Thái Cổ Thần Vương

Chương 403: Chương 403: Man Vương chỉ giáo




Lúc này Tần Vấn Thiên khoanh chân ngồi, đang ở cảnh trong mơ của mình, hắn trong mơ, tám mươi mốt chiêu yêu pháp khủng bố, yêu chi Nguyên Phủ trong cơ thể đang rít gào, càng lúc càng đầy, điên cuồng mở rộng, theo tòa Nguyên Phủ này lột xác, hai tòa Nguyên Phủ khác cũng sôi trào lên tương tự, ở trong cơ thể Tần Vấn Thiên có tiếng rít gào rầm rầm truyền ra.

- Tần Vấn Thiên.

Xa xa bên bờ trên một tảng đá lớn, đám người Lâm Hạo Thiên đứng ở đó, hô lên một tiếng, nhưng Tần Vấn Thiên đang tu hành mơ hồ có xu thế đột phá, căn bản sẽ không để ý tới thanh âm này.

- Gã này, quả nhiên giống như lời đồn, nếu không phải nơi đó có thần văn trước mắt, chúng ta đã trực tiếp đi qua bắt hắn.

Bên cạnh có người Tuyệt Sanh Kiếm Phái mở miệng nói, Lâm Hạo Thiên khẽ gật đầu, chỉ thấy bên cạnh vách núi một con chó trắng đang phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, khiến Lâm Hạo Thiên lộ ra một nụ cười lạnh, súc sinh cũng dám trừng mắt với hắn như vậy?

- Tần Vấn Thiên, tỉnh lại.

Lâm Hạo Thiên rống to một tiếng, kiếm chi võ đạo ý chí khủng bố cách không áp bách ra, kiếm ý khủng bố trực tiếp đâm vào trong đầu của Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy một trận khó chịu, bị mạnh mẽ cắt ngang.

Tần Vấn Thiên thét lớn một tiếng, mắt mở ra, đột nhiên phóng thích một luồng ánh sáng lạnh mãnh liệt, chỉ thấy hắn đứng dậy, ánh mắt quay sang, nhìn về phía Lâm Hạo Thiên ở xa xa, đôi mắt lạnh lẽo, như từng thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, đâm thẳng Lâm Hạo Thiên.

- Hừ.

Thấy một màn như vậy Lâm Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, tuy nói thiên phú của Tần Vấn Thiên đã được Vô Song giới thừa nhận, nhưng, ở trước mặt hắn, dám có tư thái như vậy.

- Tần Vấn Thiên, có người muốn gặp ngươi.

Lâm Hạo Thiên lạnh nhạt mở miệng nói.

Tần Vấn Thiên trầm mặc một lát, môi mấp máy, lập tức phun ra một thanh âm rét lạnh:

- Có xa bao nhiêu, cút xa bấy nhiêu.

Ánh mắt Lâm Hạo Thiên co lại, trên người kiếm ý cường đại, cười lạnh liên tục, nói:

- Người muốn gặp ngươi, ngươi trốn không nổi đâu, vẫn là theo ta đi một chuyến đi.

- Làm chó cũng có thể kiêu ngạo như vậy, ta kêu ngươi cút.

Tần Vấn Thiên giọng điệu lạnh như băng, người tu hành kiêng kị nhất bị người ta cắt ngang việc tu luyện, huống chi hắn ở bên bờ đột phá, bị Lâm Hạo Thiên cứng rắn cắt ngang, giờ phút này hắn chỉ muốn mau chóng tìm về trạng thái vừa rồi, tranh thủ trong thời gian ngắn đột phá đến Nguyên Phủ tầng sáu, về phần món nợ Lâm Hạo Thiên này, chờ hắn đột phá sau đó tính tiếp.

- Thắng mấy người, đã cuồng đến không biết mình là ai, Vô Song giới này, ngươi còn xa mới có tư cách kêu gào.

Lâm Hạo Thiên lạnh lùng nói, trên người tràn ngập sát ý. Tần Vấn Thiên xoay người, khoanh chân ngồi, trực tiếp không nhìn Lâm Hạo Thiên, hiện tại nói thêm với gã, chỉ sợ cũng không được tích sự gì, mà giờ phút này muốn đối phó những người đó còn có chút phiền phức, cứ nhịn gã thêm một ít thời gian.

- Ngươi tốt nhất vĩnh viễn đừng rời khỏi thần văn chi địa trước mắt.

Lâm Hạo Thiên thấy Tần Vấn Thiên xoay người không để ý tới hắn, liền cũng rời khỏi nơi đây, lưu lại một câu uy hiếp!

