Sát ý trong lòng Tần Vấn Thiên không cần nói ai cũng biết, cuối và hắn cũng đi ra, nhưng sau khi đi ra không phải là chịu chết, đầu tiên là hành hạ Hoa Phong đến chết, sau đó dùng một câu ép Yêu Quân thả Huyền Yên, lại cường thế tru diệt Tư Đồ Phá, từng chuyện xảy ra làm lòng người rung động cực sâu.
Tần Vấn Thiên quật khởi quá nhanh, từ vòng thứ nhất của Thiên Mệnh bảng bắt đầu, hắn luôn tỏa sáng, nhưng ánh sáng quá yếu, không được người ta xem trọng.
Nhưng bây giờ thì khác, Tần Vấn Thiên đã có thể làm cho người ta bỏ qua tu vi mà nhìn lại hắn, bốn cường giả trên Bảng Thiên Mệnh đứng trước mặt hắn, kẻ nên chết đã chết, nên chạy đã chạy, còn chứng cứ gì có thế thuyết phục hơn nữa?
Chỉ cần dùng thủ đoạn triệu hoán Yêu Thú, đã đủ cho hắn quét ngang Bảng Thiên Mệnh rồi.
Ngoại giới, sắc mặt đám người Thương Vương Cung, Nhạc Băng Ảnh trắng bệch như giấy, Tư Đồ Phá chết, nàng sẽ không quên vì sao Tư Đồ Phá kết thù với Tần Vấn Thiên, đều là bởi vì nàng, nàng kiêu ngạo, tự đại, nàng kêu Tần Vấn Thiên đi gặp nàng, vì thế mấy người Lâm Hạo Thiên cắt đứt tu hành của Tần Vấn Thiên, sau đó kết thù kết oán.
Đây vốn là một chuyện không lớn, nhưng từ từ phát triển, cho đến lúc Tư Đồ Phá chết, nàng mới chân chính hoảng sợ, sợ hãi, mặc dù Tần Vấn Thiên có thể không nhớ đến kẻ như nàng, nhưng Tư Đồ Phá là nam nhân mà nàng mang nhiều kỳ vọng, cứ như vậy mà chết đi.
Người Tuyệt Sinh Kiếm Phái, người Hoa gia, người Trích Tinh Phủ, ai cũng có sắc mặt khó coi, điều này làm cho mọi người hiểu rõ, lần này Tần Vấn Thiên đắc tội sạch những thế lực lớn kia rồi.
Mặc dù nói hậu bối tranh đoạt toàn bằng thực lực bản thân, nhưng có nhiều trường hợp, Tần Vấn Thiên quá cường thế sẽ làm cho những người kia cảm thấy kiêng kị, họ sẽ tru diệt hắn từ lúc chưa trưởng thành tránh hậu họa về sau.
Tất nhiên Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ, nhưng đối phương cứ ép hắn, hắn có thể nhịn được sao?
Hoặc hắn có thể nhận, chẳng lẽ sau này những người đó không làm khó hắn sao?
Tần Vấn Thiên nhìn người cuối cùng, Dương Phàm, người này từng ở Vọng Châu Thành không xem hắn như là nhân vật thiên kiêu.
- Ta cho ngươi cổ vận.
Sắc mặt của Dương Phàm tái nhợt, bây giờ năm Tinh Thần Chiến Thú cuồng bạo vây quanh người, làm cho Dương Phàm có cảm giác tuyệt vọng, tình hình như vậy, hắn muốn trốn cũng trốn không thoát.
- Muộn rồi.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng, Hoàng Kim Cổ Viên chà đạp đại địa, gầm thét đánh ra chưởng ấn khủng bố Hoàng Kim, Xích Huyết Lôi Ưng dường huyết sắc thiểm điện, cánh chim cắt về phía Dương Phàm, Ngân Giáp Hùng Vương rống giận lao ra... Không nói đến Dương Phàm, dù là người bên ngoài nhìn vào, đều có cảm giác sợ mất mật, Dương Phàm hôm nay trời cao không lên mà đất thấp cũng không chui nổi.
Tần Vấn Thiên trôi nổi trong hư không, ánh mắt yêu dị nhìn Dương Phàm trước mắt, chỉ một lúc đã bị thôn phệ, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Dương Phàm nhanh chóng bị đánh thành một bộ thi thể, dù là nhân vật thiên kiêu của Vọng Châu Thành Trích Tinh Phủ, nhưng khi chết đi, bộ xương vẫn giống như người thường.
Chu Tước Luyện Ngục từ trên không nhào ra, cắn nuốt hết cổ vận đối phương.
