Ánh mắt hơi ngưng cau lại nhưng sau khi nhìn nụ cười trên mặt Lâm Tiên Nhi, Tần Vấn Thiên lập tức khẽ gật đầu. Thân hình chợt lóe lên rồi đi về phía Tiên Ba Đình.
- Như thế nào mà mọi việc tốt trong thiên hạ đều bị một mình hắn chiếm hết vậy.
Lưu Vân phiền muộn nói, tuy trong mắt Đoàn Hàn lại hiện lên một tia phong duệ thấp giọng nói :
- Nữ nhân này không hổ là Tiên tử Tiên Nữ Giáo, một trận chiến vừa mới rồi dù có tiếp tục nữa ta cũng không thắng nổi nàng. Nữ nhân như vậy không phải người tầm thường có khả năng khống chế được.
Dứt lời, Đoàn Hàn liền trực tiếp xoay người ly khai. Mặc dù Lâm Tiên Nhi thủy chung khách khí, mặt tươi cười từ màn đối thoại giữa nàng cùng Thánh tử Thái Yêu Giáo thì có thể biết được bên trong sự nhu nhược của nàng lại mang theo ngạo khí. Ngay cả Thánh tử Thái Yêu Giáo cũng căn bản không lọt vào được ánh mắt của nàng, chỉ có nhân vật như Tần Vấn Thiên vậy, có khả năng tại trong huyễn cảnh đánh bại nàng mới có thể có được tư cách tiếp cận nàng.
Mấy người Lưu Vân ai nấy trong lòng cũng chán nản. Vừa mới rồi tại trong huyễn cảnh tất cả bọn họ đều bị Lâm Tiên Nhi đánh bại nên tự nhiên đều tự mình hiểu lấy mà nhao nhao xoay người ly khai. Duy chỉ có một cái bóng ở bên cạnh vẫn đứng lại, tuy mọi người trong Trượng Kiếm Tông lại cũng không để ý đến vì bọn họ biết, Mộ Phong ở bên cạnh nhân vật như Tần Vấn Thiên lại dường như bản thân không tồn tại.
Trên Tiên Ba Đình, bức màn che được kéo lại làm cho trong lòng vô số người có cảm giác thất vọng và mất mát, cảm giác dường như mất đi cái gì đó. Lâm Tiên Nhi được xưng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, chỉ cần nhìn thấy diện mạo nàng một cái là không ai có thể quên được. Nhìn ánh mắt mềm yếu, thân hình quyến rũ mà tưởng tượng nàng như là một cô gái yếu đuối và làm cho những nhân vật thiên kiêu kia sinh ra dục vọng muốn bảo hộ nàng huống chi là người bình thường. Lúc này vẫn còn vô số thân ảnh đứng ở đó nhìn lên tấm màn che, nhìn thấy bóng người sau màn, một thời gian lâu sau vẫn đứng nhìn như vậy.
Lâm Tiên Nhi đổi vị trí đưa lưng về phía màn che. Phía trước nàng là một cái hồ nước, trên mặt hồ có rất nhiều cái thuyền buồm nho nhỏ, phía trên đều có người Tiên Nữ Giáo thủ hộ.
- Không biết Tiên tử có gì phân phó?
Tần Vấn Thiên đứng tại bên cạnh Lâm Tiên Nhi nói. Lúc này Tần Vấn Thiên ở trong khoảng cách gần quan sát Lâm Tiên Nhi khiến hắn càng cảm nhận được rõ ràng mị lực của nữ nhân này. Thân hình mềm mại như không xương, đôi mắt quyến rũ mê người khiến người ta không nhịn được mà muốn đi lên ôm nàng vào trong ngực, xung quanh người này có mùi thơm thoang thoảng thanh nhã và cao quý.
- Hì hì...
Lâm Tiên Nhi mỉm cười một tiếng, bộ dáng giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp không thể tả được.
- Tần công tử không cần phải câu thúc như vậy đâu, ta coi công tử như tri kỷ, công tử mà cứ khách khí như vậy chẳng phải làm Tiên Nhi khó xử hay sao.
Lâm Tiên Nhi cười một tiếng rồi lại nhăn mày một cái, bộ dáng quyến rũ mê người, tất cả đều như tự nhiên mà thành, không có nửa điểm mị hoặc lẫn vào trong đó. Loại vẻ đẹp tự nhiên này lại càng có sự hấp dẫn người ta, đó là loại mị lực tự nhiên bất tri bất giác mà sinh ra.
Nàng nói một lời, cười một tiếng làm cho cảm giác xa cách giữa hai người được kéo gần lại hơn rất nhiều, chỉ thấy Tần Vấn Thiên thất thần một cái rồi lắc đầu cười nói:
- Tiên tử nên tự biết mị lực của mình mạnh mẽ như thế nào, ta có muốn không câu nệ cũng khó khăn.
- Thật sao?
Thần sắc Lâm Tiên Nhi lại lộ ra một tia xấu hổ rồi lập tức khẽ cười nói :
- Tần công tử chỉ cần gọi ta Tiên Nhi là được, nói đến mị lực thì Tiên Nhi ta làm sao có thể so sánh được với Thánh nữ chứ?
