Tần Vấn Thiên đứng ở đó, ngửa đầu nhìn hư không, trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lộ ra an tĩnh, hờ hững, tiếu dung hơi lộ ra dương quang kia, tựa hồ mang theo tự tin mãnh liệt.
Dương quang chiếu rọi ở trên khuôn mặt tuấn tú, càng thêm vài phần mỹ cảm, thời khắc này, thiếu niên tựa hồ có một cỗ mị lực đặc thù.
- Gia hỏa này thật anh tuấn.
Thời khắc này, chỗ Mạc gia, phụ thân của Mạc Khuynh Thành thấy khuôn mặt của thiếu niên kia không khỏi lộ ra một tia vui vẻ nói:
- Tần gia có nhi tử như thế, rất khó được, thiếu niên từ trong mưa gió đi tới, bằng vào bản thân nỗ lực rốt cục đứng ở sân khấu lớn nhất của Sở Quốc, hy vọng có thể sáng tạo một kỳ tích.
Người Mạc gia, vì Tần Vấn Thiên đưa lên chúc mừng.
- Sẽ như vậy.
Mạc Khuynh Thành nhu hòa cười, giờ khắc này Tần Vấn Thiên thực sự rất đẹp trai.
Mọi người nhìn thấy Tần Vấn Thiên lộ ra dáng tươi cười, không khỏi kỳ quái, chẳng lẽ hắn thực sự không quan tâm ở trận chiến đầu tiên liền bị oanh xuống chiến đài, tiêu thất khỏi Quân Lâm yến sao?
Hoặc nói, hắn rất tự tin, cho là mình có thể thắng Giang Tú trong Kinh Thành Thập Tú?
Thời khắc này, chiến đài thứ nhất vang lên một thanh âm nổ vang, Lạc Thiên Thu một quyền đánh bại đối thủ của hắn, bởi vì không có chủ động chịu thua, đối thủ của hắn bị Lôi Đình đánh trúng trực tiếp bay ra ngoài, gân cốt toàn thân gãy nứt, kinh mạch bị phế, rất thê thảm.
Đây là trận đánh nhanh nhất, Lạc Thiên Thu chỉ lưu cho đối phương một cái mạng, hắn bằng tư thái bá đạo, tựa hồ đang tuyên cáo với mọi người.
Năm nay Quân Lâm yến là sân khấu thuộc về hắn.
Cũng lúc này, trên chiến đài thứ chín, khí thế trên người Giang Tú bạo phát, kiếm khí cường liệt điên cuồng rống giận, trong tay của hắn, xuất hiện một thanh kiếm, Tinh Thần Chi Lực ngưng tụ thành kiếm.
Trên võ đài Quân Lâm yến, tự nhiên không thể sử dụng Thần binh, bằng không nói gì công bình.
Kiếm phong quét sạch không gian, Kiếm Chi Tinh Hồn của Giang Tú nở rộ, nhất thời Kiếm Ý xung quanh hắn lần thứ hai kéo lên, trở nên càng thêm cuồng bạo.
Thanh âm xùy xùy chói tai truyền ra, khí tức của Giang Tú một mực kéo lên, thẳng đến đỉnh phong.
- Chuyện này...
Mặc dù mọi người ở chỗ rất xa vẫn có thể cảm thụ được khí tức cùng Kiếm Ý không ngừng bốc lên, trong lòng hơi run rẩy.
Giang Tú còn chưa bắt đầu chiến đấu, liền bộc phát ra khí tức mạnh nhất của mình, mà không có đi ẩn dấu một chút thực lực chuẩn bị cho chiến đấu phía sau, tự tin ẩn chứa trong đó không cần nói nhiều, đồng thời, hắn muốn tuyên cáo cho Tần Vấn Thiên, ở trước mặt Giang Tú hắn, cái gọi thiên tài kia, căn bản chẳng đáng là gì.
Hắn muốn lấy công kích bá đạo nhất, trực tiếp phá vỡ Tần Vấn Thiên, hắn là Giang Tú, một thành viên trong Kinh Thành Thập Tú, ngày ấy, ở Đế Tinh Học Viện chịu sỉ nhục, hôm nay toàn bộ đòi lại.
