cổ lão này đã không biết bao nhiêu năm lịch sử, vô luận Đại Hạ hoàng triều có xao động thế nào, địa vị của Đan Vương điện cũng chưa từng dao động qua, căn cơ không bị thương, lại không ngừng phát triển, Đan Vương điện, ở trong các thế lực cấp độ bá chủ của Đại Hạ hoàng triều, có thể xếp hạng thứ năm.
Có lẽ thực lực của Đan Vương điện có khả năng không thể bước vào năm vị trí đầu, nhưng cỗ thế lực này quá đặc thù, một khi Đại Hạ hoàng triều xao động, chư thế lực va chạm, tuyệt không có người nguyện ý động đến Đan Vương điện.
Đan Vương điện chiếm cương thổ bao la ở trung tâm Vọng Châu thành, đại khí rộng lớn, từng lầu các điện vũ cổ lão cao vút ở trong đó, bên trong phảng phất như có từng sợi Tiên Khí, người trải qua thỉnh thoảng sẽ nghỉ chân nhìn về phía Đan Vương điện, lộ ra vẻ hâm mộ.
Thỉnh thoảng sẽ có thanh niên nam nữ từ trong Đan Vương điện đi ra, bọn họ nghểnh cao đầu, giữa hai lông mày mang theo cao ngạo nhàn nhạt, khí vũ phi phàm, mỗi lần đều sẽ đưa tới người qua đường khen ngợi.
Vòng qua từng kiến trúc rầm rộ kia, ở trên một đài cao, có một thân ảnh cô độc đứng ở đó, ánh mắt ngắm nhìn phương xa.
Thân ảnh ấy mặc bạch y, khí chất hơi lộ vẻ lãnh đạm, dung nhan khuynh thành đẹp đến nổi người hít thở không thông, toàn thân như lộ ra khí chất phi phàm, loại khí chất này, cho người ta một loại cảm giác thần thánh, khiến người ta sinh ra cảm giác không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Nhưng đôi mắt nàng kia như nước, lại tựa hồ không quá vui vẻ, như lộ ra thương cảm nhàn nhạt.
- Sư muội, sư tôn bảo ngươi đi qua một chuyến, hôm nay nàng dạy ngươi Vọng Khí Thuật, lấy khí phân biệt đan.
Lúc này, phía sau cách đó không xa, một thanh niên đứng ở đó, nhìn nữ tử phía trước hô.
- Biết.
Nữ tử lạnh như băng đáp lại một tiếng, mang theo vài phần khí chất từ chối người ở ngoài ngàn dặm.
Ở phía sau nàng, Kinh Vũ nghe được lời của nàng ánh mắt phức tạp, ở chỗ sâu trong con ngươi của hắn, có một tia quý mến không hề che giấu, nhưng bây giờ hắn đã học được từ từ che giấu loại quý mến này đi.
Sau khi sư muội tỉnh lại, vẫn lạnh như băng, khí chất của nàng so với lúc trước nhìn thấy biến hóa rất lớn, nhất là sau khi sư tôn giúp nàng khai khiếu, trên người nàng dường như bao phủ một vầng sáng thần thánh, cao quý, lãnh diễm, làm người ta không dám khinh nhờn.
Thất Khiếu Chi Tâm, trời sinh trái tim cảm giác mẫn duệ không gì sánh được, lòng của nàng, cũng bất đồng thường nhân, sau khi khai khiếu có thể tu hành luyện đan bí thuật của Đan Vương điện, nàng dùng thời gian rất ngắn ngủi, thành tựu ở trên luyện đan liền hoàn toàn không kém gì hắn, thậm chí mơ hồ đã có tư thế siêu việt, điều này làm cho Kinh Vũ có ý tưởng với nàng dần dần nhạt, chỉ có thể giấu quý mến ở sâu trong nội tâm.
Bởi vì hắn minh bạch, nữ tử trước mắt, đã tuyệt không phải hắn có thể xứng đôi.
Nàng còn đang suy nghĩ hắn sao? Có lẽ thời gian, sẽ làm nàng quên đi, bọn họ, càng không phải là người cùng thế giới.