Thái Cổ Thần Vương

Chương 182: Chương 182: Người thủ quan






Tốc độ của Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành đều rất nhanh, có năm người truy tung bọn họ, song phương rất nhanh liền rời xa chiến trường, hơn nữa cước bộ của hắn cũng không dừng lại, mà tiếp tục chạy trốn.

Cái này để cho đám người truy tung ánh mắt lạnh lùng, tốc độ của hai người phía trước không kém bọn hắn, nếu rời xa đội ngũ, gặp phải cường giả thế lực khác, đối với bọn họ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

- Người của Thú Vương điện?

Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một thân ảnh, Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành dừng bước, đúng là Âu Dương Cuồng Sinh.

- Âu Dương Cuồng Sinh, việc này không quan hệ gì tới ngươi.

Năm cường giả của Thú Vương điện ẩn ẩn vây quanh Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành, quét mắt liếc nhìn chung quanh, không có phát hiện những người khác của Âu Dương thế gia, lúc này mới yên tâm chút ít.

Bất quá Âu Dương Cuồng Sinh này thật đúng là cuồng vọng, vậy mà một người thoát ly đội ngũ.

- Ân.

Âu Dương Cuồng Sinh nở nụ cười, hai tay ôm ngực, thần thái xem náo nhiệt.

Người cầm đầu của Thú Vương điện đôi mắt lợi hại, yêu dị rét lạnh, hắn liếc nhìn Âu Dương Cuồng Sinh, sau đó nhìn bốn người khác nói:

- Nam giết chết.

- Tốt.

Bốn người tay áo phiêu động, trên người ẩn ẩn có Yêu khí tách ra, hai người đi về phía Tần Vấn Thiên, hai người khác đi về phía Mạc Khuynh Thành.

Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên hoành động, một cỗ yêu quang từ trong mắt hắn tách ra, lạnh lùng rét thấu xương, thiếu niên vừa rồi trong chốc lát trở nên yêu tuấn, áo dài trên người giống như có gió bắt đầu chuyển động, tràn ngập một cỗ khắc nghiệt chi khí.

Hai người đi về phía Tần Vấn Thiên đồng thời xuất thủ, bàn tay một người lợi hại giống như ưng trảo, giết về phía Tần Vấn Thiên, trong hư không như có ưng trảo hư ảnh, yêu ma tàn sát bừa bãi, muốn xé nát thân thể Tần Vấn Thiên, tên còn lại thì oanh ra cự chưởng bá đạo, như chưởng ấn của Cự Thú, ầm ầm nện xuống, trong mắt bọn hắn, Tần Vấn Thiên là người chết.

- Ông!

Cuồng phong càn quét, Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên bạo sát ra, lao thẳng tới ưng trảo, tốc độ nhanh như tia chớp, lực lượng khiến cho cuồng phong gào rú, còn có một tia kiếm khí sắc bén đáng sợ.

Tiếng phốc phốc truyền ra, Phương Thiên Họa Kích trực tiếp phá vỡ móng vuốt sắc bén, xuyên thấu bàn tay, đâm vào đầu đối phương, đồng thời, tay trái của hắn nâng lên, Khai Sơn chưởng gào thét, một tiếng trống nổ mạnh, cự chưởng của đối phương cùng Khai Sơn chưởng va chạm, cuồng phong càn quét, tên kia nhìn thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh như băng, chỉ cảm thấy lòng sợ hãi.

Tần Vấn Thiên thối lui, Phương Thiên Họa Kích quét ngang, như Chu Tước chi vũ, người nọ cảm nhận được bên cạnh có khí tức sắc bén đáng sợ, nổi giận gầm lên một tiếng, song chưởng đồng thời giết ra, chỉ thấy Tần Vấn Thiên há miệng phun ra một đạo kiếm quang, từng đạo lợi kiếm sắc bén trực tiếp xẹt qua đầu đối phương, tru sát hắn.

Nếu bàn về chiến đấu, Luân Mạch cảnh cửu trọng thật đúng là ít có người có thể chống lại Tần Vấn Thiên.

