Thanh Mị tiên tử nhìn chằm chằm lão tổ Vương gia, sắc mặt cũng từ từ trở nên sắc bén. Lão tổ Vương gia không chút sợ hãi đối mắt nhìn nàng. Trong đại điện mơ hồ hội tụ một trận gió lốc.
- Cho dù là uy hiếp, vậy thì có liên quan gì chứ?
Thanh Mị tiên tử cười nói:
- Sở dĩ Tần cung chủ rời đi, một là vì không nghĩ tới hôm nay các vị cùng nhau đến đây. Thật sự là xem trọng Tần tông chủ của chúng ta. Hai là vì lấy thực lực của các vị thật sự có thể tiêu diệt Thương Vương cung, đẫm mùi máu giết chóc. Nhưng đừng quên Âu Dương Mục Thiên chết như thế nào, cũng đừng quên tuổi tác của Tần tông chủ. Theo ta biết, các vị có mặt ở đây, tuy có một số người có chút ân oán với Tần tông chủ, nhưng ngoại trừ Đan Vương ra, vẫn không có ai có ân oán sinh tử diệt môn với Tần tông chủ. Nhưng nếu như Thương Vương cung bị hủy diệt, các vị phải suy nghĩ thật kỹ có thể chịu đựng nổi sự trả thù đẫm máu của một nhân vật Thiên Tượng hai mươi tám tuổi tru sát không?
Lời nói của Thanh Mị tiên tử làm sao không phải uy hiếp, ý tứ đã rõ ràng như vậy, các ngươi có thể diệt Thương Vương cung, nhưng chỉ cần không có giết chết Tần Vấn Thiên, tốt nhất là không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Những người đang ngồi ở đây đều là lão quái vật, làm sao mà không hiểu ý của Thanh Mị tiên tử. Chỉ nghe Kiếm quân lạnh lùng nói:
- Nghe ý của Thanh Mị tiên tử, chúng ta là không thể có cơ hội gặp được Tần Vấn Thiên rồi?
- Hình như là như vậy.
Thanh Mị tiên tử cười tà mị, Tần Vấn Thiên chính là toàn bộ của Thương Vương cung, đương nhiên phải đề phòng những người này bao vây đối phó Tần Vấn Thiên.
- Làm phiền ngươi chuyển lời tới Tần cung chủ, tư chất của Tần Vấn Thiên phi phàm, đối với hắn mà nói Đại Hạ quá nhỏ, vẫn là không nên ở Đại Hạ khuấy động phong vân. Còn về chuyện đắc tội năm đó, chỉ cần một câu của Tần tông chủ, tin tưởng rằng Vương gia, Hoa gia đều bằng lòng nhận lỗi.
Lão tổ Thạch gia mỉm cười nói:
- Chuyện của Đại Hạ, Tần cung chủ không nên dính vào.
- Được, lời của ngươi ta sẽ chuyển đến Tần tông chủ.
Thanh Mị tiên tử âm thầm cười lạnh.
- Nếu đã như vậy, chúng ta liền cáo từ.
Lão tử Thạch gia đứng lên, lập tức những người khác cũng nhao nhao đứng lên quay người đi. Chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Trong không trung vẫn mơ hồ truyền đến giọng nói:
- Tần Vấn Thiên này quá cuồng vọng, rốt cuộc vẫn không gặp được.
Thanh Mị tiên tử ra khỏi đại điện. Bên cạnh nàng xuất hiện không ít bóng dáng, tất cả đều nhìn theo những bóng dáng đã rời đi, cười lạnh. Tốc độ của đoàn người này thật sự quá nhanh.
- Nếu chúng ta chinh phạt Đại Hạ, sợ là những người này sẽ đối phó với chúng ta giống như năm đó đối phó với Thương Vương vậy.
Ánh mắt của Hình lão rất lạnh.
- Cho nên chúng ta phải bảo Tần Vấn Thiên cẩn thận một chút, đừng giẫm lên vết xe đổ của Đế Thương. Mặt khác, vẫn phải cẩn thận với một số thế lực ngầm nào đó.
Trong mắt Thanh Mị tiên tử lóe lên ánh sáng lạnh lùng, giống như nhớ lại chuyện nào đó của năm đó. Nếu không phải là người trong bóng tối, sợ rằng Đế Thương sẽ không chết.
- So với Đế Thương, Vấn Thiên càng xuất chúng hơn, lịch sử sẽ không tái diễn.
