Cửa mở, chỉ thấy tiểu tử kia dò đầu tiến vào, sau đó thanh âm y nha vang lên ở trong đầu Tần Vấn Thiên, tựa hồ nói muốn nói cái gì.
Sau đó, Tần Vấn Thiên thấy tiểu tử kia xoay người, hình như ra hiệu hắn đi theo.
Tần Vấn Thiên có chút kỳ quái, sau đó theo nó đi ra ngoài, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn hắn, chạy tới căn phòng của Lãnh Ngưng cửa.
- Ngươi bảo ta đi vào?
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, sau đó thấy tiểu tử kia gật đầu.
Tần Vấn Thiên cười khổ, không biết tiểu gia hỏa này có ý gì, nhưng vẫn đi tới bên phòng của Lãnh Ngưng, cửa không có khóa, bên trong có phòng khách, chỉ thấy Lãnh Ngưng ngồi ở đó, lại một mình khóc, như thế làm cho Tần Vấn Thiên sửng sốt một chút, lãnh mỹ nhân này dĩ nhiên len lén lau nước mắt.
Thấy Tần Vấn Thiên qua đây, Lãnh Ngưng lập tức quay đầu, lạnh lùng nói:
- Ngươi tới làm gì?
Tần Vấn Thiên cười khổ đi lên trước, tới bàn trà đối diện Lãnh Ngưng ngồi xuống, thấp giọng nói:
- Có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng sao, tại sao phải khổ như vậy?
Lãnh Ngưng nhìn Tần Vấn Thiên, thấy ánh mắt đối phương sạch sẽ trong suốt không gì sánh được, không khỏi thầm nghĩ, người này ngược lại rất anh tuấn, chính là có chút thổi phồng.
- Người vừa rồi là cha ta, hắn và gia tộc tìm cho ta một hôn sự, bảo ta gả cho thúc thúc của Diêm Không, chính là Diêm Không ở Bạch Lộc thư viện gặp phải kia, thúc thúc hắn, là gia hỏa bảy tám mươi tuổi, này ngược lại cũng thôi, người bình thường bảy tám mươi tuổi bởi vì tu hành nên vẫn là trung niên, nhưng tướng mạo của thúc thúc hắn xấu xí, là lão gia hỏa.
- Quá đáng hơn là, trước hắn đã lấy qua vài thê tử, hơn nữa những thê tử kia, đều điên... Đúng, điên, bị hắn ngược đãi điên, thúc thúc của Diêm Không là ngược đãi cuồng, là tên điên, cha ta, bảo ta gả cho hắn.
Lãnh Ngưng vừa nói vừa khóc, con mắt đỏ bừng:
- Càng buồn cười chính là, bọn họ còn mỹ danh nói là vì tốt cho ta, không cũng phải bởi vì lão quỷ kia là Thần Văn Sư tam giai, có thể giúp bọn họ sao? Nên bọn họ muốn hi sinh ta, đẩy ta vào trong tay Ác Ma.
Tần Vấn Thiên nghe Lãnh Ngưng nói mà ngạc nhiên, có chút im lặng, đại gia tộc, thật tàn khốc như thế sao, vì bản thân tư dục, nữ nhi cũng có thể đưa ra, này thật là quá đáng.
Khuynh Thành nàng sinh ở Mạc gia, nhưng Mạc Thiên Lâm cực kỳ cưng chìu Khuynh Thành, còn có phụ thân hắn Tần Xuyên, cảm tình đối với Tần Dao cũng cực sâu.
- Lẽ nào không có biện pháp khác sao?
Tần Vấn Thiên thấp giọng hỏi.
- Có, tìm người thiên phú lợi hại hơn, Lãnh Lâm kia, nàng là đường tỷ của ta, vốn gia tộc là tuyển nàng, nhưng nàng tìm được nam nhân, là người ngươi vừa mới thấy, Nguyên Phủ tam trọng, Thần Văn Sư nhị giai đỉnh phong, Lãnh Lâm nói gả ta đi, thế là gia tộc tìm ta, ha ha, thật buồn cười.
Thời khắc này Lãnh Ngưng lộ vẻ rất mềm yếu, nằm ở trên ghế nhìn Tần Vấn Thiên, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, người này chẳng phải Thần Văn Sư sao?
Bất quá sau một khắc thần sắc của nàng liền mờ đi, nàng làm sao sẽ nghĩ như vậy, tuy người này tuấn tú, nhưng là gia hỏa thổi phồng tự đại a.
- Thần Văn Sư nhị giai, xem ra yêu cầu của gia tộc ngươi cũng không cao a.
Tần Vấn Thiên cười nhẹ nói.
Lãnh Ngưng nghe Tần Vấn Thiên còn nói khoác lác, không khỏi im lặng:
- Lẽ nào ngươi là Thần Văn Sư nhị giai đỉnh phong, có muốn lấy ta không? Vậy ta thật nguyện ý gả cho ngươi.
- ...
Tần Vấn Thiên xạm mặt lại, chuyện này... Thật đúng là phiền phức, hắn không có khả năng lấy Lãnh Ngưng.
- Quên đi, ta làm sao sẽ nói ngu ngốc như vậy, chỉ ngươi.
