Tần Xuyên thấy Tần Dao xuất hiện, sắc mặt liền biến hóa, thấy Tần Dao điên cuồng lao tới không khỏi mắng:
- Tần Dao, không cần lo cho ta.
Thần sắc của Tần Dao cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi xinh đẹp đã có nước mắt, nói:
- Phụ thân, ta làm sao có thể mặc kệ ngươi.
Nói xong, chỉ thấy nàng xoay người, nhìn Yến Vũ Hàn và đám người Sở Quốc nói:
- Sở Thiên Kiêu đâu, vì sao lại như vậy?
Sở Thiên Kiêu chưa từng xuất hiện, chỉ thấy Yến Vũ Hàn đi lên trước một bước, đạm mạc mở miệng:
- Tần Dao, người này là trọng phạm của Sở Quốc ta, sự tình này, hiện tại không có quan hệ gì tới ngươi, tuyệt đối không cho phép ngươi can thiệp.
- Được, thật là ác độc.
Thần sắc của Tần Dao lạnh lẽo, nhìn người bên cạnh nói:
- Ta muốn cứu người.
Chỉ thấy một người trong đó thần sắc khẽ biến nói:
- Nơi này là Sở Quốc, người nọ chính là trọng phạm của Sở Quốc, hơn nữa, cường giả Tuyết Vân Quốc chúng ta đều không ở nơi này.
Lúc này Tần Dao mới ý thức được, Sở Thiên Kiêu lấy săn thú làm lý do, để cho bọn họ tiến đến lịch lãm, lại cho cường giả Tuyết Vân Quốc lưu tại bên Thú Liệp Tràng, hơn nữa, dọc theo đường đi tựa hồ luôn có người vô tình hay cố ý chỉ dẫn nàng tới nơi này, xem ra, đây đều là kế hoạch của Sở Thiên Kiêu.
- Đây là chuyện tình của ta, không có quan hệ gì tới các ngươi.
Tần Dao nói xong, xoay người đi về phía Tần Xuyên.
- Tần Dao, ngươi nên nghĩ rõ ràng, người tự tiện xông vào Hắc Bảo, giết không tha.
Yến Vũ Hàn quát, Tần Xuyên cũng giận dữ hét:
- Tần Dao, đi.
Nhưng Tần Dao nơi nào nghe lọt, lại xông vào trong giáo trường của Tần Xuyên, Yến Vũ Hàn cười lạnh một tiếng nói:
- Tần Dao, ngươi đây là tự tìm đường chết.
Thoại âm rơi xuống, chỉ thấy chung quanh cấp tốc xuất hiện rất nhiều thân ảnh, vây quét về phía giáo trường.
Trừ lần đó ra, người ở trên yến tiệc như Diệp Triển, Liễu Nhạc… cũng đến nơi này, trong lòng đều có chút kinh ngạc, nguyên lai Tam hoàng tử sớm có sắp xếp, Hắc Bảo này là trọng địa, nếu không phải có người tận lực thả đi, bọn họ căn bản không đến gần được Hắc Bảo.
Tần Dao nhảy vào giáo trường, nhưng đây bất quá là tự chui đầu vào lưới mà thôi, Tần Xuyên bị giam ở trong Hắc Bảo, tuy bị thương cực nặng, nhưng như trước có thể phát huy sức chiến đấu Luân Mạch cảnh ngũ trọng, so với Tần Dao còn cường đại hơn, huống hồ đám người Yến Vũ Hàn nhìn chằm chằm, giống như đang xem kịch.
Bọn họ tựa hồ cũng không vội đối phó Tần Xuyên cùng Tần Dao, mà như đang chờ cái gì.
Tần Vấn Thiên đi ra, nhưng bị Mục Nhu kéo lại, chỉ nghe Mục Nhu thấp giọng nói:
- Tần Dao đã vào cục, ngươi không thể lại tự chui đầu vào lưới.
Nếu như lúc này Tần Vấn Thiên nhúng tay, đám người Yến Vũ Hàn liền có lý do đối phó Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào hai bóng người trong giáo trường, lại nhìn Mục Nhu, thấp giọng nói:
- Thấy phụ thân như vậy còn muốn ẩn nhẫn, há xứng làm người.