Tần Vấn Thiên sau khi bị cắt ngang, một lần nữa nhập định, muốn tìm được trạng thái kỳ diệu kia, nhưng bị mạnh mẽ cắt ngang, muốn tiếp tục trực tiếp tiến vào loại trạng thái đó lại không dễ dàng, hắn chỉ có thể một lần nữa mang cảm ngộ yêu pháp vách núi tu hành từng lần một, thẳng đến khi trên người tràn ngập yêu khí, Nguyên Phủ trong cơ thể một lần nữa bạo động, hắn mới dần dần tìm được cảm giác kỳ diệu kia.

Giống như giờ phút này thân hắn như yêu, yêu khí chạy trong thân thể, tinh thần nguyên lực trong Nguyên Phủ cực độ cuồng bạo.

Dần dần, trong ba cái ao Nguyên Phủ, nguyên lực cũng bắt đầu rít gào, khí thế của hắn đang dần dần bốc lên, trở nên cường đại.

Vách núi, một người một con chó trắng im lặng ngồi, chỉ có tiếng sóng biển rít gào cuồn cuộn không ngớt, không ngừng vỗ vách núi, xa xa đã không còn ai lưu ý Tần Vấn Thiên nữa, dù sao trong Vô Song giới đều là nhân vật thiên tài, bọn họ đều phải tự mình tu hành, không có khả năng quan sát Tần Vấn Thiên mãi, nhưng bên ngoài đã có lời đồn lần này Tần Vấn Thiên chỉ sợ phải gặp hạn rồi.

Nhạc Băng Ảnh nhân vật cỡ nào, không nói đến địa vị chính nàng ở Thương Hoàng cung cùng với thiên phú của bản thân, người yêu của nàng Tư Đồ Phá, ở trong toàn bộ Vô Song giới cũng là cực nổi tiếng, hơn nữa đã ở nơi này hơn một năm thời gian, cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám, tuyệt đối không phải Tần Vấn Thiên người Nguyên Phủ tầng năm như vậy có thể so sánh, chênh lệch quá lớn, hai người căn bản không ở trên một tầng.

Nhưng tất cả cái này, Tần Vấn Thiên không biết, mấy ngày sau, lúc Tần Vấn Thiên mở mắt, trên mặt mang theo một ý cười mơ hồ.

Giờ phút này yêu khí nội liễm, khí tức trên người bình tĩnh, giống như người thường, chỉ có mái tóc dài kia cùng với quần áo, ở trong gió biển sớm đã hỗn độn.

- Vù.

Thân thể tiểu gia hỏa nháy mắt nhào vào trong lòng Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên cười xoa xoa đầu nó, nói:

- Đi, đi ngâm tắm một chút.

Nói xong Tần Vấn Thiên nhìn phía trước bước chậm ra, ôm Tiễu Hỗn Đản trực tiếp rơi vào trong nước biển.

...

Vùng đất dãy núi Vô Song giới cực kỳ rộng rãi, có ba mươi sáu ngọn núi làm tu đạo sơn, trên đó có động phủ tu hành, tu đạo cổ điện, mỗi một ngọn núi đều có một vị cường giả tọa trấn, được xưng Vô Song lão nhân.

Lúc này sườn núi một tòa tu đạo sơn, một bóng người thanh niên bước chậm lên, một con chó trắng chạy theo ở phía sau hắn, tỏ ra đặc biệt đáng yêu.

Trên núi có không ít động phủ, đều là người tu hành ở đây mở ra, chỉ cần có được quyền tu hành một ngọn tu đạo sơn, liền có thể ở núi này mở động phủ tu hành của mình, mỗi đầu tháng, Vô Song lão nhân sẽ ở tu đạo điện đỉnh núi đàm luận giải thích võ đạo, mọi người có thể trao đổi vấn đề, nếu có những người thiên phú kiệt xuất, Vô Song lão nhân có thể chỉ đạo riêng, thậm chí thu làm môn hạ đệ tử.

- Tần Vấn Thiên.

Chỉ nghe một thanh âm truyền ra, ánh mắt Tần Vấn Thiên vòng tới, liền thấy một vị nữ tử mỹ mạo đứng ngoài một động phủ, trong mắt đẹp của nàng mang theo một mảng tia sáng kỳ dị, lúc nhìn thấy Tần Vấn Thiên nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng lộ ra một mảng xấu hổ, vừa rồi chỉ là trong lúc lơ đãng hô thành tiếng.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu với nàng, lộ ra một nụ cười nhu hòa, nhất thời nàng kia mắt đẹp ngây ra, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt tuấn tú kia, nàng ngây ra ở nơi đó.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.