Thái Cổ Thần Vương

Chương 161: Chương 161: Thảm bại






Diệp Vô Khuyết ở đâu là may mắn giành thắng lợi, trận chiến đấu này, rõ ràng là thắng lợi nghiền ép.

Kinh Thành Thập Tú sắp xếp thứ tư Thu Mạc, trước đây thực lực cùng Diệp Vô Khuyết sai biệt không lớn, khả năng vượt lên đầu một chút, nhưng bây giờ, sau khi Diệp Vô Khuyết ngưng tụ Tinh Hồn thứ ba, tựa hồ trực tiếp bị bỏ qua rồi.

Diệp Vô Khuyết rời khỏi chiến đài, chỉ thấy Kiếm Nhất dạo bước mà lên, trên người có Kiếm Ý gào thét.

Mặc dù vừa rồi Diệp Vô Khuyết cũng lấy lợi kiếm công kích, nhưng hắn không phải Kiếm tu thuần túy, nhưng Kiếm Nhất bất đồng, từ trên người hắn tràn ra khí thế liền có thể cảm thụ được, đây là một Kiếm tu cường đại.

Kiếm tu công kích, tuyệt đối sẽ cực kỳ sắc bén cường đại.

Tô Mộc Vũ dạo bước đi lên chiến đài, chỉ thấy nàng mặc bạch y, thanh xuân mạo mỹ, chừng 20 tuổi, để cho nàng ở trong học viện có thật nhiều người ái mộ, mà bây giờ còn không có người có thể theo đuổi được vị mỹ nữ học viên xuất chúng này.

- Xin chỉ giáo.

Kiếm Nhất nhìn Tô Mộc Vũ hành lễ, tuy những người này đến khiêu khích, nhưng ở phương diện lễ tiết lại làm không chê vào đâu được, để người không cách nào lên án.

- Xin chỉ giáo.

Tô Mộc Vũ hoàn lễ, ôn nhu mỹ lệ, rất khó tưởng tượng một vị mỹ nữ học viên như vậy, sẽ có lực chiến đấu mạnh mẽ.

Kiếm Nhất dạo bước mà ra, trong sát na, Kiếm Tinh Hồn nở rộ quang hoa rực rỡ, kiếm quang ba màu lóng lánh ở trong hư không, sáng lạn không gì sánh được, dường như muốn chọc mù con mắt người.

- Ba Tinh Hồn, đều là kiếm.

Ánh mắt mọi người ngưng tụ, không hổ là đứng đầu Tam Kiếm của Tuyết Vân Quốc, đối với kiếm chấp nhất không giống bình thường.

Kiếm Tinh Hồn ba màu, tăng phúc trong công kích, uy lực mạnh mẽ biết bao.

Tô Mộc Vũ cũng thả ra Tinh Hồn của bản thân, bầu trời như hạ nổi lên tinh vũ.

- Tinh Hồn thứ ba, Tứ Trọng Thiên.

Mọi người thấy Tinh Hồn của Tô Mộc Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất là rất nhiều học viên của Đế Tinh Học Viện, nhịn không được phát ra tiếng thán phục.

- Mộc Vũ sư tỷ thật lợi hại, nhưng lại điệu thấp như vậy.

- Mộc Vũ sư tỷ mạnh hơn Thu Mạc nhiều, Thu Mạc thật có tiếng không có miếng.

Rất nhiều người thấp giọng nghị luận, thanh âm này rơi vào trong tai Thu Mạc liền cực kỳ chói tai.

Càng thú vị chính là, Tô Mộc Vũ lựa chọn Tinh Hồn là Vũ Tinh Hồn, lấy nó làm trung tâm, hư không dường như nổi lên tinh vũ.

Đồng thời, sau lưng Tô Mộc Vũ, xuất hiện cánh chim thuần trắng mà xinh đẹp, thời khắc này Tô Mộc Vũ như thiên sứ, so với Diệp Vô Khuyết phóng thích Dực Tinh Hồn còn xinh đẹp hơn.

- Thật đẹp.

Một chút thiếu nữ nói.