Thoại âm rơi xuống, thân thể Tần Vấn Thiên điên cuồng bôn tẩu, ở dưới mọi người kinh ngạc nhìn soi mói, bước chân vào trong giáo trường, lưu lại Mục Nhu nhìn thân ảnh kia ngây người, nam tử của Tần phủ, đều boong boong thiết cốt.
- Hả?
Thấy Tần Vấn Thiên gia nhập, đoàn người đều ngây ngẩn, mặc dù Tần Xuyên và Tần Dao cũng không hiểu.
Bất quá rất nhanh, trong con ngươi của Yến Vũ Hàn hiện lên nụ cười lạnh như băng, nam tử mang mặt nạ Kỳ Lân này, là tự tìm đường chết.
- Bằng hữu, sự tình này không có quan hệ gì tới ngươi, ngươi đi đi.
Tần Xuyên đánh giết một con Yêu thú, nhìn Tần Vấn Thiên nói, nhưng Tần Vấn Thiên không có trả lời, thân pháp phiêu hốt, chưởng lực phun ra nuốt vào, đánh giết một con Yêu thú cường đại.
Thời khắc này Yêu Thú trong giáo trường, lại từ từ bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng xung quanh giáo trường, có thật nhiều quân sĩ tay cầm cung tiễn đang nhìn bọn họ.
- Hiện tại còn muốn đi?
Yến Vũ Hàn cười lạnh một tiếng, chỉ thấy bọn họ nhao nhao lao tới.
Hắn và nam tử mang mặt nạ Kỳ Lân kia giao thủ hai lần không thắng, chuyện này với hắn mà nói, đơn giản chính là sỉ nhục.
Kiếm khí trên người Yến Vũ Hàn cực kỳ đáng sợ, phát ra thanh âm nộ khiếu, thân thể hắn cuồng mãnh nhào ra, ngón tay nhắm hư không điểm một cái, như muốn phát huy Thần Thông Chi Lực đến mức tận cùng.
Tần Vấn Thiên dậm chân mà ra, Luân Mạch rít gào, bàn tay tụ lực lượng cường đại, không che giấu Luân Hải Ấn nữa.
- Giết.
Yến Vũ Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, Tinh Hồn bạo phát, một chỉ này chính là thủ đoạn công kích mạnh nhất của hắn, uy lực đáng sợ đến bực nào, nhưng Tần Vấn Thiên oanh ra chưởng ấn khủng bố như chìm ngập hết thảy, tồi khô lập hủ, lực lượng kinh khủng chấn quần áo của hai người nát tan.
Thanh âm xùy xùy truyền ra, mặt nạ Kỳ Lân trên mặt Tần Vấn Thiên bị kiếm khí xé rách, lộ ra diện mục chân thật của hắn.
Khuôn mặt anh tuấn mang theo cứng cỏi, đôi mắt của thiếu niên ở thời khắc này tràn đầy sát cơ lạnh lùng.
- Tần Vấn Thiên.
Yến Vũ Hàn phun ra thanh âm nồng nặc sát khí, hắn làm sao cũng không ngờ, đối thủ mà bản thân nhiều lần không thể đánh bại, đúng là Tần Vấn Thiên mà mấy tháng trước mình từng nhục nhã qua.
Những đệ tử quý tộc kia thấy Tần Vấn Thiên cũng sửng sốt một chút, đối tượng trước đây không lâu ở trên yến hội bị trêu chọc, gia hỏa nghe đồn ở trong Đế Tinh Học Viện cực kỳ càn rở điên cuồng, dĩ nhiên đã lợi hại như vậy.
Thần sắc của Sở Linh không dễ nhìn lắm, nàng vốn cực kỳ khinh thường Tần Vấn Thiên, lúc này lại phát hiện, thực lực của Tần Vấn Thiên mạnh hơn nàng nhiều, điều này làm cho nàng cảm giác rất không thoải mái.
- Hắn đã lợi hại như vậy.
Liễu Nghiên nói nhỏ một tiếng, trong lòng tựa hồ có thất lạc nhàn nhạt.
- Vấn Thiên.
