Tần Vấn Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Sở Thiên Kiêu, liền cảm giác người này nhân trung long phượng, không nghĩ tới con thứ ba của bệ hạ, lại là nhân vật kiệt xuất như vậy.
- Chư vị đều mời vào chỗ đi, không cần câu thúc.
Sở Thiên Kiêu dạo bước đi đến, nhìn đoàn người cười, đầu tiên là mới đám người Tần Dao ngồi ở vị trí chủ khách, sau đó bản thân mới ngồi xuống, mọi người cũng đều nhao nhao ngồi vào vị trí.
- Hôm nay người ta mời đều là thanh niên tuấn kiệt, như vậy mới có nhiều chủ đề nói chuyện hơn.
Sở Thiên Kiêu thoải mái cười nói:
- Ta giới thiệu cho chư vị một chút, đây là Tuyết Vân Quốc Tần Dao, mà vị bên trái này, là bằng hữu của ta Lạc Thiên Thu, ở đây hẳn không ít người đều nghe nói qua a.
Mục Nhu ngồi cách chủ vị có chút xa, Tần Vấn Thiên thì ngồi dưới tay nàng, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn Tần Dao, đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, nhưng hắn thấy ánh mắt Tần Dao u oán nhìn hắn một cái, hình như trách cứ hắn.
Lần trước Tần Dao tận lực không gặp Tần Vấn Thiên, chính là không muốn Tần Vấn Thiên liên lụy đến chuyện Tần phủ, không nghĩ tới tên này lại tìm qua.
Tần Vấn Thiên tựa hồ đọc hiểu ý của Tần Dao, trong lòng thở dài một tiếng:
- Dao tỷ không muốn kéo ta vào, đây cũng là ý tứ của Nhị thúc cùng Tam thúc lúc trước, điểm ấy ta đương nhiên minh bạch, nhưng thấy nàng đến Sở Quốc, ta đâu thể ngồi yên không lý đến.
- Thiên tài Lạc Thiên Thu của Đế Tinh Học Viện, há có thể không biết.
Chỉ thấy một thanh âm thoải mái sáng sủa truyền đến, xa xa có mấy bóng người dạo bước đi đến, người cầm đầu nhìn Sở Thiên Kiêu chắp tay, lại cười nói:
- Yến Vũ Hàn tới chậm một bước, điện hạ thứ tội.
- Vũ Hàn, mau ngồi.
Sở Thiên Kiêu không có chút khí thế thượng vị giả, lộ vẻ bình dị gần gũi, nhìn Yến Vũ Hàn nói:
- Ngươi và Thiên Thu đều là nhân vật thiên tài của Đế Tinh Học Viện, có thể giao lưu nhiều hơn.
- Đế Tinh Học Viện thiên tài đông đảo, bây giờ có một người phong mang cực thịnh, nuốt hết Huyết Viêm Quả của Lạc thiếu, tự cao tự đại, kiêu ngạo không gì sánh được a.
Yến Vũ Hàn mỉm cười, đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên ngừng lại, ánh mắt chuyển qua, nhìn Tần Vấn Thiên cười nhạt:
- Tần Vấn Thiên, ta nói có đúng không?
Ánh mắt của Lạc Thiên Thu nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bất quá lập tức liền đưa mắt dời đi, lộ vẻ không thèm để ý.
Trong mắt hắn, Tần Vấn Thiên tựa hồ không đáng quan tâm quá nhiều.
Tần Vấn Thiên cùng hắn, không phải người của một thế giới, hắn nhớ kỹ, lần trước nếu không phải Thanh Vân minh Minh chủ Lăng Hoa đứng ra, hắn đã giết chết Tần Vấn Thiên rồi.
Bây giờ, sự tình qua đi liền qua đi, hắn đã bỏ qua Tần Vấn Thiên, nên không quan tâm Tần Vấn Thiên sinh tử nữa.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía Yến Vũ Hàn, tựa hồ đúng như Nhược Hoan suy đoán, ở chỗ này, gặp nhiều người không muốn nhìn thấy, đã lựa chọn tới, hắn liền không có câu oán hận.
