Thái Cổ Thần Vương

Chương 601: Chương 601: Thanh Mị hiện thân (1)




Tại Đại Hạ có lưu truyền truyền thuyết về Tần Vấn Thiên trong khi đó bản thân Tần Vấn Thiên lại đang mai danh ẩn tích.

Cũng có lời đồn nói, tại thời điểm đó, trong Đan Vương Điện đã từng có một vị nữ nhân giống như tiên tử khác xuất hiện và cứu hắn đi. Tuy nhiên tin tức này là thật hay giả thì cũng không ai có thể phân biệt được.

Có thể nói là Tần Vấn Thiên hiện sống chết không rõ rồi Mạc Khuynh Thành sống chết không rõ. Cũng có người nói có khả năng bọn họ đều đã chết nhưng cũng có người nói có lẽ Tần Vấn Thiên vẫn còn sống và chờ đợi có một ngày đến Đan Vương Điện để báo thù cho Mạc Khuynh Thành.

Thời gian từ từ trôi qua, vào một ngày kia liền có tin tức từ Yêu Châu Thành truyền đến đã gây ra chấn động không nhỏ.

Tại khu vực đồng hoang bên ngoài Yêu Châu Thành có người nói là đã nhìn thấy thân ảnh của một vị Tiên tử. Nàng này bộ dáng mệt mỏi, lưng cõng một con Đại Bằng vô cùng to lớn gian nan ngự không mà đi, thậm chí thi thoảng Tiên tử kia còn ho ra một tia máu tươi làm cho người ta nhìn thấy mà phải giật mình và đau lòng không thôi.

Tại thời điểm tin tức này xuất hiện trong Yêu Châu Thành thì đã có rất nhiều người trong lòng suy nghĩ, Tiên tử rồi Đại Bằng khổng lồ? Chẳng lẽ là truyền thuyết về Đan Vương Điện kia là có thật?

Có người thậm chí còn đi ra bên ngoài Yêu Châu Thành thăm dò không tìm được tung tích của Tiên tử và Đại Bằng. Trong nháy mắt thời gian đã được một tháng mà thời gian mà Tần Vấn Thiên làm ra cử động kinh thiên tại Đan Vương Điện đã trôi qua được ba tháng.

Tại khu vực phụ cận Yêu Châu Thành là một mảnh rừng rậm cùng với núi non vực sâu hiểm trở liên miên vô hạn. Khu vực này được rất nhiều người mạo hiểm tới nhưng cũng không ai dám thâm nhập vào quá sâu vì trong này ẩn chứa quá nhiều nguy cơ.

Tuy nhiên hôm nay tại một chỗ sâu trong sơn mạch, phía trên một tòa cổ phong có một cái thân ảnh khổng lồ đang nằm, nhìn nó giống như một quả núi nhỏ với đôi mắt to lớn sáng ngời, ánh mắt của nó sắc bén mà băng lãnh đang nhìn chằm chằm ra phía trước nhưng lại lộ ra vẻ bi thương.

Nếu có người tới gần một chút thì sẽ chấn động vì phát hiện ra con quái vật to lớn này đúng là một con Đại Bằng mà con Đại Bằng này chính là do Tần Vấn Thiên biến thành.

Sau một trận chiến trước đây, Tần Vấn Thiên bị thương nặng nên mặc dù thân hóa Đại Bằng sinh cơ cực kỳ dồi dào nhưng hắn vẫn suýt nữa phải bỏ mạng. Cũng may là lực lượng huyết mạch của hắn quá bá đạo nên vẫn giúp hắn chậm rãi khôi phục lại. Sau thời gian ba tháng thì hắn rốt cục đã thanh tỉnh lại và thương thế bên trong cơ thể cũng đang dần dần khép lại.

Tuy Tần Vấn Thiên còn sống sót nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ lạnh lẽo và đang đau đáu một suy nghĩ, Khuynh Thành nàng đang ở đâu? Mỗi lần nhớ tới nàng trong lòng hắn lại cảm giác đau đớn vạn phần, ánh mắt sắc như dao và hận không thể lần nữa giết tới Đan Vương Điện.

Tuy nhiên vì mà sao viên đan do Khuynh Thành biến thành cũng đã biến mất? Ngày ấy sau khi bị hôn mê, Tần Vấn Thiên hoàn toàn không biết gì cả đối với mọi chuyện phát sinh kế tiếp. Hắn cho là mình sẽ chết nhưng khi tỉnh lại thì hắn lại phát hiện ra mình đang nằm ở trên lưng của một nữ tử đẹp như tiên tử vậy. Thanh Nhi vẫn đang một mực cõng hắn đi về phía trước.

Đột nhiên từ phía xa xa có một luồng gió thổi đến rồi hắn thấy có một đạo thân ảnh uyển chuyển bay đến, trong khoảnh khắc thân ảnh này liền hạ xuống tại trước người Đại Bằng rồi vươn tay đưa một ít dược thảo tới miệng Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên nhìn Thanh Nhi rồi há mồm ra, Thanh Nhi lập tức nhét dược thảo vào trong miệng hắn rồi sau đó nàng lại một lần nữa ghé vào bụng Tần Vấn Thiên mà chuẩn bị cõng hắn lên.