Sau khi đánh chết hai người, Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua bóng người phía trước kia, thân thể bỗng nhiên chuyển động, không có đánh về phía đối phương, mà đánh về phía Mạc Khuynh Thành, lực lượng cường đại càn quét, Yêu khí tàn sát bừa bãi, Phương Thiên Họa Kích liền cắm vào đầu đối phương.

Đột nhiên, một cổ Yêu khí kinh khủng bộc phát, chỉ thấy người một mực không động thủ kia tách ra ba Tinh Hồn, toàn bộ đều là Thú Tinh Hồn, tinh quang sáng chói lóng lánh, chỉ thấy hắn bước về phía Tần Vấn Thiên, Yêu khí lăng thiên.

- Rống.

Một tiếng yêu rống, màng tai của Tần Vấn Thiên chấn động, sau đó hắn phảng phất như thấy được Vạn Thú gào rú về phía hắn, muốn nuốt hết hắn.

- Nguyên Phủ cảnh.

Trong lòng Tần Vấn Thiên run lên, hơn nữa là Nguyên Phủ cảnh có chút lợi hại, muốn một kích tất sát.

Đối phương cũng biết Nguyên Phủ bị phong ấn, hắn sử dụng thần thông cường đại như thế tiêu hao rất lớn, cho nên dứt khoát một kích giết chết Tần Vấn Thiên, tránh cho đằng sau tiêu hao càng nhiều nữa, hắn chú ý tới Mạc Khuynh Thành cũng là Nguyên Phủ cảnh.

Tần Vấn Thiên cảm giác màng tai muốn xé rách, Vạn Thú thôn phệ mà đến kia để cho hắn cảm thấy áp lực khủng bố, cuồng phong càn quét hư không, huyết mạch của Tần Vấn Thiên như thiêu đốt, Yêu khí trên người hắn càng ngày càng mạnh, sau đó hắn nhẹ nhàng đi ra một bước, một bước này, để cho cả người hắn hóa thành ảo ảnh, Lưu Tinh thức tách ra, hàn quang khủng bố đâm rách hết thảy, xông vào trong công kích đáng sợ kia.

- Đông, đông, đông!

Lực lượng cường đại như cơn lốc xé rách ở trên người Tần Vấn Thiên, nhưng hắn có khí lực Yêu thú cực kỳ cường hoành, tàn ảnh đi về phía trước, Phương Thiên Họa Kích quyết chí không lùi.

- Ầm ầm!

Lực lượng đáng sợ đánh bay thân thể Tần Vấn Thiên, liên tục đụng nát hai cây đại thụ, hắn kêu rên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, phía trước Yêu khí vẫn điên cuồng tàn sát bừa bãi, thân thể cường giả Nguyên Phủ cảnh kia lại không có động, Phương Thiên Họa Kích cắm vào cổ của hắn, hai mắt trợn lên, hiển nhiên không ngờ ở dưới công kích như vậy, đối phương còn có thể đúng lúc đâm Phương Thiên Họa Kích vào cổ họng của hắn.

Mạc Khuynh Thành cũng giải quyết đối thủ, nàng đi tới bên người Tần Vấn Thiên, lấy ra một viên thuốc cho hắn dùng, Tần Vấn Thiên nuốt vào, nhìn Mạc Khuynh Thành khẩn trương, nhoẻn miệng cười nói:

- Ta không sao.

Tuy cười, nhưng trong lòng Tần Vấn Thiên không dám có một chút chủ quan, thí luyện chi lộ này, chỉ sợ sẽ không an toàn.

- Lợi hại.

Âu Dương Cuồng Sinh nhìn Tần Vấn Thiên, vừa rồi một kích kia rất đẹp, hắn tự hỏi nếu như muốn giết đối phương, tuy có thể không bị thương, nhưng chỉ sợ sẽ tiêu hao rất nhiều Tinh Thần nguyên lực, thí luyện chi lộ vốn là tánh mạng thi chạy, mặc dù bị thương, cũng không thể hao phí quá nhiều Tinh Thần nguyên lực.

Tần Vấn Thiên hiển nhiên minh bạch đạo lý kia, cho nên hắn liều mạng bị thương, cũng muốn giết chết đối thủ, huống chi, Tần Vấn Thiên biết rõ trên người Mạc Khuynh Thành có một ít đan dược trị thương.