- Ngươi bây giờ còn có thể lựa chọn, ly khai sân khấu không thuộc về ngươi, là chính ngươi lăn xuống, hay muốn ta động thủ.
Giang Tú bình tĩnh nói, tựa hồ cố ý muốn nhục nhã Tần Vấn Thiên.
Trong cơ thể Tần Vấn Thiên, bảy Luân Mạch điên cuồng bạo phát, Tinh Thần Chi Lực trong cơ thể như đang gầm thét, khí thế của hắn cũng đang bốc lên.
- Hôm nay qua đi, Kinh Thành Thập Tú, sẽ không còn tên Giang Tú.
Thanh âm của Tần Vấn Thiên chậm rãi truyền ra, trong an tĩnh ẩn chứa một cỗ tự tin không gì sánh kịp.
Loại tự tin này, ngược lại để đám người đều có chút ngoài ý muốn, không ai sẽ nghĩ tới, đối mặt Kinh Thành Thập Tú, Tần Vấn Thiên có thể thản nhiên nói ra hào ngôn như vậy, hôm nay qua đi, Kinh Thành Thập Tú lại không còn tên Giang Tú.
- Luân Mạch cảnh thất trọng.
Phương hướng Đế Tinh Học Viện, Mạc Thương cảm thụ được khí tức trên người Tần Vấn Thiên, trên mặt lộ ra một tia vui vẻ, lại nói tiếp hắn cũng hơi cảm giác xấu hổ, thiên phú của đệ tử này xuất chúng, hắn căn bản không có dạy bảo Tần Vấn Thiên cái gì, công pháp, hắn tựa hồ có, Thần Thông Chi Thuật, hắn có thể tu luyện thành thạo, không cần người khác chỉ giáo.
Điều này cũng làm cho Mạc Thương có chút phiền muộn, hắn minh bạch, ý vị này lấy năng lực của hắn, căn bản không dạy được đệ tử này, hắn khống chế không được thiên phú của Tần Vấn Thiên, mới có thể xuất hiện tình hình như vậy.
Đương nhiên, Mạc Thương là vì Tần Vấn Thiên mà kiêu ngạo, đây là đệ tử hắn từ Thiên Ung Thành khai quật ra.
Hôm nay, hắn muốn đi gặp cả Sở Quốc, tuyên cáo sự hiện hữu của mình.
Mạc Thương rất chờ mong, có chút khẩn trương, Tần Vấn Thiên có thể chiến thắng Giang Tú hay không.
Mọi người cảm thụ được khí tức của Tần Vấn Thiên có chút ngoài ý muốn, nghe nói lúc hắn bước vào Đế Tinh Học Viện, mới là Luyện Thể cảnh, lúc này mới ngắn ngủn một năm, đã vào Luân Mạch cảnh thất trọng, hơn nữa thành tựu của hắn ở Thần Văn, mặc dù trên Quân Lâm yến không có biểu hiện quá tốt, nhưng mọi người sẽ không có quá nhiều chất vấn, đó là mệnh.
Diệp Triển từng truy sát qua Tần Vấn Thiên, nhưng bây giờ, bọn họ đã không ở cùng cấp độ, Bạch Thanh Tùng cùng Bạch Thu Tuyết càng biết, một năm trước, Tần Vấn Thiên cũng không phải là Luyện Thể.
Trên thực tế, thời điểm đó Tần Vấn Thiên vừa mới tiếp xúc tu hành mà thôi.
Chiến đấu trên chiến đài khác rất nhanh liền phân ra thắng bại, nhưng rất nhiều người thậm chí không có chú ý tới, không có chiến đài nào, có thể hấp dẫn người chú ý như chiến đài thứ chín.
Không chỉ bởi vì thanh danh của hai người, tương tự bởi vì Giang Tú kiêu ngạo, cùng với Tần Vấn Thiên tự tin.
Ở dưới mọi người nhìn soi mói, thân thể của Giang Tú động, kiếm lạnh như nước, trong sát na, thân ảnh của hắn hàng lâm ở trước người Tần Vấn Thiên, bàn tay run lên, kiếm như tinh vũ, như tinh quang đầy trời, lộng lẫy rực rỡ.
