Bóng người Tần Vấn Thiên hạ xuống đất, sóng vai mà đứng với Âu Dương Cuồng Sinh, chỉ thấy Âu Dương Cuồng Sinh cười nói:
- Chư vị tiền bối, một cái yêu cầu kia, do huynh đệ Tần Vấn Thiên của ta đưa ra, hy vọng chư vị tiền bối có thể thỏa mãn.
- Nếu là không quá phận, nghĩ hẳn sẽ không có ai từ chối.
Vẻ mặt trung niên Trần gia mang chút lạnh lùng, cục diện chiến đấu như vậy, hắn như thế nào cũng cười không nổi.
Chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên chậm rãi chuyển qua, sau đó hắn nhìn về phía Đan Vương điện, đôi mắt dừng ở trên người Lạc Hà, mở miệng nói:
- Điều kiện của vãn bối, là hy vọng Lạc Hà tiền bối có thể đồng ý, ta cùng đệ tử tiền bối Mạc Khuynh Thành, nói chuyện phiếm riêng nửa canh giờ, yêu cầu này, hẳn là không quá phận chứ.
Lạc Hà và Trảm Trần tất cả đều vẻ mặt đọng lại, chỉ nghe Trảm Trần nói:
- Sư thúc, sư muội thiên chi kiêu nữ, sao có thể một mình hẹn gặp người khác.
Người của các thế lực cũng đều lộ ra một biểu cảm quái dị, kẻ này xuất chúng, thì ra cũng khổ bởi ải mỹ nhân, nhìn thấy Mạc Khuynh Thành nhân vật như thế, cũng sinh lòng ái mộ, còn muốn hẹn với Mạc Khuynh Thành, điều này ngược lại rất thú vị.
Chẳng qua mặc dù Tần Vấn Thiên phi thường xuất chúng, nhưng hắn muốn theo đuổi Mạc Khuynh Thành, chỉ sợ vẫn là không có khả năng.
- Nửa canh giờ, sư tôn, con không có vấn đề.
Mạc Khuynh Thành nhu thuận nói, tựa như là sợ sư tôn Lạc Hà khó xử, nhưng Lạc Hà lại là tâm như gương sáng, nha đầu này, nàng sao có khả năng sẽ có ý kiến.
- Lạc Hà tiền bối, đã là chư vị tiền bối cùng nhau ưng thuận hứa hẹn, bản thân Mạc Khuynh Thành cũng đã đồng ý, nghĩ hẳn tiền bối sẽ không nuốt lời chứ.
Âu Dương Cuồng Sinh mở miệng nói, Lạc Hà lúc này mới nói:
- Ngay tại phụ cận.
- Đệ tử hiểu.
Mạc Khuynh Thành khẽ gật đầu, sau đó khẽ dời bước sen.
Tần Vấn Thiên mỉm cười, nói:
- Khuynh Thành tiểu thư mời đi theo ta.
Dứt lời, hắn xoay người bước chậm ra, Mạc Khuynh Thành đi theo ở phía sau hắn, hai người rời khỏi đảo giữa hồ, nhìn thấy một màn như vậy, không ít thanh niên đều lộ ra biểu cảm ghen tị.
Người này chiến một trận vì mỹ nhân, cũng rất biết theo đuổi nữ tử.
- Thì ra cũng là người háo sắc, mơ ước sắc đẹp người khác.
Âu Dương Đình thấp giọng mắng, ả nhìn thấy dung nhan Mạc Khuynh Thành, lại làm sao không sinh ra chút ghen tị.
- Khó được tụ tập với các vị, tiếp tục dùng tiệc.
Trung niên Trần gia vì không làm nguội bầu không khí, mở miệng nói.
Mà Tần Vấn Thiên lại rời đi xa xa với Mạc Khuynh Thành, cách càng xa càng tốt.
Không bao lâu, bọn họ tới hành cung người Đan Vương điện ở lại, đi đến đình đài bên một con sông, Mạc Khuynh Thành lúc này mới dừng bước, quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên, không khỏi cười một tiếng, xinh đẹp như trăm hoa đua nở.
- Ngốc, thế mà huynh nghĩ ra được.
Mạc Khuynh Thành giờ phút này dỡ đi ngụy trang, xinh đẹp như thần thánh nàng giờ phút này lại lộ ra tư thái tiểu nữ nhân, có vài phần nghịch ngợm, nếu bị người khác nhìn thấy nàng lạnh lùng trước mặt người ngoài có thần thái giờ phút này, chỉ sợ sẽ kinh ngạc ngẩn người.
Tần Vấn Thiên chưa nói gì, chỉ nhìn Mạc Khuynh Thành, trái tim Mạc Khuynh Thành đập lên thình thịch, lườm hắn nói:
- Nhìn cái gì vậy.