- Trong lòng ta, Khuynh Thành tự nhiên là người đẹp nhất, nhưng nếu như chỉ luận về mị lực hấp dẫn người ta mà nói, chỉ sợ là cái này Tiên tử còn mạnh hơn nàng, khiến người ta khó kìm lòng nổi.
Tần Vấn Thiên nói rất thẳng thắn. Mạc Khuynh Thành có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp của nàng là mười phân vẹn mười, là thánh khiết, trước mặt người khác thần sắc nàng lúc nào cũng lạnh như băng làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Trong khi đó Lâm Tiên Nhi thì lại bất đồng, nàng khiến người ta sinh ra cảm giác muốn bảo hộ cường liệt, muốn thân cận với nàng.
- Công tử cũng là người si tình, chẳng qua là nếu Thánh nữ biết công tử ở chỗ này thì không biết có mắng ta là yêu nữ hay không.
Lâm Tiên Nhi cười nói tiếng rồi lập tức mười ngón tay lại dạo đàn, tiếng đàn du dương lần nữa truyền ra nhẹ nhàng mà mỹ diệu, bất tri bất giác, Tần Vấn Thiên liền lâm vào say sưa ở trong đó.
Nghe tiếng đàn, Tần Vấn Thiên dường như liền quên mất thời gian, bóng chiều đã ngả về tây, đêm tối dần buông xuống, bầu trời trên cao đã xuất hiện một vòng trăng tròn, ánh trăng chiếu xuống trên mặt hồ tĩnh mịch kết hợp với tiếng đàn lượn lờ làm không gian càng cực kỳ đẹp đẽ tinh tế.
Tần Vấn Thiên nghe khúc âm này mà dường như nhớ lại những gì mà mình và Mạc Khuynh Thành đã trải qua, thỉnh thoảng cũng có nghĩ tới nha đầu ngốc Thanh Nhi kia mà khóe miệng hắn khẽ xuất hiện nụ cười nhàn nhạt. Khúc âm thanh vui sướng này tựa hồ là chuyên tặng cho các đôi tình nhân vậy.
Quay đầu lại, Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Lâm Tiên Nhi đang đánh đàn bên cạnh, dưới ánh trăng chiếu rọi, nàng toát ra vẻ đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
Lâm Tiên Nhi như cảm thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên mà cũng đưa mắt nhìn lại Tần Vấn Thiên, sau đó lại cười một tiếng nói với Tần Vấn Thiên:
- Ta xem trên mặt Tần công tử xuất hiện nụ cười tường hòa, tất nhiên là rất yêu thê tử của mình. Nếu Thánh nữ hiểu lầm thì Tần công tử nhớ là nói cho Thánh nữ biết, đối với Tiên Nữ Giáo mọi người đều có chỗ hiểu lầm. Tiên Nhi tuyệt không phải là người phong nguyệt, sau này nếu không tìm được nam tử nào như ý một lòng đợi mình thì ta cũng như sư tôn vậy, cả đời này không lấy chồng.
Tần Vấn Thiên trong lòng khẽ động, chẳng lẽ Giáo chủ Tiên Nữ Giáo chưa từng gả cho ai chỉ là bởi vì nàng không tìm được như ý lang quân cho mình? Nhân vật như Nam Cung Trúc cũng không thể làm cho nàng tâm động, quả nhiên là tâm tư rất cao.
- Tiên tử muốn tìm nam tử như thế nào?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Hoàng Cực Thánh Vực ta có tám vị thanh niên có tu vi Thiên Cương cảnh trấn áp thời đại. Nói vậy tu vi của bọn họ chắc chắn mạnh hơn so với Tần công tử, Tiên Nhi nói lời thật, ta không có ý xem nhẹ công tử, chẳng qua là tám người này đã được đánh giá là có khả năng trấn áp một thời thì chắc chắn là có được thiên tư kinh thiên. Tuyệt không phải là Thánh tử Thái Yêu Giáo có khả năng tranh phong, không biết tám người kia có phong thái như thế nào.
Lâm Tiên Nhi mỉm cười nói, tuy Tần Vấn Thiên cũng cũng không thèm để ý mà cười nói :
- Người như Tiên Nhi cô nương đây, nhất định là có thể tìm được ngươi như ý.
- Đêm đã khuya, Tiên Nhi, ta phải đi về thôi.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, Lâm Tiên Nhi mỉm cười gật đầu nói:
- Công tử đi thong thả, nhớ gửi lời vấn an của Tiên Nhi đến Thánh nữ.
Nói xong nàng còn nhìn về phía Tần Vấn Thiên nháy mắt một cái làm cho Tần Vấn Thiên thầm xấu hổ, cũng không biết liệu Mạc Khuynh Thành có ghen hay không đây.
- Sau này còn gặp lại.
Thân hình Tần Vấn Thiên chợt lóe lên rồi phá không rời đi. Lâm Tiên Nhi nhìn theo sau lưng Tần Vấn Thiên rời đi mà khóe miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt rồi lấy ra một trang sách cổ với vài cái tên phía trên. Sau đó nàng nâng bút viết lên ba chữ Tần Vấn Thiên.