Sau khi Thanh Nhi rời đi, Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên, lộ ra một tia cổ quái, nữ tử xuất trần vừa rồi, cho nàng cảm giác kinh diễm, mặc dù nhìn không thấy gương mặt của nàng kia, nhưng đứng ở trước mặt, vẫn sẽ cảm giác có chút thất sắc, tuy nàng kia ngữ khí nhàn nhạt, nhưng mà hiển nhiên phi thường quan tâm Tần Vấn Thiên.
Người này, càng ngày càng thần bí.
- Tiểu Di, nàng ta là ai vậy?
Lúc này, lão giả canh giữ ở trước Bạch Lộc động hỏi Bạch Lộc Di, trước đó Bạch Lộc Di đưa Tần Vấn Thiên vào động hắn biết, nhưng cũng không can thiệp chuyện của Bạch Lộc Di, nhưng hôm nay có người vì Tần Vấn Thiên muốn xông Bạch Lộc động, hắn không thể không hỏi.
- Lương thúc, đó là bằng hữu của Tần Vấn Thiên.
Bạch Lộc Di đáp lại.
- Tiểu Di, ngươi kết bằng hữu Lương thúc sẽ không hỏi đến, nhưng mà cũng phải chú ý một chút, ngươi hẳn biết, trong nhà rất nhiều người đều chú ý tới ngươi, hôm nay, ngươi cùng người này, tiếp xúc quá mức một chút.
Lão giả nói với Bạch Lộc Di, hiện tại, Bạch Lộc Thư Viện tuy còn chưa có người hỏi đến việc này, là vì địa vị của Bạch Lộc Di, nhưng trong thư viện đã có rất nhiều người đang thảo luận.
- Lương thúc, ta biết.
Bạch Lộc Di bất đắc dĩ nói, Lương thúc gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, xoay người rời khỏi.
- Đã thêm phiền cho ngươi rồi.
Tần Vấn Thiên đi đến bên cạnh Bạch Lộc Di thấp giọng nói.
Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên, không thèm để ý cười cười nói:
- Nào có nhiều phiền toái như vậy, chúng ta cũng không có gì, cho dù có gì thì thế nào.
- A. . .
Tần Vấn Thiên sửng sốt, đôi mắt lập lòe, nhìn gương mặt thanh thuần động lòng người của Bạch Lộc Di, núi đôi đầy đặn ở dưới cái cổ thiên nga trắng nõn, chính cái gọi là gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ.
- Ngươi nhìn cái gì, ta nói có ý khác mà.
Bạch Lộc Di chà chà chân, hung tợn trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên rồi xoay người đi vào Bạch Lộc động, bộ dáng phong tình vạn chủng nọ làm cho Tần Vấn Thiên thất thần một hồi, thật sự là vưu vật mà.
- Nghĩ cái gì vậy.
Tần Vấn Thiên vỗ vỗ đầu có chút không biết nói gì, lập tức lại nghĩ tới Khuynh Thành, nụ cười trên mặt liền tiêu đi một chút, thở sâu, nhìn về phía Đan Vương điện.
Đã lâu như vậy, nàng có khỏe không?
- Oành!
Trong Đan Vương điện, trong lò luyện đan truyền đến một tiếng trầm nặng, Mạc Khuynh Thành ánh mắt ngưng lại, trên gương mặt tinh xảo tuyệt luân lộ ra một chút bất đắc dĩ, sao lại tâm thần không yên vậy.
- Sư muội, làm sao vậy?
Bạch Phỉ nhìn Mạc Khuynh Thành hỏi, Mạc Khuynh Thành có được thất khiếu chi tâm, nàng luyện đan xác xuất thành công là cực cao, rất ít thất bại.
- Ta đi ra ngoài một chút.
Mạc Khuynh Thành nhấc chân đi ra ngoài, làm cho Bạch Phỉ khựng lại, đi theo Mạc Khuynh Thành rời lò luyện đan, đi ra thềm đá bên ngoài, ánh mặt trời chiếu rọi ở trên người Mạc Khuynh Thành, giống như tăng thêm cho nàng vài phần quang hoàn ôn nhu, đẹp tới làm cho người ta hít thở không thông.
