Thái Cổ Thần Vương

Chương 795: Chương 795: Thánh chiến đài (1)




Tần Vấn Thiên thấy Diệp Không Phàm chủ động mời, ánh sáng lạnh trong mắt càng sâu thêm, chỉ nghe hắn mở miệng nói:

- Lăng Sương công chúa là chủ, theo lý nên vào ngồi trước.

Hắn vừa dứt lời, nhất thời không khí đột nhiên trở nên vi diệu.

Hôm nay Diệp Không Phàm vốn là giọng khách lấn át giọng chủ, cố ý làm mất mặt Diệp Lăng Sương, nhưng lúc này Tần Vấn Thiên bảo Diệp Lăng Sương ngồi, ý nghĩa hắn chẳng phải là cần hạ mình ở bên cạnh Diệp Lăng Sương.

Trong đôi mắt hiện lên một đạo hàn quang sắc bén không dễ phát hiện, Diệp Không Phàm ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên, lại nghe Mạc Khuynh Thành mở miệng nói:

- Mời công chúa trước đi.

Trên người quân sĩ mặc áo giáp ở hai bên lộ ra uy thế bức người, mơ hồ có một sát khí lạnh lẽo tràn ngập, các giáp sĩ này thực lực đều phi thường lợi hại, hiển nhiên là Diệp Không Phàm sớm an bài sẵn.

Nhưng lúc này Mạc Khuynh Thành cũng mở miệng bảo Diệp Lăng Sương ngồi, nhất thời khiến Diệp Không Phàm có chút khó xử.

- Thánh nữ đã khách khí như thế, công chúa ngài vào ngồi trước đi, miễn cho thánh nữ ở đó chờ.

Người bên cạnh Diệp Lăng Sương tự nhiên thúc giục Diệp Lăng Sương đi vào ngồi, sao có thể yếu đi uy nghiêm hoàng quyền, hôm nay có Tần Vấn Thiên và thánh nữ Dược Hoàng cốc hỗ trợ, tự nhiên càng tốt, nếu không ví dụ Diệp Không Phàm thật sự ngồi chủ vị, Diệp Lăng Sương tất nhiên là không có khả năng ở chỗ này.

Diệp Lăng Sương chăm chú nhìn Diệp Không Phàm, sau đó nàng nâng bước, từng bước một đi về phía một chủ vị trong đó, lúc này nàng rõ ràng cảm giác được từng luồng uy thế rơi ở trên thân thể của nàng, nhưng nàng thân là công chúa Diệp quốc, phải gánh vác áp lực, nàng vô luận như thế nào, cũng không thể để Tề vương thực hiện được.

Gió lạnh thổi qua, không khí bên này hơi tỏ ra quỷ dị, bất luận kẻ nào cũng cảm giác được, Diệp Lăng Sương đi xuống từng bước một, ánh mắt Diệp Không Phàm chuyển động, rốt cuộc, hắn nở nụ cười, thản nhiên mở miệng:

- Mời công chúa.

Diệp Không Phàm vừa dứt lời, trong phút chốc tất cả áp lực tiêu tán, giống như tất cả như thường, điều này lại khiến Diệp Lăng Sương càng thêm kinh hãi, người này khống chế đối với thế cục, đã vượt xa xa dự tính của nàng.

Ngồi ở trên chủ vị, Diệp Lăng Sương quay đầu lại nhìn Mạc Khuynh Thành cười nói:

- Thánh nữ mời vào ngồi.

- Ngươi ngồi bên cạnh ta.

Mạc Khuynh Thành cười với Tần Vấn Thiên bên cạnh, sau đó vào ngồi chủ vị, Tần Vấn Thiên ngồi ở cạnh nàng, mà Diệp Không Phàm thì ngồi ở một vị trí phía dưới Diệp Lăng Sương, người khác cũng lần lượt ngồi xuống, không khí bên này lúc này mới coi như thả lỏng.

- Thánh nữ, Đấu chiến trường Diệp quốc ta có mười hai đấu chiến đài, suốt ngày chiến đấu không dứt, có thể khiêu chiến lẫn nhau, cũng có thể khiêu chiến dũng sĩ hoàng tộc Diệp quốc ta, chiến đài thứ mười hai này, cường giả các đại cảnh giới đều có, bất luận kẻ nào cũng có cơ hội triển lãm thực lực của mình, trở thành nhân vật được dõi theo. Trong lịch sử Diệp quốc người chiến một trận thành danh đếm không hết, thậm chí có một số người về sau trở thành trụ cột Diệp quốc.

Diệp Không Phàm mỉm cười nhìn Mạc Khuynh Thành giới thiệu, Mạc Khuynh Thành vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn về phía dưới, đấu chiến đài chiến đấu kịch liệt, quả thực có không ít người ưu tú, thậm chí cường giả tòa Đấu chiến trường trung gian kia sức chiến đấu tựa như đặc biệt cường đại.