Nhưng có người lo lắng thay cho Tô Mộc Vũ, Tinh Hồn tương xứng như vậy, lực công kích của Tô Mộc Vũ có thể mạnh sao?

Chỉ thấy Kiếm Nhất dạo bước mà ra, kiếm quang xé rách hết thảy, tam sắc kiếm hóa thành ba đạo kiếm mang, từ trên trời giáng xuống, chém giết về phía Tô Mộc Vũ.

Nhưng chỉ thấy thân hình của Tô Mộc Vũ phiêu hốt, lập loè không ngừng, màn mưa như trước, lại cho người ta cảm giác mông lung, tam sắc kiếm quang hạ xuống, thân ảnh của nàng như trước đứng ở trong màn mưa, không có bị đánh trúng.

- Bộ pháp của nàng.

Tần Vấn Thiên chú ý tới trên hai chân của Tô Mộc Vũ chất chứa tinh quang, hắn từng nghe Tô Mộc Vũ bài giảng, Tô Mộc Vũ sư tỷ có quan niệm rất độc đáo, chính là nghe xong khóa của Tô Mộc Vũ, hắn mới lĩnh ngộ các loại công kích như miệng phun kiếm quang, chân oanh chưởng ấn.

Nhìn Kiếm Nhất phát động công kích mãnh liệt, lại không đụng tới Tô Mộc Vũ, Tần Vấn Thiên mơ hồ cảm giác, cuộc chiến đấu này, Tô Mộc Vũ có thể thắng.

Quả nhiên, thế công của Kiếm Nhất hơi lộ vẻ luống cuống, như cuồng phong bão táp, tựa như áp bách Tô Mộc Vũ không thể thở dốc, song thời điểm hắn kích trảm xuống, tựa hồ đánh trúng Tô Mộc Vũ, nhưng rất nhanh lại phát hiện bản thân sai rồi, thân thể của Tô Mộc Vũ dĩ nhiên chậm rãi tiêu tan, đồng thời trong màn mưa, đi ra một đạo thân ảnh khác.

- Đây là loại Tinh Hồn huyễn thuật nào a?

Mọi người thấy Tô Mộc Vũ chỉ một kích liền đánh bại Kiếm Nhất có chút không dám tin tưởng, nhìn như Kiếm Nhất chiếm giữ chủ động, nhưng căn bản không có chân chính uy hiếp được Tô Mộc Vũ.

- May mắn giành thắng lợi.

Tô Mộc Vũ lui ra phía sau vài bước, khách khí nói, giống như Diệp Vô Khuyết, nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng hả giận.

Những người này không phải rất kiêu ngạo sao, không phải cũng chiến bại.

Vương Đằng nhảy lên chiến đài, trên người phóng thích khí thế khủng bố, trận chiến này, đối thủ của hắn là Thanh Vân minh Minh chủ Lăng Hoa.

Đối với Lăng Hoa, ấn tượng của Tần Vấn Thiên rất tốt, lần trước nếu không có Lăng Hoa xuất hiện, có lẽ hắn thực sự giết chết Lạc Thiên Thu, thời điểm đó nếu như hắn thực sự kích sát Lạc Thiên Thu, có lẽ lấy năng lượng của Cửu Huyền Cung, Đế Tinh Học Viện sẽ không gánh cho hắn, cũng không giữ được hắn.

Bất quá khi thấy Vương Đằng công kích, Tần Vấn Thiên liền biết, trận chiến đấu này, Lăng Hoa phải thua.

Không chỉ Tần Vấn Thiên có loại cảm giác này, mọi người thấy hai người va chạm, đều kinh hãi sức chiến đấu của Vương Đằng, giống như một Hồng Hoang Mãnh Thú, cuồng bạo, ép vỡ hết thảy, sau cùng, Lăng Hoa ở dưới thế công của đối phương không thể chống đỡ, thất bại.

- Vương Đằng này, chỉ sợ là nhân vật Sở Thiên Kiêu an bài, là tất thắng.

Tần Vấn Thiên nhìn Sở Thiên Kiêu, dưới khuôn mặt bình tĩnh kia, dường như tính trước kỹ càng, hôm nay hắn tới, sẽ không thất bại mà đi.