- Tựa hồ, ngươi không nên xuất hiện ở nơi này mới đúng.
Yến Vũ Hàn thấy Tần Vấn Thiên không nói gì, lần thứ hai nhàn nhạt nói.
- Hắn lấy thân phận nô bộc, theo Sở Linh tới.
Diệp Triển mỉm cười nói, làm cho Yến Vũ Hàn khẽ gật đầu, lại nhìn về phía Mục Nhu ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Mục Nhu, sao ngươi sẽ cùng hắn ngồi chung một chỗ.
- Hắn là bằng hữu của ta.
Mục Nhu nhìn Yến Vũ Hàn nở nụ cười, nói:
- Bằng hữu của ta, tự nhiên cùng ta ngồi chung một chỗ.
- Bằng hữu? Người này giết Diệp Lang, Âu Phong, Mục Nhu, ngươi xác thực là bằng hữu của ngươi?
Yến Vũ Hàn tươi cười nhu hòa, làm sắc mặt của Mục Nhu cực kỳ khó coi, Yến Vũ Hàn này nói quá cay độc, vừa nói như vậy, nếu như nàng tiếp tục kiên trì, như vậy vô hình trung sẽ đắc tội với Diệp gia cùng Âu gia.
Thần sắc của Mục Nhu ba động kịch liệt, tùy tiện nói:
- Bằng hữu chính là bằng hữu, bất luận hắn có thân phận như thế nào, đây là việc của Mục Nhu ta.
- Nếu như ta nói cho ngươi biết, Mục Dã cũng chết ở trong tay hắn thì sao.
Diệp Triển cười lạnh, làm cho đôi mắt của Mục Nhu run lên, nhìn Tần Vấn Thiên.
- Ngày trước ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, Âu Phong từng mang một người biết ngự thú đuổi giết ta, ta giết hắn.
Tần Vấn Thiên thấy Mục Nhu nhìn mình, khẽ gật đầu, Mục Dã là Phàm Nhạc giết chết, như vậy cùng hắn không khác nhau gì cả, đã làm, hắn liền nhận, chỉ là trong lòng thầm than, nữ tử duy nhất đồng ý giúp mình nói chuyện kia, lại cùng Mục Dã là người một nhà.
- Đã như vậy, chỉ có thể trách Mục Dã kỹ không bằng người.
Mục Nhu âm thầm than thở, tuy nói nàng và Mục Dã quan hệ không hòa hợp, nhưng dù sao cũng cùng một gia tộc, đối với sự tình này, trong lòng nàng cũng có một tia khó chịu.
- Mặc dù như vậy, đây cùng ta kết giao bằng hữu có quan hệ gì.
Đột nhiên, Mục Nhu mỉm cười:
- Đây chỉ là Mục Nhu ta giao hữu, không quan hệ tới gia tộc ta.
- Ha ha.
Yến Vũ Hàn cười lạnh, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Tần Vấn Thiên nắm chặt song quyền, bây giờ hắn đã gần 17 tuổi, hơn nữa hơn nửa năm này trải qua rất nhiều, so với lúc trước thiếu một chút xung động, nhưng tình cảnh giờ khắc này, vẫn để hắn có uất khí, chỉ thấy hắn cười một tiếng, rót cho mình một chén rượu, sau đó nhìn Mục Nhu nâng chén.
- Nếu có cơ hội, ngày khác tất trả ân tình hôm nay.
Tần Vấn Thiên uống cạn, sau đó ánh mắt liếc đoàn người một cái, nơi này đều vì đệ tử quyền quý, ai có thể cùng hắn có cùng xuất hiện chứ?
Ánh mắt của hắn không tự chủ được rơi vào trên người Liễu Nghiên, nhưng Tần Vấn Thiên phát hiện, ánh mắt Liễu Nghiên né tránh, tựa hồ có ý tách ra ánh mắt của mình.