- Đã lâu không gặp rồi, đương nhiên muốn nhìn cho đủ.
Tần Vấn Thiên đi lên trước, tới bên Mạc Khuynh Thành, nhìn vào mắt Tần Vấn Thiên, thân thể Mạc Khuynh Thành hơi nghiêng về phía trước, tựa vào trong lòng hắn, dịu dàng nói:
- Mấy năm nay, vất vả huynh rồi.
- Ta đây không phải rất ổn sao, ngược lại là muội đó, ở Đan Vương điện qua ngày thế nào?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Vẫn ổn, sư tôn đối với muội tốt lắm.
Mạc Khuynh Thành kéo Tần Vấn Thiên đi đến bên dòng sông nhỏ, chỉ thấy nàng từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đưa cho Tần Vấn Thiên nói:
- Đây là tam giai Phá Cảnh Đan, lần trước sau khi gặp huynh, không cẩn thận liền luyện chế thành công, nhưng một lò chỉ ra năm viên thành phẩm, nhưng cũng đủ dùng rồi. Loại đan dược này, chỉ có lúc dùng viên đầu tiên có thể sinh ra dược hiệu cực lớn, mà lần thứ hai dùng là phí phạm của trời, huynh cầm lấy.
Nàng tuy nói tùy ý, nhưng Tần Vấn Thiên căn bản không thể tưởng tượng, vì luyện chế một lò đan dược này, nàng đã hao phí bao nhiêu trả giá, bao nhiêu tâm huyết.
- Phá Cảnh Đan?
Tần Vấn Thiên tiếp nhận bình sứ trong tay Mạc Khuynh Thành, có chút kinh ngạc, cái tên này, là có thể đột phá cảnh giới sao?
- Vâng, chỉ cần cảnh giới của huynh củng cố mà nói, ở cấp độ Nguyên Phủ, phá một cảnh giới hẳn là không có vấn đề, bản thân muội giữ lại một viên, như vậy mà nói, chúng ta có thể gặp ở tranh đoạt Thiên Mệnh bảng rồi.
Mạc Khuynh Thành nghịch ngợm chớp chớp mắt, mắt Tần Vấn Thiên cũng sáng lên, sau đó thân thể tiếp cận Mạc Khuynh Thành, khiến Mạc Khuynh Thành tủm tỉm cười.
- Đan dược nghịch thiên như vậy, luyện chế nhất định rất khó nhỉ, luyện đan thuật cùng với cảnh giới tu hành của muội đều tiến bộ lớn như thế, mấy năm qua, là trải qua như thế nào.
Tần Vấn Thiên nhìn gương mặt kinh diễm gần trong gang tấc, lời nói dịu dàng cho người ta cảm giác ấm áp.
Hắn tựa như có thể tưởng tượng, mấy năm qua Mạc Khuynh Thành tất nhiên cực kỳ khắc khổ.
- Huynh cũng là Thần Văn đại sư cấp bốn rồi, muội sao có khả năng tụt lại, cho nên muội đã là Luyện Đan sư cấp bốn, về phần tu vi cảnh giới, thật ra cũng rất đơn giản, sư tôn nói muội có được thất khiếu linh lung tâm, từ sau khi thức tỉnh, không biết thế nào, giống như thông suốt, ngộ tính trở nên lợi hại.
Mạc Khuynh Thành đong đưa chân, giống như rất nhẹ nhàng:
- Thần Văn đại sư cấp bốn, Luyện Đan sư cấp bốn, có phải rất xứng đôi hay không.
Mỉm cười nói, cùng lúc Mạc Khuynh Thành tựa như cảm giác có chút không thích hợp, chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên chăm chú nhìn nàng, thân thể tựa như đang chậm rãi nghiêng về phía trước.
- Làm gì.
Mạc Khuynh Thành cảm giác trái tim thất khiếu linh lung kia tăng tốc đập, trên mặt lướt qua một mảng hơi đỏ, lấy đâu ra nhìn chằm chằm người ta như vậy?
Đầu Tần Vấn Thiên càng lúc càng gần, hầu như đã sắp chạm tới đầu Mạc Khuynh Thành, hai người thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, trái tim Mạc Khuynh Thành đập càng nhanh hơn, thân thể cũng như cứng ngắc hẳn lên, đôi chân đong đưa cũng không động đậy nữa.
Sao có thể khẩn trương như vậy chứ? Tên ngốc chết tiệt này, muốn làm cái gì vậy?
Tiếp theo, Mạc Khuynh Thành chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, thân thể bị người nào đó ôm, trái tim mạnh mẽ rung động, còn chưa kịp kinh hô, môi đã bị người ta chặn, đáng thương nụ hôn đầu tiên của Sở quốc đệ nhất mỹ nữ cứ như vậy bị người vạn ác nào đó cướp đi.&