Tần Xuyên thấy người tới dĩ nhiên là Tần Vấn Thiên, trong lòng vừa vui vừa lo, vui chính là Tần Vấn Thiên mới tu hành không đến một năm, đã có sức chiến đấu cường hoành như thế.
- Vấn Thiên, ai cho ngươi tới.
Sắc mặt của Tần Dao trắng bệch, nàng không nghĩ tới Tần Vấn Thiên cũng sẽ xuất hiện.
Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn hai người cười, đôi mắt lạnh lùng đã không thấy, thay vào đó là một nụ cười vui vẻ nhu hòa:
- Phụ thân, tỷ.
- Hồ đồ, lập tức đi ra cho ta.
Tần Xuyên gầm lên một tiếng, làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng đờ.
- Lưu lại nơi này đi, giết.
Thanh âm của Yến Vũ Hàn hạ xuống, một nhóm cường giả nhao nhao đánh về phía bọn họ, Tần Vấn Thiên lần thứ hai va chạm với Yến Vũ Hàn, kiếm khí tung hoành, chưởng ấn phun ra nuốt vào, điên cuồng đụng chạm.
- Liễu Nhạc, ngươi đi giết hắn, liền coi như lập được công lao, lót đường cho tiền đồ của ngươi.
Diệp Triển nhìn Liễu Nhạc nói, thần sắc của Liễu Nhạc cứng đờ, nhìn Diệp Triển một cái, lập tức gật đầu, tay cầm Thần binh lợi kiếm đi tới trước.
Liễu Nghiên thấy một màn như vậy trong lòng giật mình, lộ vẻ nhu nhược, nhìn Tần Vấn Thiên một cái thật sâu, nhưng không nói gì.
Tần Xuyên cũng có đối thủ của mình, hắn biết rõ, bọn họ ở ngoài Hắc Bảo, đối phương muốn mạng của bọn họ rất đơn giản, nhưng trì trệ không chịu động thủ, chính là vì suy đoán kia.
- Vấn Thiên, ngươi dĩ nhiên đã cường đại như thế.
Thời khắc này cả người Tần Xuyên bẩn thỉu, nhưng thời điểm hắn nhìn bóng lưng của thiếu niên, đôi mắt sáng rực phảng phất như có chút ướt át.
Tần Xuyên hắn có nhi tử như vậy, còn cầu mong gì, chỉ có thể ở trong lòng than thở, Hoàng quyền vô tình.
Thời điểm Yến Vũ Hàn cùng Tần Vấn Thiên đại chiến, đã có mấy người vây quanh, lúc nào cũng có thể xuất thủ.
Thời khắc này, hai người lần thứ hai liều mạng một kích, lợi kiếm cùng chưởng ấn giằng co, cả hai đều vô cùng tốn sức.
- Cơ hội.
Đám người Liễu Nhạc thấy một màn như vậy thần sắc ngưng tụ, Tần Vấn Thiên này đưa tới cửa, tất sát.
Thấy người xung quanh đồng thời công kích đến, Tần Vấn Thiên nổi giận gầm lên một tiếng:
- Cút.
Thần Nguyên khủng bố từ trong miệng hắn phun ra, lại mang chưởng ấn đáng sợ, đánh bay người nọ ra ngoài.
Đồng thời ánh mắt của hắn sắc bén, nhìn một bên khác, kiếm của Liễu Nhạc tập sát mà đến, hắn chỉ có thể rút tay lại, Cầm Nã Thủ nở rộ, chế trụ lợi kiếm, lại bị kiếm khí của Yến Vũ Hàn đột phá, để lại một vết máu ở trên người, đồng thời thân thể Yến Vũ Hàn cũng bị đẩy lui, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, chưởng ấn của Tần Vấn Thiên công kích thật đáng sợ.
Tần Vấn Thiên không có xem vết máu trên người, mà ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Nhạc, tay hắn như trước nắm kiếm của đối phương.