Tình cảnh này, Tần Vấn Thiên đâu có thể không biết ý của đối phương, nhưng thấy một màn như vậy, chỉ có thể cười trừ.
- Lần trước ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, đặc biệt cám ơn ngươi, sau này nếu như ngươi cần giúp một tay...
- Không cần nói nữa.
Tần Vấn Thiên cắt đứt lời của đối phương, tương tự nâng chén, uống một hơi cạn sạch:
- Người có chí riêng, ta không có tư cách khoa tay múa chân với nhân sinh của ngươi, nhưng ta cũng sẽ không xa cầu trợ giúp của ngươi, từ nay về sau ta ngươi trong lúc đó, gặp nhau như người xa lạ.
Liễu Nghiên còn muốn mở miệng, chỉ thấy Liễu Nhạc giành nói:
- Như thế tự nhiên không thể tốt hơn.
Tần Vấn Thiên liếc nhìn Liễu Nhạc, trong con ngươi có một tia phong mang hiện lên, hắn sớm biết Liễu Nhạc này là tiểu nhân, bất quá cũng lười tính toán, sau này bọn họ có lẽ sẽ không có cùng xuất hiện.
Đứng dậy, Tần Vấn Thiên đi tới trong đám người, nhìn Sở Thiên Kiêu.
Hắn biết rõ, có lẽ người chân chính đối phó Tần phủ, ngoại trừ Diệp gia, còn có thanh niên trước mắt này.
- Tam hoàng tử điện hạ, hôm nay ta tới là vi gặp tỷ tỷ của ta, có thể để ta cùng tỷ tỷ nói vài câu hay không.
Tần Vấn Thiên gọn gàng dứt khoát nói.
Sắc mặt của Sở Thiên Kiêu không có chút biến hóa, mỉm cười gật đầu nói:
- Nếu bản thân nàng không có ý kiến, ta đương nhiên sẽ không can thiệp.
- Đa tạ điện hạ.
Tần Vấn Thiên nói xong đi tới chỗ Tần Dao, lại trực tiếp đi qua đoàn người, sau đó quay đầu lại nhìn Tần Dao nói:
- Đi theo ta.
Tần Dao nghe được thanh âm nghiêm nghị của Tần Vấn Thiên, lại lộ ra một tia ủy khuất nhàn nhạt, lập tức đứng dậy, theo Tần Vấn Thiên đi ra, một màn này khiến người ta cảm thấy buồn cười, thế nào cảm giác Tần Vấn Thiên như là trưởng bối.
Tần Vấn Thiên đi tới chỗ không người, lúc này mới xoay người, nhìn Tần Dao đi tới, mặt không khỏi căng thẳng nói:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Cái tên nhà ngươi, ta là tỷ tỷ của ngươi a.
Tần Dao không phục trừng Tần Vấn Thiên một cái.
- Ngươi còn biết.
Tần Vấn Thiên đi lên trước một bước, hai tay nâng gò má của Tần Dao, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều.
- Tỷ, đến cùng xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi thành Thái tử phi dự bị của Tuyết Vân Quốc, là ngươi tự nguyện, hay Thái tử của Tuyết Vân Quốc bức bách?
- Vấn Thiên, việc này ngươi không cần lo, ngươi tốt nhất ở Đế Tinh Học Viện tu hành tăng cao thực lực, chuyện của ngoại giới, đều không cần lo lắng được không.
Tần Dao thấy ánh mắt nhu hòa của Tần Vấn Thiên, tâm dần dần hòa tan, thanh âm mang theo vài phần năn nỉ, không muốn để cho Tần Vấn Thiên tham dự vào chuyện của Tần phủ.
Nàng ở Tuyết Vân Quốc tìm hiểu tin tức của Tần Vấn Thiên, biết Tần Vấn Thiên ở Đế Tinh Học Viện được coi trọng, hắn có tiền đồ thật tốt, Tần Dao không muốn hắn dính líu vào.