Bạch Phỉ nhìn Mạc Khuynh Thành hào quang chói mắt, không hiểu sinh ra một cảm giác thấy xấu hổ, nàng cũng từng là người phi thường kiêu ngạo, nhưng từ khi sư tôn đưa Mạc Khuynh Thành đến, tự tin của nàng bị đánh bay đi từng chút một, cô gái trên người giống như trời sinh mang theo quang hoàn này, sau khi quang hoàn dần dần hiển lộ, khí chất cả người nàng đều đang lột xác, hôm nay, làm cho nàng cũng không dám nhìn thẳng.
- Có lẽ thật sự chỉ có người nọ, mới là Chân Mệnh Thiên Tử của nàng.
Bạch Phỉ trong lòng nghĩ, trong khoảng thời gian này có không ít người thế hệ trước đến Đan Vương điện muốn hỏi cưới, nhưng tất cả đều bị Lạc Hà cự tuyệt không chút khách khí, cho đến có lời đồn xuất hiện, Mạc Khuynh Thành, chỉ có Hoa Thái Hư mới có thể xứng đôi.
Hoa Thái Hư trong khoảng thời gian này từng đến bái phỏng Lạc Hà, cũng gặp Mạc Khuynh Thành, hắn, không nói gì thêm, nhưng từ sau đó, liền xuất hiện không ít lời đồn.
- Ta muốn đi ra ngoài một chút.
Giọng của Mạc Khuynh Thành cắt ngang tư duy của Bạch Phỉ.
- Ta đi báo cáo sư tôn.
Bạch Phỉ lập tức mở miệng, khiến cho Mạc Khuynh Thành thở dài, mình muốn giải sầu, cũng không thể sao?
Nhiều ngày như vậy, hắn, hẳn đã rời khỏi Sở quốc, hắn sẽ đi nơi nào đây.
Nghĩ đến hắn, trên gương mặt Mạc Khuynh Thành lại lộ ra nụ cười hồn nhiên sáng lạn, trong lòng cũng cảm thấy một chút khí tức ấm áp.
Ánh mặt trời chiếu rọi ở trên khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nụ cười vẫn xinh đẹp như là ở mùa đông đất tuyết năm ấy nàng gọi tiếng kẻ ngốc vậy.
Bóng người hắn giống như là từng bó ánh sáng, vô luận tâm tình của nàng lạnh như băng thế nào, luồng sáng nọ, luôn có thể làm cho băng tuyết hòa tan.
...
Tần Vấn Thiên vẫn đắm chìm ở trong tu hành thần văn, một ngày này hắn ở trong mơ, xem ngộ giang sơn đồ lục, một bút một hoa nọ, mang núi sông vẽ ra, mang xuân thu chú thành, có đôi khi Tần Vấn Thiên cũng nghĩ, mình ở trong Hắc Ám sâm lâm gặp được trung niên áo xanh kia, hắn có thể cũng là thần văn sư cường đại hay không đây?
Giang sơn đồ lục, diễn thiên địa núi sông, khi thì xuất hiện, khi thì biến mất, trong đột ngột, Tần Vấn Thiên trong lòng khẽ động, nhìn từng đạo văn lộ nọ biến mất, hắn trong lòng chợt rung động hẳn lên.
Đột nhiên, từ cảnh trong mơ mở mắt ra, Tần Vấn Thiên nhìn thấy đôi mắt đẹp thanh thuần của Bạch Lộc Di đang nhìn hắn, lại cười nói:
- Khó mà thấy ngươi cũng sẽ nghỉ ngơi.
- Bạch Lộc Di.
Tần Vấn Thiên hô lên, khiến cho Bạch Lộc Di bị khựng lại, tò mò nhìn Tần Vấn Thiên:
- Sao vậy?
- Ngươi có nghĩ tới nghịch thần văn hay không?
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Nghịch thần văn?
Bạch Lộc Di đôi mắt ngưng lại.
- Ngươi có biết, thần binh cùng con rối thần văn tự thành hệ thống, hồn nhiên thiên thành, là rất khó phá giải, ngươi cũng nói qua, chiến đấu cùng con rối, con rối là không biết thống khổ, cũng không có mỏi mệt, phi thường khó chơi, cho dù phá đi một ít kết cấu, vẫn khó hủy chỉnh thể con rối, nhưng nếu như ta có thể cảm giác được cấu tạo thần văn, như vậy nghịch chuyển ngược, không còn là phá hư một cái điểm, mà là phá hư nghịch hướng, nói như vậy, vô luận là con rối, thần binh hay là trận đạo, chẳng lẽ không phải đều sẽ phế bỏ sao?&