Liễu Nhạc nhìn xung quanh, phát hiện dĩ nhiên chỉ có còn mình, sắc mặt không khỏi cứng đờ, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Tần Vấn Thiên, ta cũng là bất đắc dĩ, vì tiền đồ của muội muội ta, dù sao hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, nếu ngươi thật có ý với Liễu Nghiên, không bằng thành toàn ta.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng liếc nhìn Liễu Nhạc, bàn tay mãnh liệt run lên, nhất thời kiếm bị hắn đoạt tới, chỉ thấy tay hắn nắm bắt mũi kiếm, nhìn chằm chằm Liễu Nhạc:
- Nể tình lần cứu mạng kia, ta không giết ngươi, lăn.
Cơ thể Liễu Nhạc hơi lui về phía sau, nhưng tựa hồ vẫn không có bỏ cuộc, còn muốn đối phó Tần Vấn Thiên.
- Ngươi cái ngu ngốc này.
Xa xa, có hai thân ảnh chạy tới, bất ngờ chính là Mạc Khuynh Thành cùng Nặc Lan.
- Tần Vấn Thiên, Khuynh Thành đã nói với ngươi, ngươi không nợ Liễu Nghiên cái gì, sao ngươi đần như vậy, ngày đó ở trong rừng rậm ngoài Thiên Ung Thành, là Khuynh Thành dùng đan dược đút ngươi, thay ngươi nấu thuốc, thấy đám người Liễu Nghiên xuất hiện, ta và Khuynh Thành mới đi, Liễu Nghiên nàng bất quá là đi ngang qua nhìn ngươi một cái mà thôi.
- Ngươi thật ngu ngốc.
Nặc Lan như vô cùng phẫn nộ, người này cũng quá không quý trọng mình đi, người như Liễu Nhạc muốn giết hắn, hắn còn nhớ tới tình nghĩa của Liễu Nghiên, kẻ ngu si, ngu xuẩn.
Trong lòng Tần Vấn Thiên run lên, ánh mắt lập tức nhìn về phía Mạc Khuynh Thành.
Mạc Khuynh Thành đứng ở đó, vẫn đẹp như vậy, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu nói:
- Là tiểu gia hỏa ở bên cạnh ngươi mang ta tìm thấy ngươi, đây cũng là nguyên nhân nó nhận thức ta.
Tần Vấn Thiên nghĩ đến ngày mới tới Hoàng Thành, hắn lần đầu tiên chân chính trên ý nghĩa nhìn thấy Mạc Khuynh Thành, Tiểu Hỗn Đản đích xác nhào vào trong kiệu của đối phương.
Ánh mắt của hắn không khỏi nhìn về phía Liễu Nghiên nói:
- Nguyên lai, ở ngoài Thiên Ung Thành, không phải là ngươi cứu ta.
Liễu Nghiên lộ ra thần sắc mờ mịt, ca ca Liễu Nhạc nói Tần Vấn Thiên thích nàng, cho nên tốt với nàng, nàng căn bản không biết Tần Vấn Thiên là vì báo ân, nàng cũng xác thực không cứu qua Tần Vấn Thiên, chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Thời khắc này nghe Mạc Khuynh Thành cùng Tần Vấn Thiên nói, nàng như hiểu được cái gì, nguyên lai, hết thảy đều chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Thấy biểu tình của Liễu Nghiên, Tần Vấn Thiên hiểu hết thảy.
Trên mặt Tần Vấn Thiên, lộ ra nụ cười vui vẻ, cười có chút đáng yêu.
- Nguyên lai, chúng ta chẳng qua là có duyên gặp mặt một lần mà thôi.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
Nói xong, hắn nhìn về phía Liễu Nhạc, lộ ra trào phúng nồng nặc:
- Ta từng ở trong Hắc Ám Sâm Lâm cứu mạng của các ngươi, cuộc sống của các ngươi ta không có quyền can thiệp, muốn đi vào vòng tròn nào ta cũng không quản được, chúng ta vốn là người xa lạ mà thôi, ta thật không rõ, ngươi lại chẳng biết xấu hổ như vậy, bảo ta để cho ngươi giết, đổi tiền đồ của ngươi, hoang đường biết bao.
Thoại âm rơi xuống, chỉ thấy hắn bước ra, sát ý nở rộ, làm cho thần sắc của Liễu Nhạc trở nên khó coi không gì sánh được, trong mắt lóe lên sợ hãi.