Nhìn Âu Dương Cuồng Sinh nhẹ gật đầu, Tần Vấn Thiên không nói gì.

- Nếu ở bên ngoài, ta nhất định sẽ tìm ngươi thử xem, ha ha.

Âu Dương Cuồng Sinh cười cười đi ra, hiển nhiên là đi tìm đội ngũ của mình.

Trong này, mặc dù Âu Dương Cuồng Sinh rất tự tin với thực lực của mình, nhưng ở lúc thí luyện chi lộ bắt đầu liền độc lai độc vãng, đây tuyệt đối là trí mạng.

Đằng sau ngược lại không sao cả, bởi vì Tiên Trì chỉ có bảy người có thể được, cho nên ở trên thí luyện chi lộ, sẽ không ngừng có người vẫn lạc, từ xưa đến nay đều như vậy.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành rời đi, ở đây dù sao cũng có thi thể, bọn hắn thay đổi một chỗ, sau đó dừng lại điều tức.

Tần Vấn Thiên cho Mạc Khuynh Thành mấy viên Tinh Thạch, ở chỗ này chỉ có thể mượn nhờ lực lượng của Tinh Thạch khôi phục một ít lực lượng.

Tiếng soẹt soẹt truyền ra, khiến cho tâm thần của Tần Vấn Thiên xiết chặt, nhìn về phía sau.

- Tần huynh, nguyên lai là ngươi.

Y Tướng xuất hiện, cười cười đi tới, Tần Vấn Thiên phát hiện đám người Y Tướng có không ít người, tựa hồ ẩn ẩn hợp thành một đồng minh, người cầm đầu mặc một bộ áo trắng, phong thần tuấn tú, lưng đeo cổ kiếm, đúng là Yến Châu kiếm khách Mộ Bạch Phi được Cung Chủ Tiên Trì cung ban thưởng ghế ngồi.

- Tần huynh không phải đi cùng người Thanh Vân các sao, sao lại bị thương?

Y Tướng liếc nhìn Mạc Khuynh Thành, lại nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.

Tuy nói Y Tướng làm người rất nhiệt tình, nhưng Tần Vấn Thiên đối với người này vẫn có vài phần cảnh giác, gật đầu nói:

- Gặp phục kích, bị chút thương thế.

- Đã không có Thanh Vân các, chỉ sợ hai người Tần huynh rất nguy hiểm, như vậy đi, ta liền giúp các ngươi, để các ngươi gia nhập đồng minh của chúng ta.

Y Tướng nhìn Tần Vấn Thiên nói.

Tần Vấn Thiên suy nghĩ, liếc nhìn Mạc Khuynh Thành, cuối cùng gật đầu, mặc dù hắn không để ý mình cũng phải bảo đảm Mạc Khuynh Thành an toàn, hai người hành động xác thực sẽ rất nguy hiểm.

- Yên tâm, chúng ta rất hữu duyên, giao cho ta.

Y Tướng hào khí nói, lập tức chạy đến chỗ Mộ Bạch Phi trao đổi chốc lát, liền nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành vẫy vẫy tay.

Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành đi tới bên đám người, đồng minh này có mười tám người, đội hình có chút cường đại, nhưng Tần Vấn Thiên tinh tường, đây chỉ là thí luyện chi lộ vừa bắt đầu, cho nên kết thành đồng minh lợi hại có thể bảo đảm an toàn, nhưng đến lúc sau, đồng minh tuyệt đối sẽ tự động tan rã.

Yến Châu kiếm khách đi theo Mộ Bạch Phi có ba người, đều lưng đeo cổ kiếm, có chút cao ngạo, nhìn cũng không thèm nhìn Tần Vấn Thiên, thậm chí hắn đối với mấy minh hữu này, cũng không quan tâm thế nào, chỉ là tạm thích ứng mà thôi, những người khác cũng tinh tường điểm này, nhưng chút ẩn nhẫn ấy bọn hắn vẫn phải có, huống hồ Yến Châu kiếm khách vốn như vậy, nên mọi người đều không sao cả.

