Nhưng con đường của nàng cũng không thuận lợi, muốn tính sổ với Tần Vấn Thiên bắt nàng ngày đó, chẳng qua nàng không biết Tần Vấn Thiên kia sẽ tới Khâm Châu Thành tranh giành vị trí trong Thiên Mệnh bảng.
Ánh mắt Thư Nguyễn Ngọc nhìn chung quanh, cách nàng không xa, tại đó có hai bóng người đang đứng, một già một trẻ, hai người đều có khí chất phi phàm, hắn mở miệng hỏi:
- Đế Phong, ngươi đã chuẩn bị xong tâm lý tranh đoạt Thiên Mệnh bảng chưa?
Đế Phong nhìn Đại Hạ Cổ Hoàng Triều trước mặt, trong ngực có nhiệt huyết, trên người tràn ngập tự tin mạnh mẽ không gì sánh kịp, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười thản nhiên, thấp giọng nói:
- Ta tới tranh vị trí đệ nhất.
- Ẩn nấp nhiều năm chính là vì danh chấn Đại Hạ, đối với ngươi, tranh đoạt Thiên Mệnh bảng có ý nghĩa phi phàm, nếu có thể đạt được, từ nay về sau địa vị của ngươi không thể dao động, sau này hiệu lệnh “Ẩn” mạch, cũng làm đám người kia biết ngươi là người phương nào.
Lão giả kia nói nhỏ, bình tĩnh nói:
- Nhưng ngươi không thể không chú ý tới vài đối thủ, Trần Vương, Thạch Phá Thiên, bọn họ không vào Thiên Cương, sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ngươi.
Đế Phong gật đầu, nhưng trên người tràn ngập tự tin không thể lay động.
- Sau ba ngày, lại tới.
Lão giả từ tốn nói, sau đó hắn và Đế Phong cất bước rời đi, đôi mắt xinh đẹp của Thư Nguyễn Ngọc lộ ra một tia vẻ kinh dị, khẩu khí người này thật lớn, lại muốn tranh đoạt vị trí đệ nhất, dường như lão giả vô cùng tự tin với hắn, cho rằng chỉ có Trần Vương và Thạch Phá Thiên mới là đối thủ của hắn.
Trong mấy người phía trước của Thiên Mệnh bảng, thứ nhất Hoa Thái Hư và thứ tư Kinh Võ bước vào Thiên Cương, như vậy, mấy người mạnh nhất phải là Trần Vương, Thạch Phá Thiên, cùng với Vương Thương.
Người này, chẳng lẽ dám không quan tâm Vương Thương.
Nàng cũng không biết, Đế Phong và Vương Thương là người cùng mạch, cũng là người thần bí nhất trong Thiên Mệnh bảng.
Ánh mắt Thư Nguyễn Ngọc nhìn chung quanh, thần thái ngưng trọng, nàng lại nhìn thấy một màn kỳ quái, thanh niên đang chuẩn bị rời khỏi Đế Phong liền dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.
Có hai bóng người kỳ quái đang xuất hiện bên cạnh hắn.
Một là nữ tử quần áo tả tơi, trên người mang theo bụi bặm, tóc khô khan, thậm chí đã ngã màu vàng, toàn thân chỉ có đôi mắt là trong suốt tinh khiết, thỉnh thoảng quay đầu nhìn người sau lưng, trong đôi mắt mang theo lo âu.
Nữ nhân này rất trẻ trung, sau người lưng nàng bị nàng kéo đi, dùng mộc trúc bện thành giường trúc rách nát và kéo đi, trên giường trúc có một bóng người rách nát, hắn ngồi ở đó như một tên khất cái, tóc rối tung, gương mặt màu đen, dường như hắn tùy thời có thể đi đời nhà ma, nhưng khí tức trên người hắn lại làm người ta cảm giác lạnh lẽo, người đi ngang qua bên cạnh hắn đều không tự chủ tránh ra xa xa.
- Người tàn phế như vậy cũng dánh tranh Thiên Mệnh bảng?
Cũng có người đi ngang qua lộ ra vẻ chán ghét, châm chọc nói một câu.
Nữ tử quần áo tả tơi ngẩng đầu tức giận nhìn người nói chuyện, lạnh như băng nói:
- Không được nói Phong ca ca ta như vậy, hắn không phải tàn phế.
- Nha đầu khất thật biết nói đùa, Phong ca ca? Gọi thân mật như thế, tiểu nha đầu, ngươi bao lớn, đã có tình nhân rồi sao?
