Thái Cổ Thần Vương

Chương 361: Chương 361: Lực lượng không gian




Về phần lực lượng ý chí hắn lĩnh ngộ, như trước còn ở vào sơ cảnh, chính là bởi vì ý chí yếu kém, hắn lại khó có thể chịu đựng loại ý thức này công kích, trong công kích ý thức của đối phương, tựa hồ chất chứa lực lượng ý chí bạo ngược, làm cho hắn thống khổ, như đầu cũng muốn nổ tung.

- Chúng ta đi.

Chỉ thấy hộ vệ của hắn lôi kéo thân thể Hoa Tiêu Vân phóng lên trời, một tiếng nổ vang ầm ầm, trên không tửu lâu vỡ vụn, hộ vệ của Hoa Tiêu Vân chuẩn bị mang Hoa Tiêu Vân rời đi, bằng không tiếp tục như vậy ý thức của Hoa Tiêu Vân sẽ băng diệt, bị người biến trở thành ngu ngốc, cùng chết không hề khác gì nhau.

Thư Nguyễn Ngọc nhìn chằm chằm hư không, sau đó chỉ thấy thân ảnh nàng lóe lên, cũng bay lên trời, rốt cuộc là người nào lợi hại như vậy, cách không tiến hành công kích ý thức.

Ngay khi hộ vệ của Hoa Tiêu Vân lao ra tửu lâu, trên hư không, một lưỡi đao lạnh như băng từ trên trời giáng xuống, đao mang ác liệt khiến người ta cảm thấy đáy lòng sinh ra hàn ý.

Đây là một thân ảnh hắc y khoác trường bào, tròng mắt như kim loại, tràn đầy khí tức băng hàn thấu xương.

- Người nào?

Hộ vệ của Hoa Tiêu Vân nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay liên tục vỗ chín lần, cuồng phong xuất hiện, lưỡi đao trảm xuống, lại theo cuồng phong lưu động, từ bên cạnh đối phương chém giết mà qua.

- Ô...ô...n...g!

Khí tức lạnh lẽo, hai chân đối phương quét ngang, lại đồng dạng có quang mang lạnh lùng, ánh mắt hộ vệ của Hoa Tiêu Vân nhìn qua, liền thấy hai chân của đối phương cũng có lưỡi đao đáng sợ, sắc mặt cứng đờ, trên người cuốn theo cơn lốc, điên cuồng né tránh lui về phía sau, đồng thời chỉ nghe hắn gầm lên giận dữ, Võ Mệnh Thiên Cương gào thét mà ra, nháy mắt hóa thành một đạo đao mang chém giết xuống.

Tiếng nổ lớn âm ầm truyền ra, thân hình hộ vệ của Hoa Tiêu Vân cấp tốc lui về phía sau, bàn tay vẫn cầm lấy Hoa Tiêu Vân không thả, chỉ thấy lúc này Hoa Tiêu Vân ôm đầu lộ ra thần sắc thống khổ, ý thức công kích kia như vĩnh viễn không dừng lại, điên cuồng công kích hắn.

Cảnh này khiến hộ vệ của hắn thần sắc xanh mét, còn có một người ở chỗ tối, bất quá thực lực của đối phương như thế, vì sao không trực tiếp ra tay?

Thời khắc này Tần Vấn Thiên cũng vô cùng phiền muộn, như trước cúi đầu, điên cuồng nhìn Hoa Tiêu Vân phát động tấn công, trong con mắt thứ ba như có hàn quang khủng bố không ngừng bắn ra, nhưng hắn công kích đồng thời cũng cảm giác được xe ngựa kia tới gần.

Đối phương, thật là bởi vì hắn mà đến.

Hai Khôi Lỗi Tứ giai, cộng thêm hắn cách không công kích, kích sát Hoa Tiêu Vân tuyệt đối là không sơ hở tý nào, thậm chí nếu như động tác đủ nhanh mà nói, sau khi kích sát lập tức rút lui, thậm chí có khả năng để người khác không thể phát hiện là hắn làm, nhưng không nghĩ đến, chính hắn dĩ nhiên cũng bị người theo dõi.

- Chết!

Lực lượng ý chí của Tần Vấn Thiên điên cuồng từ trong con mắt thứ ba xung kích ra, tràn vào trong Thức Hải của Hoa Tiêu Vân, Hoa Tiêu Vân kêu rên liên hồi, điên cuồng tru lên, có lẽ không cần bao lâu hắn sẽ không chịu nổi, mặc dù không cần trực tiếp công kích, hắn cũng sẽ chết.

