Nơi thí luyện thần văn, là ở một mảng sa mạc hoang vu tây vực thành Vọng Châu, nơi này cũng được xưng là Tây Vực sa mạc.
Tây Vực sa mạc, cát vàng trải khắp trên đại địa, làm cho mảng đại địa này hóa thành màu vàng, liếc mắt nhìn một cái, không thấy giới hạn.
Bão cát cuồn cuộn quét qua, đại địa trải đầy màu vàng kia phát ra tiếng xào xào, trăm ngàn dặm nhìn không thấy bóng người, lộ ra khí tức hoang vu.
Ở trong mảng Tây Vực sa mạc im lặng hoang vu này, ở không gian nào đó, đột nhiên xuất hiện một điểm đen, cùng với điểm đen này dần dần tới gần, một cổ khí tức hủy diệt tràn ngập, tiếng gào thét hết sức chói tai.
Chỉ trong nháy mắt, điểm đen, hóa thành lốc xoáy màu đen, sắc trời đột nhiên hóa thành màu đen, ảm đạm không ánh sáng, lốc xoáy màu đen áp bách đến kia, làm cho người ta như thấy được cảnh tượng tận thế.
Cát vàng bị cuốn vào trong hư không, theo lốc xoáy nọ bay múa, nếu có người ở nơi này tất nhiên sẽ biết, đây là một lần lốc xoáy màu đen mà Tây Vực sa mạc cách một đoạn thời gian sẽ gặp.
Nhưng mà đúng lúc này, xa xa trong lốc xoáy, lại có một hàng bóng người bước chậm đi theo lốc xoáy cùng nhau đi tới, đi đến chỗ sâu trong trong sa mạc Tây Vực.
- Thật sự là xui xẻo, đụng phải lốc xoáy chết tiệt này.
Chỉ thấy một người trong đó thấp giọng mắng, có chút buồn bực, đoàn người này khí chất phi phàm, đúng là người đi tới nơi thí luyện thần văn.
Người cầm đầu là một thanh niên thân thể có vẻ cường tráng, thanh niên này trên mặt đầy vẻ cao ngạo nhàn nhạt, toàn thân đều tràn ngập lực lượng cùng khí tức cuồng bạo, thần thái của hắn, không tự chủ được sẽ cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm mãnh liệt.
Người này tên là Triệu Liệt, người cũng như tên, tính cách như lửa nóng, nhân vật thiên kiêu Thiên Viêm tông, một trong tứ đại thiên kiêu thành Vọng Châu, xếp thứ hai mươi tám trên Thiên Mệnh bảng.
Ở trong bốn thiên kiêu, Triệu Liệt xếp ở cuối cùng, nhưng mà hắn vẫn không phục, lúc này, trong mắt hắn còn có một cỗ nóng cháy mãnh liệt, nghe nói, lần này Dương Phàm cùng Trảm Trần cũng đều đến, hắn cũng muốn xem, hai thiên kiêu còn xếp trên hắn ở trên Thiên Mệnh bảng này, hôm nay tu vi đến bước nào, đã đánh sâu vào tầng thứ Thiên Cương cảnh hay chưa.
- Đáng tiếc, lần này Hoa Thái Hư không đến, không thể thấy phong thái đệ nhất Thiên Mệnh bảng này, bất quá, có đám người Trảm Trần, Dương Phàm, Bạch Lộc Cảnh, chuyến này cũng sẽ không tịch mịch.
Triệu Liệt từ trong lốc xoáy đi ra, trong miệng phun ra một đạo âm hào khí, trong mắt hắn giống như có một đám lửa đang ở thiêu đốt.
Thành Vọng Châu mênh mông, trừ bỏ tứ thiên kiêu ra, còn có không ít nhân vật trên Thiên Mệnh bảng, thí dụ như Bạch Lộc Cảnh Bạch Lộc Thư Viện, ở trong những người này, có thanh niên, cũng có lão giả, lần này, nhắm chừng sẽ có không ít người bước vào nơi thí luyện thần văn, hơn nữa có lời đồn nọ, Triệu Liệt sao có thể không chờ mong.
Thân thể gia tốc đi tới, qua một ít thời gian, Triệu Liệt rốt cuộc thấy được một tòa cổ thành sa mạc ở phía trước, tòa cổ thành này chiếm đất cực rộng, giống như bị mai táng ở sa trong lòng đất mạc, bị người đào bới ra.
Bốn phía cổ thành, có các cường giả thủ hộ, rõ ràng đúng là người thế lực cấp bá chủ thành Vọng Châu, bọn họ cộng đồng thủ hộ cổ thành này, nơi này, đúng là cửa vào nơi thí luyện thần văn.
Ở phía trước nhất cổ thành sa mạc, có rất nhiều bóng người, bọn họ chia làm ba trận doanh lớn, Triệu Liệt liếc mắt nhìn một cái đã biết những người này là người phương thế lực nào.