- Kiếm như tinh vũ, Giang Tú đã tu luyện Điểm Tinh Kiếm Quyết tới cấp bậc này, một kiếm, đủ để phong kín tất cả đường lui của Tần Vấn Thiên, bao phủ ở trong kiếm vũ đầy trời, không hổ là Kinh Thành Thập Tú.
Mọi người thấy kiếm quang điểm điểm Tinh Thần kia, lộ ra thần sắc thưởng thức.
Kinh Thành Thập Tú tuyệt không phải hư danh, bọn họ có thể bước lên danh sách kia, nói rõ bọn họ từng chứng minh qua bản thân.
Tần Vấn Thiên không hề động, chỉ thấy hắn bình tĩnh đứng đó, như xuất hiện ở trước mặt hắn không phải kiếm quang đoạt mệnh.
Thần sắc của hắn bình tĩnh trước sau như một, trong tay hắn thậm chí chưa từng xuất hiện Tinh Thần binh khí, tình cảnh như thế để rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn, đây là tự tin, hay tự đại?
Trong mắt Giang Tú lóe lên một tia sát ý, Tần Vấn Thiên đã tự tìm đường chết, hắn nguyện thành toàn Tần Vấn Thiên.
Chết ở trên sân khấu Quân Lâm yến, mặc dù Đế Tinh Học Viện muốn bao che Tần Vấn Thiên, cũng không thể nói gì hơn.
Kiếm quang tinh vũ đầy trời mang theo sát ý kinh khủng, từng đạo kiếm quang bắn về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên đương nhiên có thể cảm giác được, Giang Tú động sát niệm.
Lúc này Tần Vấn Thiên phóng thích cảm giác của mình đến mức tận cùng, một cỗ lực lượng kỳ diệu lan tràn ra, đó là khí tức đại mộng.
Kiếm Tinh Hồn sẽ làm Tinh Thần Chi Lực có thêm kiếm chi phong duệ, Lôi Điện Tinh Hồn sẽ phụ trợ Lôi Điện cuồng bạo, Đại Mộng Tinh Hồn, đương nhiên có mộng đạo ý cảnh.
Một sát na này, Giang Tú cảm giác mình có chút cảm giác phiêu hốt không chân thật, dường như một kiếm này của hắn công kích, có chút hư ảo.
Nhưng Tần Vấn Thiên không giống hắn, đây là lực lượng thuộc về hắn, phóng thích khí tức mộng đạo, khí tức của hắn ở trong ý cảnh của mình, hắn có thể cảm giác hết thảy, đồng thời cảm giác kiếm vũ đầy trời.
Mỗi một kiếm, đều lạnh lẽo thấu xương như vậy, muốn đoạt tính mạng người.
Nhưng Tần Vấn Thiên cảm giác, dường như muốn thấy rõ quỹ tích của mỗi một kiếm, thân thể hắn rốt cục động.
Cả người hắn như hóa thành bóng dáng hư ảo, mờ ảo bất định.
Thậm chí, mỗi một bước chân của hắn cũng không lớn, nhưng lại vô cùng xảo diệu xuyên qua kiếm vũ đầy trời.
Kiếm, dường như không thể chạm thân.
Thần động, thân thể động.
- Cửu Thiên Côn Bằng Quyết, cấp thần động.
Trưởng lão của Đế Tinh Học viện thần sắc đọng lại, đây là Cửu Thiên Côn Bằng Quyết Luân Mạch quyển, cấp thần động siêu việt hoàn mỹ.
- Xem ra năng lực lĩnh ngộ của người này đối với Thần Thông, một mực bị thiên phú ở những phương diện khác che giấu.
Trong lòng bọn họ thầm nói, bộ Thần Thông hầu như không ai tu hành này, Tần Vấn Thiên Luân Mạch cảnh thất trọng, lại tu hành Luân Mạch quyển đến cực hạn.
Kiếm vũ đầy trời phong tỏa hết thảy, dĩ nhiên không thể đánh trúng thân thể của hắn.