Gần rồi, phu xe kia chạy tới trước người hắn không xa, còng lưng như trước, ngụy trang cực kỳ hoàn mỹ, nếu như không phải Tần Vấn Thiên có lực cảm ứng đáng sợ phát hiện dị thường, có lẽ chết cũng không biết chết như thế nào.

Tiếng ào ào nhẹ vang lên, toàn thân Tần Vấn Thiên căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, hắn biết, đã không có cơ hội, chỉ cần đối phương cho thêm mình mấy chục tức, chỉ sợ Hoa Tiêu Vân sẽ không nhịn được.

Rất đáng tiếc, thời điểm hắn động thủ với Hoa Tiêu Vân, những người này rốt cục cũng ra tay với hắn.

Hơn nữa vừa ra tay, trực tiếp hạn chế hành động của hắn, thân thể hắn như bị người trói lại, đây là lực lượng ý chí Võ Đạo cực kỳ cường đại, trói buộc.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, con mắt thứ ba đã nhắm lại, ánh mắt của hắn lóe lên một đạo lãnh mang, sau đó chỉ thấy thân thể phu xe kia động, tốc độ cực nhanh, một cỗ sát ý cường liệt gắt gao khóa chặt hắn lại.

Sát ý, sát ý rất mãnh liệt.

Thân ảnh Thanh Nhi lóe lên, thân thể trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Tần Vấn Thiên, chỉ thấy ở trên người Thanh Nhi, phóng xuất ra một ý cảnh kỳ diệu, trong sát na cảm giác trói buộc trên người Tần Vấn Thiên tiêu thất.

Bàn tay của Thanh Nhi huy động, một đóa hoa sen nở rộ ra, công kích về phía người lái xe, đồng thời thân ảnh của nàng lóe lên, mang theo thân thể Tần Vấn Thiên phóng lên trời.

- Không Gian Ý Chí, tuổi còn trẻ lại lĩnh ngộ ý chí.

Ánh mắt người lái xe quét về phía hư không, mặt lộra khiếp sợ.

Lực lượng Không Gian Ý Chí là một loại lực lượng ý chí vô cùng cường hoành, có lẽ uy lực cảnh giới thứ nhất cùng cảnh giới thứ hai còn chưa đủ mạnh, nhưng càng về sau, Không Gian Ý Chí cường đại sẽ triển lộ ra, hắn từng thấy một vị cường giả lĩnh ngộ Không Gian Ý Chí, thực lực đáng sợ dường nào.

Nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp kia, dĩ nhiên lĩnh ngộ loại ý chí này, tự thành không gian, ngăn cách ý chí của hắn công kích.

Nhưng hắn dù sao cũng là sát thủ, khi Thanh Nhi cùng Tần Vấn Thiên bay lên không, thân ảnh của hắn cũng phóng lên trời, cũng cùng lúc này, phía sau hắn còn có ba bóng người bay lên không, gào thét đánh tới Thanh Nhi cùng với Tần Vấn Thiên.

Động tĩnh bên này nháy mắt hấp dẫn mọi người chủ ý, công kích nhằm vào Hoa Tiêu Vân mới đình chỉ, Hoa Tiêu Vân thở phào một hơi, trên mặt tái nhợt, toàn thân đã bị mồ hôi ướt đẫm.

Lúc này hắn đột nhiên cảm giác được bên cạnh có chiến đấu phát sinh, chỉ một cái liếc mắt, con ngươi của hắn lập tức đọng lại.

- Tần Vấn Thiên.

Nội tâm Hoa Tiêu Vân run lên, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy Thanh Nhi, vừa rồi nhất định là nữ nhân kia công kích hắn.

Khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, Hoa Tiêu Vân không nghĩ tới Tần Vấn Thiên dĩ nhiên cũng tới giết hắn.

- Giết chết hắn, lập tức giết chết hắn cho ta.

Hoa Tiêu Vân điên cuồng gào thét, thời khắc hắn đương nhiên minh bạch, người xuất thủ với Tần Vấn Thiên, là sát thủ của Ám Ảnh Lâu.

- Một đám phế vật, dĩ nhiên để Tần Vấn Thiên giết đến nơi này.

Trong lòng Hoa Tiêu Vân rống giận, người hắn thuê tới, làm cho đối tượng hắn muốn săn giết giết đến trước mặt hắn, quả thực ghê tởm.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng, chỉ thấy một trường đằng đột nhiên gào thét đến hắn, cuốn về phía thân thể, Thanh Nhi che ở trước người, trong tay trảm ra một đạo quang mang kim sắc, trong sát na trường đằng gãy nứt, nhưng lại nháy mắt sinh trưởng ra, hơn nữa càng ngày càng nhiều, điên cuồng cuốn về phía Thanh Nhi cùng với Tần Vấn Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.