Trận chiến thứ tư, Vũ Trọng đối chiến Tu La minh Minh chủ Đỗ Nhất Đao.

Ngày trước Lạc Thiên Thu ở Đế Tinh Học Viện cũng là người Tu La minh, nhưng học viên của Đế Tinh Học Viện trừ Kỵ Sĩ minh ra, đều chỉ nhận sự tình không tiếp thu người, không nhìn thân phận địa vị.

Tu La minh chú ý sát phạt lịch lãm, trong nguy cấp đề thăng sức chiến đấu, nhưng ở trường hợp như vậy, bọn họ đương nhiên không nghi ngờ chút nào đứng ở bên Đế Tinh Học Viện.

Vũ Trọng chính là danh nhân của Thần Tướng Vũ Phủ, ba Thú Tinh Hồn giao phó hắn lực công kích đáng sợ, nhưng Đỗ Nhất Đao cũng tuyệt đối không tệ, công kích của hắn hành tẩu thiên phong, từng chiêu đoạt mệnh, quả thực chính là đấu pháp liều mạng, cực kỳ tàn nhẫn.

Nhưng Vũ Trọng tàn nhẫn dĩ nhiên không kém hắn chút nào.

Bản thân Thần Tướng Vũ Phủ an vị ở trong Hắc Ám Sâm Lâm, người ở đó đều là nhân tài quân đội bồi dưỡng, đương nhiên phải tàn nhẫn, bọn họ ở trong Hắc Ám Sâm Lâm thí luyện, ngày thường thí luyện đều là cực kỳ điên cuồng, tàn khốc không kém Tu La minh chút nào.

Thấy hai người đều bị công kích nhiều lần, như trước bằng vào ý chí mạnh mẽ điên cuồng chiến đấu, rất nhiều người đều âm thầm bội phục.

Sau cùng, Vũ Trọng nổi giận gầm lên một tiếng, bằng vào mãnh thú chi lực, hắn rốt cục áp chế Đỗ Nhất Đao, oanh đối phương xuống chiến đài, cướp đoạt thắng lợi của trận chiến thứ tư.

Nếu như vậy, năm trận chiến đấu, Hoàng Gia Học Viện đã thắng ba trận.

Sự khiêu chiến của bọn họ, lấy được chiến tích huy hoàng.

Từ nay về sau, người Hoàng Thành sẽ nói, hôm nay Hoàng Gia Học Viện, chắc chắn mạnh hơn Đế Tinh Học Viện.

Lần này, bọn họ ngoại trừ vì Tiêu Luật ra, chính là muốn tạo thế.

Hoàng thất muốn động Đế Tinh Học Viện, đương nhiên không có khả năng trực tiếp khai chiến với Đế Tinh Học Viện, chỉ có thể từ từ suy yếu, như vậy cần một tư thế, lần này khiêu khích, chính là vì tạo thế.

Muốn đánh sụp Đế Tinh Học Viện, vốn không phải là việc sớm chiều.

- Trận chiến sau cùng, còn cần tiến hành sao?

Sở Thiên Kiêu nhìn khán đài, bình tĩnh nói.

Thanh âm này rơi vào trong tai mọi người Đế Tinh Học Viện, có vẻ hơi khó nghe, trận chiến đấu này, còn cần tiến hành sao?

Năm trận chiến đấu, bọn họ đã thắng ba trận, từ loại ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ đã thắng.

- Đương nhiên.

Thần sắc của Cố lão khó coi, sau đó Thiên Sát minh Minh chủ Tiết Lãnh Phong đi lên chiến đài.

Tiết Lãnh Phong chính là Nguyên Phủ cảnh tam trọng, ở trong học viên của Đế Tinh Học Viện, người vượt qua cảnh giới này, trên cơ bản đều ly khai.

Từ loại ý nghĩa nào đó mà nói, Tiết Lãnh Phong đại biểu thực lực đỉnh phong trong học viên của Đế Tinh Học Viện.

Mạnh hơn mà nói, liền cần phải đi ra Sở Quốc, truy cầu cảnh giới càng cao hơn.