- Thanh Nhi

Lúc này trong miệng Đại Bằng phát ra một thanh âm làm cho thần sắc Thanh Nhi cứng đờ, nàng lập tức từ từ đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên mà an tĩnh đứng ở đó. Nàng vẫn giống như trước đây là người không thích nói chuyện. Tần Vấn Thiên thấp giọng nói :

- Không cần cõng ta đâu, mấy ngày nữa là ta sẽ khỏi hẳn, chẳng qua là, ngày ấy sau khi ta bị hôn mê thì đã có chuyện gì xảy ra, Khuynh Thành nàng...

Thanh Nhi xoay người nhìn Tần Vấn Thiên rồi lại lập tức lắc đầu nói:

.Ta không biết tình hình của nàng như thế nào.

Thanh Nhi đích xác là không biết, nàng chỉ biết lúc đó có một vị cường giả lợi hại xuất hiện và nói với nàng là không cần nói lại cho Tần Vấn Thiên nhưng nàng tin tưởng người nọ là vì muốn tốt cho Tần Vấn Thiên mà thôi. Còn tình hình của Mạc Khuynh Thành thì nàng cũng không rõ.

Tần Vấn Thiên trầm mặc đưa mắt nhìn về phía phương xa.

Thời điểm này Thanh Nhi cảm nhận được sự bi thương trong lòng Tần Vấn Thiên nên không nói gì nữa, hai người lại trầm mặc một trận. Một lúc lâu sau, Thanh Nhi lại nhìn Tần Vấn Thiên một cái rồi cúi đầu khẽ nói :

- Có lẽ, nàng vẫn còn sống.

Thần sắc Tần Vấn Thiên hơi ngưng lại đưa mắt nhìn Thanh Nhi lần nữa, bất quá hắn cũng không nói gì nhưng thần sắc lại từ từ ảm đạm xuống, có lẽ là Thanh Nhi đang an ủi hắn mà thôi.

- Thanh Nhi, cảm tạ.

Tần Vấn Thiên khẽ nói một tiếng làm cho thân thể Thanh Nhi hơi run rẩy, nàng lập tức chậm rãi ngồi xuống dưới đất và cứ như vậy mà ở bên cạnh bồi tiếp Tần Vấn Thiên.

Trước đây nàng luôn luôn thần bí khó lường, trừ phi có sự tình nếu không chắc chắn sẽ không hiện thân. Tuy nhiên lần này nàng không có bỏ đi để ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó mà vẫn ngồi ở bên cạnh Tần Vấn Thiên vì nàng có thể cảm nhận được Tần Vấn Thiên đang rất đau lòng.

Ngày ấy nàng đã chính mắt nhìn thấy tất cả những gì mà Tần Vấn Thiên đã làm tại trong Đan Vương Điện.

Thanh Nhi tựa hồ là rất mệt mỏi, nàng ngồi đó rất lâu cho đến khi màn đêm từ từ buông xuống thì Thanh Nhi liền nhắm mắt lại mà ngủ thiếp đi, người nàng hơi tựa vào cái đầu khổng lồ của Tần Vấn Thiên, hô hấp nhẹ nhàng đều đặn, khuôn mặt đang ngủ đẹp đến mức làm cho người ta phải say mê.

Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm thở dài, trong lòng hắn lúc này ngoài sự bi thương thì lại có thêm sự cảm động.

Hắn đương nhiên biết Thanh Nhi đã bị thương hơn nữa thương thế không nhẹ nhưng nàng vẫn không nề hà cõng hắn, một đường từ Vọng Châu Thành đi tới rừng rậm sơn mạch bên ngoài Yêu Châu Thành.

Người ta đâu phải cỏ cây nên Tần Vấn Thiên đâu có thể nào không sinh lòng cảm kích.

Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống bên trong rừng rậm làm cho cánh rừng rậm này tràn ngập sinh cơ. Tần Vấn Thiên liền đứng dậy chậm rãi đi dạo, đi về phía trước, bên cạnh đó Thanh Nhi cũng đi theo hắn, hai người theo cùng nhau dạo bước.

Vài ngày sau, tốc độ của Tần Vấn Thiên từ từ mau hơn. Lại mấy ngày nữa qua đi thì Đại Bằng đã có thể tung cánh bay lên trời, bay lượn trên không trung được rồi. Lúc này Thanh Nhi đang ngồi ở trên lưng của hắn ngắm nhìn phong cảnh nơi phương xa.

Thời điểm này đang là hoàng hôn, ráng chiều phủ kín bầu trời và chiếu rọi xuống rừng rậm. Tại bên trong rừng rậm này có mấy vị cường giả đang xâm nhập vào, mục đích của bọn họ tới đây là để săn giết Yêu thú.

Lúc này có một người trong đó ngẩng đầu nhìn lên trên rặng mây đỏ nhưng trong nháy mắt ánh mắt của hắn như bị đọng lại, dường như hắn vừa thấy một màn bất khả tư nghị vậy.

Phía trước, trên đỉnh một tòa cổ phong, trên một tảng đá lớn có một con Đại Bằng đang đứng thẳng nhìn ra phía xa. Bầu trời bao la cùng với ánh ban mai rọi vào mà tôn lên hình dáng của nó đẹp như trong tranh vậy, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Huống chi bên cạnh con Đại Bằng này còn có một cái thân ảnh đẹp tuyệt luân đang đứng, lúc này Thanh Nhi đã cởi khăn che mặt ra để lộ ra tướng mạo tuyệt mỹ.

Mỹ nhân không nhiễm khói lửa nhân gian kết hợp với Cổ Yêu Đại Bằng bá đạo tuyệt luân, một màn này khiến đám người đối diện cảm thấy quá mức chấn động.

- Mọi người nhìn kìa?

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.