Lúc này, trên đỉnh đầu của Tần Vấn Thiên, đạo ánh sáng thứ ba nhanh chóng ngưng tụ thành hình, ý vị này là Chu Tước cổ vận của hắn, sau đó loại hơn hai mươi người mới có, mặc dù những người đó không phải là do hắn loại bỏ, có thể là do Dương Phàm, Tư Đồ Phá đào thải, nhưng cuối cùng vẫn thuộc về hắn.
Ngẩng đầu, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía phương xa.
- Trần Vương.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, trong con ngươi có yêu mang xẹt qua thiên địa, ý chí lãnh miệt không ai bì nổi.
- Nếu như ngươi muốn là đệ nhất Thiên Mệnh bảng, vậy thì ta phải tranh với ngươi một hồi.
Lời vừa rơi xuống, cuồng phong gào thét, Thiết Giáp Hùng Vương xông lên trên lưng Xích Huyết Lôi Ưng, sau đó nộ khiếu mà đi. Thanh Diện Giao Vương bước lên lưng Ngân Bằng, ngân mang xẹt qua bầu trời. Hoàng Kim Cổ Viên chà đạp đại địa, mỗi một bước đều giống nư vượt qua khoảng cách vô biên, biến mất trong tầm mắt Tần Vấn Thiên trong nháy mắt.
Năm con Tinh Thần Chiến Thú, phóng về ba phía khác nhau, Tần Vấn Thiên bước về phía trước, tạo thành một cỗ yêu phong đáng sợ.
Huyền Yên ngẩng đầu, nhìn bóng người Tần Vấn Thiên biến mất, chỉ cảm thấy trái tim kịch liệt chập trùng, sau đó phun ra một ngụm trọc khí, trên mặt Huyền Yên lộ ra một tia cười khổ, đám người Tần Vấn Thiên trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức Huyền Yên có cảm giác mình rất bình thường.
Trong Chu Tước Trận, tranh đoạt cổ vận càng ngày càng kịch liệt, những cường giả ở lại cũng càng ngày càng mạnh, theo số người trong Chu Tước Trận giảm thiểu, có hội chạm mặt nhau cũng càng ngày càng ít.
Lúc này, Long Thành đang dạo bước trên một mảnh đất bằng, lực cảm ứng lan tràn ra, mặc dù hắn là nhân vật bài danh hai mươi trên Thiên Mệnh bảng, nhưng lại phá lệ cẩn thận, lần tranh đoạt bảng Thiên Mệnh này cho hắn một cảm giác quỷ dị, có quá nhiều thiên tài xuất hiện, không lâu trước đây hắn còn thấy một cô gái xinh đẹp đánh bại người mạnh hơn hắn đấy.
Đúng lúc này, Long Thành khẽ nhíu mày, chuyện gì xảy ra, vì sao hắn có cảm giác đại địa đang run rẩy?
Hơn nữa, này cỗ rung động càng ngày càng mạnh, làm cho sắc mặt của Long Thành từ từ biến hóa, ánh mắt nhìn về phía nào đó, sau đó hắn thấy một con Yêu thú có kim thân đúc thành đạp cự bước chạy mà đến, mỗi bước của nó làm cho đại địa run rẩy.
- Đây là, Hoàng Kim Cổ Viên?
Long Thành sợ hãi run rẩy, làm sao sẽ có Yêu thú ở đây, tại sao trong Chu Tước Trận lại xuất hiện Yêu thú không có cổ vận, đây là có chuyện gì?
Hoàng Kim Cổ Viên thẳng về phía hắn, không có bao nhiêu bước, đã vọt đến trước mặt của hắn, rít gào một tiếng, bàn tay giống như một tòa Hoàng Kim cổ sơn chấn động vỗ xuống, vỗ nhắm vào mặt, lực lượng kinh khủng làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông, cỗ lực lượng kia, cường đại đến mức làm người ta kinh hãi.
Chiến thú bài danh thứ ba trong Chiến Thú Phổ, lực công kích, lực phòng ngự gần như hoàn mỹ, lực lớn vô cùng tận, hơn nữa có ý chí chủ nhân triệu hoán của nó, ý chí chủ nhân và Yêu Chi Ý Chí, Hoàng Kim Cổ Viên này đáng sợ đến mức nào?
Một cái tát vỗ xuống, giống như trời cũng muốn đổ nát, Long Thành tụ khí dùng toàn bộ lực lượn công kích, nhưng bị một cái tát chụp ngã xuống mặt đất, đây là lực lượng nghiền ép tuyệt đối.
Bàn tay Hoàng Kim Cổ Viên nắm chặt, chộp Long Thành vào tay trái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
- Nghiệt súc, buông.
Long Thành bị giam giữ trong lòng bàn tay, hắn phẫn nộ gào thét, lúc nào mà hắn cũng bị nhục nhã đến vậy?