Nghiêm chỉnh mà nói, trận chiến đấu này của Tiết Lãnh Phong, đã không phải là vì thắng bại, mà là vì thủ hộ vinh quang của Đế Tinh Học Viện.

Tiêu Lam, thanh niên này chưa bao giờ xuất hiện qua ở Hoàng Thành đi lên chiến đài, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn Tiết Lãnh Phong, ánh mắt kia, cho người ta một loại cảm giác rất không thoải mái, so với lưỡi đao còn sắc bén hơn.

- Ngươi không phải đối thủ của ta, lăn đi.

Tiêu Lam bình tĩnh nói, làm cho trong mắt Tiết Lãnh Phong lóe lên một đạo hàn quang.

Hắn chính là Thiên Sát minh Minh chủ, ở Đế Tinh Học Viện địa vị không giống bình thường, Thiên Sát minh, là Đệ Tử minh thành lập sớm nhất của Đế Tinh Học Viện, có ý nghĩa tượng trưng.

Bây giờ, lại bị người nhục nhã.

Hơn nữa, Sở Thiên Kiêu mang tới năm người, bốn người trước vô luận thực lực ra sao, đều biểu hiện rất có cấp bậc lễ nghĩa, nhưng người cuối cùng, lại tuyệt nhiên ngược lại.

Càn rở điên cuồng, tự đại, tựa hồ hữu ý nhục nhã Đế Tinh Học Viện.

- Vậy cũng phải đấu qua mới biết được.

Thanh âm của Tiết Lãnh Phong lạnh lùng, đánh trả đối phương.

- Ô...ô...n...g!

Cuồng phong xẹt qua, thân ảnh của Tiêu Lam bỗng nhiên động, cả người hóa thành một đạo quang mang hư ảo, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Tiết Lãnh Phong, một sát na này, Tiết Lãnh Phong chỉ cảm giác mình đưa thân vào một ý cảnh kỳ diệu, hắn muốn giơ tay lên chống lại, nhưng rất gian nan.

Phương hướng chiến đài của Đế Tinh Học Viện, có người đứng lên, lộ ra khiếp sợ.

- Ầm!

Một âm thanh truyền ra, cả vùng không gian hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ thấy ngực của Tiết Lãnh Phong như nứt ra, vết máu không ngừng rơi xuống.

- Cút!

Tiêu Lam phất tay, Tiết Lãnh Phong bị oanh xuống chiến đài, chỉ thấy thân hình Cố lão lóe lên, tiếp được thân thể của Tiết Lãnh Phong, hỏi:

- Không có sao chứ?

- Lão sư, để ngươi thất vọng rồi.

Tiết Lãnh Phong nhìn Cố lão, có chút áy náy nói.

Nguyên lai, Thiên Sát minh Minh chủ Tiết Lãnh Phong, chính là đệ tử của Cố lão.

- Bại liền bại, không có gì.

Cố lão an ủi nói, nhưng tròng mắt của hắn lại chất chứa phong mang, vừa rồi Tiêu Lam xuất thủ mang đến cho hắn cảm giác, đó là một loại công kích tinh thần áp bách, người như vậy rất đáng sợ.

Hoàng Gia Học Viện, tuyệt không có nhân vật như Tiêu Lam.

- Đế Tinh Học Viện, không gì hơn cái này.

Tiêu Lam lạnh như băng nói, trong tiếng nói lộ ra một luồng tà dị, cục diện như vậy, không ai có thể phản bác được lời của hắn.

Năm trận, bốn bại.

Hôm nay Sở Thiên Kiêu cường thế đến đây khiêu khích, quả nhiên đến có chuẩn bị, nếu không phải Tô Mộc Vũ chiến thắng một hồi, bọn họ sẽ thảm hại hơn.

Nhưng mặc dù là thời khắc này, như trước rất khó chịu, Đế Tinh Học Viện tứ đại minh, trong đó tam đại Đệ Tử minh Minh chủ, đều bại!

Tràng thảm bại này, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với danh dự của Đế Tinh Học Viện.

Mục đích của Sở Thiên Kiêu, hiển nhiên đã đạt đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.