- Sự tình này ta làm sao có thể mặc kệ, nếu ngươi tự nguyện, Thái tử Tuyết Vân Quốc kia cũng phải để ta xem một chút có hợp cách hay không, nếu không như ngươi mong muốn, chỉ cần Tần Vấn Thiên ta sống, tuyệt không để bất luận kẻ nào trong thiên hạ ép buộc ngươi.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên kiên nghị, đây là hứa hẹn của hắn với Tần Dao, sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, cảm tình của hắn và Tần Dao sớm đã hơn chị em ruột, thậm chí rất nhiều thời gian, hắn lại như ca ca, có thể nào để Tần Dao chịu một chút ủy khuất.
Tần Dao nhìn Tần Vấn Thiên, lập tức thấp giọng nói:
- Ta ở Tuyết Vân Quốc Học viện tu hành, biết Tuyết Vân Quốc Thái tử, hắn rất tốt với ta, hơn nữa phái người bảo hộ ta an toàn, nguyện ý giúp đỡ ta cứu gia gia cùng với phụ thân, ta liền đáp ứng hắn, nếu thật cứu được gia gia cùng phụ thân, ta liền nguyện làm nữ nhân của hắn.
- Tỷ, sao ngươi ngu như vậy.
Tần Vấn Thiên than thở, xem ra Tần Dao thuần túy là vì phụ thân và Tần gia gia mà hi sinh, hi vọng mượn lực lượng của Tuyết Vân Quốc.
- Bên Nhị thúc kia đã rơi vào cục diện bế tắc, chỉ cần Sở Quốc hưng sư động chúng phái binh trấn áp, sớm muộn gì sẽ bại, chúng ta không gánh nổi.
Trong lòng Tần Dao cũng hơi có chút khó chịu.
- Vậy lần này ngươi tới Sở Quốc, lại là vì cái gì?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta muốn gặp gia gia cùng phụ thân một lần, xem có thể cùng bọn họ bàn điều kiện hay không, bất quá thái độ của Sở Quốc mơ hồ, Tam hoàng tử này ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tần Dao nói.
- Tần tiểu thư.
Lúc này, xa xa có mấy bóng người đi tới, chính là người hộ vệ Tần Dao an toàn, ánh mắt bọn họ nhìn về phía bên này, thần sắc sắc bén, làm cho Tần Vấn Thiên nhíu mày.
- Vấn Thiên, chúng ta về trước đi, sự tình này liền không cần lo.
Tần Dao cúi đầu nói, làm cho Tần Vấn Thiên cảm giác trầm trọng.
- Sự tình này có lẽ không đơn giản như vậy.
Tần Vấn Thiên mở miệng, trong lòng thầm nghĩ, hai người lập tức trở lại, phát hiện không ít người đang nghị luận ầm ĩ, không hề che giấu chút nào.
Bất quá đối với chuyện này Tần Vấn Thiên cũng không để ý, đang chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này, chỉ thấy xa xa, có hai bóng người đi tới, trong sát na, ánh mắt mọi người toàn bộ nhìn qua bên kia.
Chỉ vì ở nơi đó, có một thân ảnh tịnh lệ, quá mức chói mắt.
Nàng vừa xuất hiện, dường như hết thảy đều mất đi hào quang, chỉ có nàng, mới là vai chính duy nhất, những đệ tử quý tộc kia, như đều quên phong độ, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh kia, như mỗi một bước của nàng, đều dẫn động tới nhân tâm.
- Nàng đi đâu vậy?
Mọi người thấy Mạc Khuynh Thành đi về phía đoàn người, trong lòng không khỏi nhúc nhích.
- Thật xinh đẹp.
Liễu Nghiên thấy Diệp Triển và Liễu Nhạc bên người đều thất thần, trong lòng hơi thất lạc.