Đội hình mạnh như thế một đường đi về phía trước, ngược lại không có gặp phải phiền toái, trên đường ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy mấy cỗ thi thể.

Hai ngày sau, bọn hắn đi ra rừng rậm, bất quá xuất hiện ở trước mặt bọn hắn là một cổ đạo dài hẹp, ngọn núi cao ngất đứng sửng ở phía trước, có rất nhiều cổ đạo dài hẹp có thể hành tẩu.

- Ai đi dò đường?

Một Yến Châu kiếm khách ở bên cạnh Mộ Bạch Phi mở miệng nói, ngữ khí lạnh lùng, có chút cao ngạo.

- Tần huynh, vất vả ngươi một chút.

Y Tướng nhìn Tần Vấn Thiên cười nói.

Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, ánh mắt có chút híp híp, nhưng chỉ trong tích tắc liền khôi phục như thường.

- Yên tâm đi Tần huynh, hai người bọn họ đi theo ngươi, nếu như gặp phục kích, chúng ta sẽ lập tức đuổi tới.

Y Tướng chỉ vào hai người khác nói, khiến cho đối phương nhíu mày.

- Được rồi.

Tần Vấn Thiên gật đầu.

- Ta đi với ngươi.

Mạc Khuynh Thành tiến lên nắm tay Tần Vấn Thiên nói.

- Không cần nhiều người như vậy.

Y Tướng nở nụ cười, Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó nắm tay Mạc Khuynh Thành đi về phía trước, không để ý đến người đứng phía sau.

Cái đồng minh này, hắn không muốn ở chung, thấy một màn như vậy Y Tướng híp mắt, trong mắt hiện lên một tia lãnh mang.

- Y Tướng, đầu óc ngươi nghĩ cái gì a?

Nữ tử đồng hành với Y Tướng có chút không vui nói, nàng cũng đã gặp Mạc Khuynh Thành, mà Y Tướng để Tần Vấn Thiên đi dò đường, lại hi vọng Mạc Khuynh Thành lưu lại, rất khó không cho người mơ màng.

Trong đại điện Tiên Trì cung, trên ghế ngọc, một nữ tử cực đẹp yêu mị ngồi ở đó, nhưng ánh mắt lại lộ ra khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như nữ vương.

Con mắt của nàng nhìn chằm chằm bình phong phía trước, chỗ đó có từng bức họa, thình lình đúng là tình cảnh trên thí luyện chi lộ.

Bên cạnh nữ vương đứng hai người, một người là Cung Chủ Tiên Trì cung, người còn lại là nữ tử lạnh lùng không ăn khói lửa nhân gian kia, khí chất của nàng có chút tương tự nữ nhân ngồi trên ghế.

Giờ phút này, ánh mắt của nữ vương dừng ở trên người Tần Vấn Thiên, thiếu niên này, nghe nói đến từ Sở quốc.

Sở quốc, Sở quốc, lúc trước Thương Vương mất tích, Thương Vương cung tràn đầy nguy cơ, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thương Vương cung, mặc kệ người nào cũng bị giám thị, nhưng không có người tìm được đồ vật bọn hắn muốn tìm.

Thẳng đến không lâu trước kia mới có tin tức truyền tới, trước khi Thương Vương vẫn lạc, vậy mà đi qua Sở quốc một lần.

Giờ phút này, khóe miệng của nữ vương hiện ra nụ cười lạnh, những gia hỏa tự cho là đúng kia, bọn hắn cho rằng thật sự tìm được vật Thương Vương lưu lại sao? Mặc dù tìm được bức hoạ kia, lại có làm được cái gì? Còn có nàng trấn thủ ở chỗ này, gác lấy cửa khẩu cuối cùng!

- Thương Vương cung, sẽ xuất hiện tân Vương sao!

Nữ vương thì thào nói nhỏ, khiến cho thân thể của Cung Chủ Tiên Trì cung có chút rung động, nhưng thần sắc của nữ tử tuyệt mỹ kia lại như trước, không có một chút biến hóa, phảng phất như nàng vĩnh viễn là như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.