Châm chọc trong mắt người đi đường càng nhiều, thanh niên ngồi trên giường trúc làm như không có chuyện gì xảy ra, hắn vô cùng an tĩnh, thậm chí mí mắt không nhúc nhích một cái.
- Cút.
Nữ tử nhìn thấy người nọ cản đường liền quát.
- A, tính khí lớn như vậy, tuy dơ bẩn nhưng rất tươi tắn, nếu tẩy rửa thân thể, nói không chừng là một tiểu mỹ nhân, có muốn ta dẫn ngươi trở về tắm rửa hay không?
Người kia cười nói, hai người bên cạnh hắn đều cười to, nàng tức giận run rẩy.
Lúc này, thanh niên trên giường trúc mở mắt ra, hắn ngẩng đầu nhìn một lúc.
Vài người đi đường cũng phun ra từ ngữ xấu xa, nhưng đúng lúc này, đột nhiên thân thể bọn họ run rẩy, ấn đường biến thành màu đen, sau đó lại ngã xuống đất.
Việc này làm đám người chung quanh run rẩy và sợ hãi, đã xảy ra chuyện gì?
Mấy người kia, trên người không có một chút sinh cơ, bọn họ đã chết, mặt biến thành màu đen.
Thư Nguyễn Ngọc khiếp sợ khi nhìn thấy việc này, sắc mặt trắng bệch, là thanh niên trên giường trúc, hắn chỉ nhìn một cái đã có thể giết người.
- Phong ca ca, ngươi không nên như vậy có được hay không.
Nàng kia thấy thế liền quay đầu lại, nhìn thấy thanh niên đáng thương, trái tim như mềm lại.
- Ta đến, ngươi có thể rời đi.
Rốt cục thanh niên cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói của hắn lạnh lùng, làm người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
- Ta không đi, không cho phép ngươi bảo ta đi.
Nữ tử ủy khuất nói ra.
- Cút.
Thanh niên ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra hàn quang đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, nhưng nữ tử không sợ hãi nhìn hắn, nói:
- Mặc kệ ngươi biến thành cái gì, ta đều ưa thích ngươi, ngươi giết ta, ta cũng không đi.
Khóe mắt thanh niên co giật, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, không có ai biết nội tâm hắn suy nghĩ cái gì.
- Độc, người này dùng độc, nhất định là người tu luyện độc công.
Lúc này, có người hét lên kinh ngạc, bởi vì sắc mặt mấy người chết đều là màu đen, rõ ràng là dấu hiệu trúng kịch độc.
Bọn họ lại nhìn gương mặt thanh niên kia, cũng không còn thần thái trào phúng và coi thường, chỉ sợ sợ hãi và hoảng hốt.
- Chẳng lẽ là hắn?
Trong đầu Thư Nguyễn Ngọc xuất hiện một người, trái tim như run rẩy.
Mộ Phong, nhân vật mà người người trong Thiên Mệnh bảng nghe tin đã sợ mất mật, hắn bài danh thứ bảy trong Thiên Mệnh bảng, có nghe đồn, hắn là người trẻ tuổi nhất trong tốp mười Thiên Mệnh bảng, tạo nghệ “Độc” xuất thần nhập hóa, thiên phú cao không người không sợ, đi theo tu hành với nhân vật cấm kỵ Đại Hạ là Độc Vương.
Có rất nhiều nghe đồn về Mộ Phong.
Có người nói người này chuyên dùng độc, nhưng đối với bằng hữu lại là người nghĩa bạc vân thiên, làm người hào sảng, thậm chí rất hiệp nghĩa, rất thích kết giao bằng hữu, thậm chí có thời gian Độc Vương bảo hắn dùng người tu luyện độc công, hắn còn dám kháng mệnh lệnh, nếu không phải Độc Vương thấy hắn thiên phú cao, đã sớm hạ thủ lấy mạng hắn, Độc Vương là người có thủ đoạn độc ác.
Hơn nữa, nghe nói Mộ Phong mặc dù tu độc nhưng phong lưu phóng khoáng, người trước mặt lại âm u đáng sợ, cả người lộ ra âm khí cường hãn, hơn nữa, còn để một nữ nhân kéo đi, hoàn toàn không giống phong cách hành sự của Mộ Phong.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ánh mắt Thư Nguyễn Ngọc ngưng tụ, nàng phải híp mắt nhìn.
Là hắn, là tên kia xuất hiện, Tần Vấn Thiên, còn có tên mập mạp đáng chết, là tên mập mạp thời gian đó thường uy hiếp cởi quần áo của mình.