Lãnh Ngưng nhìn Tần Vấn Thiên lắc đầu nói:
- Bất quá ngươi cũng thật đáng yêu, thời điểm khảo hạch khắc Thần Văn chỉ là đơn giản nhất, nói chuyện khẩu khí lại lớn như vậy, còn ra vẻ đương nhiên, thật không biết ngươi nghĩ như thế nào.
Nói xong Lãnh Ngưng tự mình cũng nở nụ cười, Tần Vấn Thiên thấy Lãnh Ngưng cười rộ lên lại càng xinh đẹp, không khỏi âm thầm cảm thán.
- Kỳ thực, ngươi cười lên càng đẹp mắt, hà tất một mực lạnh như băng, thuận theo tự nhiên đi, có lẽ đến lúc đó sẽ có biện pháp giải quyết.
Tần Vấn Thiên khuyên nhủ.
- Được, ta cười.
Lãnh Ngưng nói ra tâm tình tựa hồ thoải mái hơn một chút, u oán trừng Tần Vấn Thiên một cái, một cỗ nữ nhân vị đập vào mặt.
- Kỳ thực, ta là Thần Văn Sư tam giai.
Tần Vấn Thiên nhìn Lãnh Ngưng nói, không biết có thể giúp được nàng hay không.
Lãnh Ngưng ngẩn người, sau đó cười khúc khích, nói:
- Ta biết, người trong lòng của ngươi vẫn là Đan Vương điện Mạc Khuynh Thành, các ngươi lưỡng tình tương duyệt, lần này ngươi tới Vọng Châu thành là tới tìm Mạc Khuynh Thành, đúng không.
- Ân.
Tần Vấn Thiên nghiêm túc gật đầu.
Lãnh Ngưng hoàn toàn phục, im lặng nói:
- Được rồi được rồi, cám ơn ngươi nghe ta nói nhiều như vậy, ngươi nên đi ra, đây là phòng của ta.
- ...
Tần Vấn Thiên cười khổ, mình không thể tin như vậy sao? Dù sao còn phải ở chỗ này một quãng thời gian, nhìn xem đến lúc đó có thể giúp đỡ nha đầu đáng thương này hay không, còn lấy nàng, Tần Vấn Thiên không có loại ý nghĩ này.
Sau khi Tần Vấn Thiên ra ngoài, Lãnh Ngưng lắc đầu nói nhỏ:
- Gia hỏa nói mạnh miệng, nếu như ngươi là Thần Văn Sư tam giai, ta làm thiếp cho ngươi cũng nguyện ý.
Cảm giác của Tần Vấn Thiên cực kỳ mẫn duệ, nghe được Lãnh Ngưng nói nhỏ, dưới chân hắn lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống, mặt đầy hắc tuyến, chuyện này... Sau này còn có thể bạo lộ thiên phú Thần Văn Sư tam giai hay không a?
Đêm, yên tĩnh như nước.
Tần Vấn Thiên ở trong phòng an tĩnh tu hành, một đám tinh quang từ trên trời giáng xuống, làm cho nóc nhà của Tần Vấn Thiên sáng rực, phô sái tinh quang nhàn nhạt.
Lãnh Ngưng ngồi ở trên ghế mây trong viện, đầu tựa vào ghế, nhẹ nhàng lay động, khi còn bé mẫu thân thường xuyên đùa nàng như vậy, đáng tiếc sau đó mẫu thân qua đời, mà phụ thân ở trong gia tộc không có địa vị gì, đối với mệnh lệnh của trưởng bối gia tộc nói gì nghe nấy, cuộc sống của nàng liền khó khăn lên.
Nghĩ vậy Lãnh Ngưng nhẹ nhàng thở dài, sau đó khẽ cười khổ, ngẩng đầu, ánh mắt của nàng nhìn về phía căn phòng của Tần Vấn Thiên, khoảng cách gần cảm thụ, dường như khí tức tinh quang trên phòng của hắn nồng nặc hơn một chút.
- Gia hỏa nói mạnh miệng, cũng rất thú vị.
Lãnh Ngưng nghĩ đến bộ dạng của Tần Vấn Thiên liền cảm thấy buồn cười, da mặt của người này quả thực dày đến im lặng, mình nói hắn và Mạc Khuynh Thành lưỡng tình tương duyệt, hắn lại không biết xấu hổ gật đầu.
Thời điểm hừng đông, Tần Vấn Thiên ra khỏi phòng, liền thấy Lãnh Ngưng nằm ở trên ghế mây ngủ thiếp, không khỏi đi lên trước dùng trường bào của mình khoác lên trên người nàng.
Lông mi của Lãnh Ngưng giật giật, đôi mắt đẹp mở ra, vẫn còn trạng thái mông lung, nhìn thấy Tần Vấn Thiên không khỏi lộ ra một tia vui vẻ, nói:
- Thần Văn Đại Sư sớm a.
- ...
Tần Vấn Thiên xấu hổ, nói:
- Sớm.
- Trời đã sáng rồi, ta đi làm chút gì ăn.
Lãnh Ngưng đứng dậy, sau đó thật đi kiếm chút điểm tâm, tuy nói Nguyên Phủ cảnh không ăn không uống cũng không quan hệ, nhưng nhân loại như trước thích ăn thức ăn ngon để điểm tô cuộc sống của mình, thỏa mãn chút ham muốn.