- Ba tòa Đấu chiến trường ở giữa chính là đài chiến đấu mười trận thắng, đài chiến đấu năm mươi trận thắng, đài chiến đấu trăm trận thắng, người liên tục mười trận, năm mươi trận, trăm trận đấu thắng lợi, mới có tư cách sải bước ba đấu chiến đài đó luận võ, ba tòa đấu chiến đài kia tập trung nhiều ánh mắt nhất.

Diệp Không Phàm chú ý tới ánh mắt Mạc Khuynh Thành giải thích một tiếng, tuy Diệp Lăng Sương ngồi ở chủ vị, nhưng hắn tựa như vẫn như cũ là chủ nhân nơi này.

- Người đài chiến đấu trăm trận thắng sức chiến đấu đều phi thường cường đại, nhưng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số người yêu nghiệt, bọn họ không chỉ có lên đài chiến đấu trăm trận thắng, hơn nữa còn dám vượt cấp khiêu chiến cường giả trăm thắng khác, người như vậy, hoàng tộc chúng ta sẽ trực tiếp chiêu nạp.

Diệp Lăng Sương cũng mở miệng giới thiệu với Mạc Khuynh Thành.

- Diệp quốc vạn năm bất hủ, phong trào hướng võ làm người ta kính nể.

Mạc Khuynh Thành đáp lại, khiến trong đôi mắt Diệp Lăng Sương hiện lên một mảng kinh hỉ. Nàng trước đó nghe nói thánh nữ Dược Hoàng cốc cao ngạo lạnh lùng, trầm mặc ít lời, vô luận là vương hầu hay là vương phi nói chuyện với nàng, nàng đều không để ý tới, nhưng không ai dám có ý kiến, dù sao nàng thân phận đặc thù, hơn nữa lại có dung nhan khuynh thành, giống như tiên nữ.

Nhưng giờ phút này, Mạc Khuynh Thành lại nguyện ý nói chuyện phiếm với nàng, Diệp Lăng Sương biết nàng vị công chúa này còn chưa có mặt mũi lớn như vậy, khả năng duy nhất là vì sư đệ Tần Vấn Thiên của nàng.

Xem ra thánh nữ Dược Hoàng cốc này, cảm tình đối với Tần sư đệ không phải sâu bình thường, nếu không sẽ không mọi chuyện đều nghĩ cho hắn như vậy, điều này càng làm cho nàng cảm thấy, sự sống chết của phụ hoàng, chỉ sợ cũng ở trên người Tần Vấn Thiên.

- Tần sư đệ, đoạn thời gian trước ngươi đột nhiên theo Lâm Soái sư huynh vào Trượng Kiếm tông, hơn nữa còn có sư môn trưởng bối đi cùng, ta trái lại tò mò, ngươi rốt cuộc là từ nơi nào đi ra, Lâm Soái sư huynh hiển nhiên phi thường xem trọng đối với ngươi.

Ánh mắt Diệp Lăng Sương nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên kia, Mạc Khuynh Thành cũng nhìn phía hắn, nàng có rất nhiều lời muốn hỏi Tần Vấn Thiên, nhưng giờ phút này quá nhiều người lại bất tiện.

Tần Vấn Thiên tự nhiên là hiểu tâm tư Diệp Lăng Sương cùng Mạc Khuynh Thành, hắn cười cười nói:

- Năm đó Đan Vương điện chiến một trận, nàng biết ta bị thương nặng, là Thanh Nhi giúp ta, để hắn trở về thân người, về sau Đại Hạ náo động, ta cũng xây dựng thế lực của mình, diệt Trần gia, nhưng cũng bị trọng thương, chẳng qua đáng tiếc chính là chưa diệt được Đan Vương điện, sau đó nữa thì ra ngoài xông pha, đến thành Huyễn Vương của hoàng triều Đại Thương, cơ duyên xảo hợp gặp chín đại phái tuyển nhận đệ tử, ta chính là ở lúc đó được Lâm Soái sư huynh bọn họ mang đi Trượng Kiếm tông.

Người khác đối với trở về thân người Tần Vấn Thiên nói là không quá hiểu, nhưng Mạc Khuynh Thành sao có thể không biết, tuy Tần Vấn Thiên nói bình tĩnh, nhưng nghĩ hẳn đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, mà mình lại không ở bên người hắn.

- Vậy người sính uy thành Huyễn Vương chính là ngươi.

Một người Tử Lôi tông lạnh lùng quát một tiếng, ánh mắt nhìn tới Tần Vấn Thiên, khiến mọi người đều nhìn về phía hắn.

- Đoạn thời gian trước Trượng Kiếm tông tới thành Huyễn Vương dẫn phát chấn động không nhỏ, chín đại phái đều có người tới, Tử Lôi tông ta là một vị sư thúc của ta dẫn người đến, một trận chiến Huyễn vương phủ, có một người đặc biệt càn rỡ, thậm chí tru sát vài người của Tử Lôi tông ta, sau được Trượng Kiếm tông cường thế mang đi.

Người nọ biết cũng không phải quá chi tiết, từng nghe các sư huynh đệ đàm luận chuyện này, lúc ấy cũng hận mình không ở thành Huyễn Vương, không ngờ ở nơi này gặp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.