Thân pháp bước vào thần động, quá hoàn mỹ, có thể không khoa trương chút nào nói, ở trên chiến đài Quân Lâm yến, thân pháp của Tần Vấn Thiên không ai có thể đánh đồng.
Thần sắc của Giang Tú biến hóa, trở tay biến chiêu, Kiếm Ý lại còn đang kéo lên.
Mà ở một sát na hắn biến chiêu kia, thân thể của Tần Vấn Thiên liền động, chân đạp mặt đất một cái, Tinh Thần Chi Lực thông qua Luân Mạch thông suốt hai chân, một sát na kia thân thể hắn nháy mắt hàng lâm ở trước mặt Giang Tú, tốc độ khủng khiếp kia để Giang Tú có loại cảm giác không thật.
Giờ khắc này Giang Tú làm ra động tác vô cùng quả đoán lại sáng suốt, quăng kiếm.
Kiếm của hắn hóa thành tinh quang tiêu tán, đồng thời hữu chưởng trảm ra, phong duệ như kiếm, nếu như hàng lâm ở trên người Tần Vấn Thiên, tuyệt đối có thể bổ thân thể Tần Vấn Thiên ra.
- Trảm Kiếm Quyết, mặc dù không phải Thần Thông lợi hại gì, nhưng dùng ở cực diệu lúc này, năng lực lâm chiến ứng biến của Giang Tú rất mạnh.
Rất nhiều người nhịn không được khen một tiếng, xung quanh khán đài đều là người có kiến thức, đối với một chút Thần Thông đẳng cấp không cao, bọn họ đều nhận thức thậm chí có tiếp xúc qua, trừ một chút Thần Thông đẳng cấp cao hoặc bí kíp của tông môn gia tộc, mới khó mà đụng chạm.
- Ô...ô...n...g!
Tần Vấn Thiên sớm đã giữ thế, Lạc Sơn Chưởng liền đánh ra, kiếm chủ sát phạt, sắc bén, thích hợp ở khoảng cách nhất định chiến đấu, dưới tình huống cận thân như vậy, lực sát thương của Lạc Sơn Chưởng này, tuyệt đối là cực kỳ kinh khủng.
Một sát na này, phảng phất như có một ngọn núi đập về phía Giang Tú, kiếm chi phong duệ trong nháy mắt liền phá hủy tất cả.
Tần Vấn Thiên oanh ra Lạc Sơn Chưởng, uy lực cường đại đến để Giang Tú cảm thấy hít thở không thông, Luân Mạch cảnh thất trọng làm sao có thể oanh ra Lạc Sơn Chưởng uy lực bực này?
Nghiền ép hết thảy, phá hủy tất cả, điều này làm cho Giang Tú cảm giác như ở trong giấc mộng.
Thân thể Giang Tú lui về phía sau, đồng thời tụ tập lực lượng kinh khủng, một sát na này, kiếm quang vô tận như ngưng tụ cùng nhau, hóa thành một đại kiếm đáng sợ, chém giết về phía Lạc Sơn Chưởng.
Một tiếng vang thật lớn, đại kiếm phách lên Lạc Sơn Chưởng, cắt vào trong đó, nhưng không cách nào phá vỡ, điều này làm cho động tác của Giang Tú có đình trệ, một sát na này, đủ để quyết định hết thảy.
Bàn tay của Tần Vấn Thiên huy động, trong sát na, phảng phất như có một đạo kiếm quang lóng lánh, theo kiếm quang cùng xuất hiện chính là… huyết quang.
- Kiếm có sát ý, đoạn cánh tay cầm kiếm của ngươi.
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, Giang Tú phát ra một tiếng hét thảm, thân thể không ngừng lui về phía sau, tay trái bưng cánh tay phải, máu tươi không ngừng chảy ra, nhỏ ở trên chiến đài, một cánh tay của hắn rơi ở trên mặt đất.
Hư không, yên tĩnh vô thanh.
Kiếm có sát ý, đoạn cánh tay cầm kiếm của ngươi!
Hôm nay qua đi, Kinh Thành Thập Tú, lại không còn tên Giang Tú!
Nhưng Tần Vấn Thiên không chuyên kiếm pháp, kiếm quang vì đâu mà sinh!