Mặc dù Hình lão cực kỳ sùng kính Đế Thương, nhưng nhìn thấy Tần Vấn Thiên hiện tại, hắn không thể không nhận, Tần Vấn Thiên rất chói mắt. Quả thật so với Đế Thương năm đó còn muốn chói mắt hơn nhiều. Vì chuyện này nên mới vừa trở về đã gây chấn động Đại Hạ, khiến cho Đan Vương điện thỏa hiệp, khiến cho các thế lực cấp bá chủ liên minh.
…
Vọng Châu thành của Đại Hạ Cửu Châu Thành vẫn phồn hoa như cũ.
Đan Vương điện nằm trong Vọng Châu thành, hiện giờ đề tài của toàn bộ Đại Hạ đều xoay quanh Đan Vương điện, chỉ vì Tần Vấn Thiên đã trở lại.
Đan Vương điện sừng sững trên trời cao, cho dù cách nhau rất xa cũng có thể nhìn thấy đại điện cao vút. Đại điện bị một kiếm bổ ra thành hai khúc, mỗi một lần nhìn thấy cảnh tượng này, đám người của Vọng Châu thành liền sẽ thán phục sự tích năm đó Tần Vấn Thiên đã làm. Đan Vương điện không có xây dựng lại tòa đại điện này, giống như cũng là vì ghi nhớ trong lòng sự sỉ nhục này.
Gần đây trong lòng của Thư Nguyễn Ngọc có chút dao động. Nàng đã bước vào cảnh giới Thiên Cương, ở Thư gia có địa vị không tầm thường, mặc dù không có gả vào Trích Tinh phủ gả cho Dương Phàm, nhưng mấy năm nay nàng cũng dần quên lãng. Hơn nữa mỗi lần nhớ lại kẻ cầm đầu gây họa cho mình là Tần Vấn Thiên, nàng sớm đã không còn hận hắn giống như trước nữa.
Hiện tại, danh tiếng của hắn đã sớm chấn động Đại Hạ, vừa mới trở lại đã gây nên một trận bão táp trước giờ chưa từng có, trở thành thần tượng của vô số người ở Đại Hạ. Đối với chuyện này thậm chí, thỉnh thoảng Thư Nguyễn Ngọc sẽ nhớ những ngày bị Tần Vấn Thiên bắt cóc. Thậm chí nàng còn soi gương đồng cẩn thận thưởng thức tướng mạo của mình. Có thể được Dương Phàm xem trọng, xem ra Thư Nguyễn Ngọc cũng là một mỹ nhân hiếm thấy. Nhưng năm đó tiểu tử kia bắt cóc mình cuối cùng cũng không có một chút ý nghĩ không an phận nào.
Mỗi lần nghĩ đến điểm này Thư Nguyễn Ngọc có chút tức giận. Nàng cũng không biết tại sao thỉnh thoảng mình lại lộ ra tâm tình như vậy. Có lẽ vì người đó thật sự quá nổi tiếng. Nhìn tòa đại điện bị bổ đôi phía xa, vô tình Thư Nguyễn Ngọc liền nghĩ tới chuyện này.
- Tiểu tử đó rất tuấn tú.
Lúc này tỷ muội bên cạnh Thư Nguyễn Ngọc mở miệng nói chuyện, Thư Nguyễn Ngọc khẽ mắng:
- Háo sắc.
- Nguyễn Ngọc, hắn thật sự rất tuấn tú. Nàng xem khí chất đó, chuyên tâm như vậy, giống như hắn đang nhìn Đan Vương điện.
Tỷ muội của Thư Nguyễn Ngọc tiếp tục nói, mắt nhìn người thanh niên đứng cách đó không xa. Trong ánh mắt người thanh niên đó dường như chỉ có Đan Vương điện, ánh mắt chăm chú nhìn nơi đó, giống như những người xung quanh đều không tồn tại.
- Nữ háo sắc.
Trong lòng Thư Nguyễn Ngọc thầm nghĩ, xoay lại nhìn người mà đối phương nói, vừa nhìn thấy, ánh mắt của nàng liền không thể nào dời đi được. Tay phải che kín miệng, lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Là hắn, hắn đã đến.
Trái tim của Thư Nguyễn Ngọc đập bình bịch, hắn là muốn đi tới Đan Vượng sao?
Nhìn xung quanh người thanh niên không có người nào, chỉ có mình hắn mà thôi.
Trái tim của Thư Nguyễn Ngọc đập rộn lên, hắn lại muốn giống như năm đó một mình đi đến Đan Vương điện sao?
Tim của nàng loạn như ma, thậm chí còn có chút lo lắng. Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Tần Vấn Thiên đi từng bước một về phía Đan Vương điện, bước lên chín mươi chín bậc thang, từ xa nhìn đại điện cao vút lên trời kia.