- Ha ha, Trảm Trần, Dương Phàm, đã lâu không gặp.
Triệu Liệt cười vang nói, nhất thời, Đan Vương điện Trảm Trần, Trích Tinh phủ Dương Phàm, ánh mắt đều nhướng lên, liếc về hư không, nhìn về phía Triệu Liệt.
Trảm Trần mỉm cười nói:
- Triệu Liệt huynh gần đây khỏe.
Về phần Dương Phàm, lại không nói gì, giống như tính cách hắn là như thế, không thích nhiều lời, trên mặt thủy chung mang theo ngạo khí nhè nhẹ.
- Biết các ngươi sẽ tới, sao lại không khỏe.
Triệu Liệt thanh âm rất lớn, ánh mắt hắn lại nhìn về phía trận doanh Hoa gia, lập tức ánh mắt tập trung ở trên một người, cười nói:
- Hoa Thái Hư không đến, ngươi đến, hôm nay, gia tộc Hoa thị, muốn bồi dưỡng Hoa Thái Hư thứ hai sao?
Thanh niên Hoa gia này ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại, nhìn về phía Triệu Liệt.
Người này tên là Hoa Phong, tu vi tự nhiên cũng là Nguyên Phủ đỉnh phong, hơn nữa, hắn ở trong Thiên Mệnh bảng, xếp sáu mươi, trẻ tuổi như thế, đã nhập hạng sáu mươi Thiên Mệnh bảng, cũng là nhân vật phong lưu thành Vọng Châu.
Hắn sở dĩ không quá chói mắt, đơn giản là ở Hoa gia còn một người, Hoa Thái Hư.
Hoa Thái Hư ở đây, bất luận kẻ nào của Hoa gia, đều bị áp đi phong thái, bọn họ có ưu tú, giống như đều chỉ là làm nền.
- Ngươi vẫn thích nói lời thừa.
Hoa Phong thản nhiên nói, khiến cho trong mắt Triệu Liệt bắn ra một ánh hỏa diễm, sang sảng nói:
- Ta không chỉ thích nói lời thừa, còn thích chiến đấu, hy vọng ngươi có cơ hội lĩnh giáo.
- Tùy thời chờ đợi.
Hoa Phong thản nhiên nói, ánh mắt chuyển qua, không hề để ý tới Triệu Liệt.
- Triệu Liệt, thiên kiêu Thiên Viêm tông, xếp thứ hai mươi tám Thiên Mệnh bảng; Hoa Phong, trừ Hoa Thái Hư ra thì là thanh niên kiệt xuất nhất Hoa gia, xếp sáu mươi Thiên Mệnh bảng.
Trận doanh Trích Tinh phủ, Bạch Lộc Di ở bên cạnh Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, nàng biết Tần Vấn Thiên đến từ phần đất bên ngoài, tự nhiên trước tiên giúp Tần Vấn Thiên giới thiệu một số nhân vật mấu chốt.
Những người này, đều là người có thể ở thành Vọng Châu hô phong hoán vũ.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, hắn đầu hơi hơi thấp, lại âm thầm đánh giá nhân vật phong lưu của thành Vọng Châu, nhất là chú ý đám người Đan Vương điện cùng với Hoa gia bên kia.
Đan Vương điện Trảm Trần, mười một Thiên Mệnh bảng, người này lại có vài phần dáng vẻ thư sinh, nhìn như tính cách hiền hoà, dễ ở chung, bên cạnh hắn còn có người yêu, một vị nữ tử rất xinh đẹp.
Trích Tinh phủ Dương Phàm, tính cách hơi hiển trầm mặc, rất ít lời, trên mặt thủy chung có kiêu ngạo nhè nhẹ, không thích gần ai.
Triệu Liệt, tính cách trương cuồng, giống như lửa nóng.
Hoa Phong, tạm thời còn nhìn không ra, nhưng không thể nghi ngờ là, nhân vật thiên kiêu này, đều có ngạo khí, cho dù là Bạch Lộc Cảnh phi thường bình thản, Tần Vấn Thiên cũng có thể cảm giác được, trong xương cốt hắn, cũng là kiêu ngạo.
Kiêu ngạo, vốn là từ tự tin sinh ra, ở trong xương cốt Tần Vấn Thiên hắn, làm sao không phải biểu lộ một cỗ tính chất đặc biệt như vậy.
- Hoa Thái Hư cùng Hoa Tiêu Vân cũng không xuất hiện, bất quá, Đan Vương điện, Bạch Phỉ, nàng ở đây, Khuynh Thành là không có đến.
Tần Vấn Thiên trong lòng có vài phần mất mát, hắn trước khi đến cũng từng nghĩ, có thể gặp được Mạc Khuynh Thành hay không, đáng tiếc, Mạc Khuynh Thành không có đến, Bạch Phỉ, lại đến.