Tề Hiên nhàn nhạt đáp lại, khiến cho mọi người đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, không thể nào hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Tề Hiên.
Dường như Tề Hiên muốn nói, có thể sẽ có đại sự phát sinh làm chấn động Hoàng Cực Thánh Vực, thế nhưng, hắn bây giờ còn chưa có cách nào xác định.
- Trước tiên giải quyết chuyện ở đây đã.
Tề Hiên nhàn nhạt nói, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua Tần Vấn Thiên trên Thánh Chiến đài, hắn cũng sinh ra ở Hoàng Cực Thánh Vực, sao lại không biết Thánh Chiến đài cơ chứ.
- Hắn chính là kẻ suýt chút nữa đã giết chết ngươi?
Tề Hiên hỏi Tề Thu đang đứng bên cạnh.
- Ân.
Vẻ mặt Tề Thu âm lãnh, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, sát niệm trong con ngươi không giảm chút nào.
- Đến thổ dân như này còn không đối phó được, ngươi thực sự nên tỉnh táo lại đi.
Thanh âm Tề Hiên rất bình tĩnh. Hắn ở bên ngoài có sóng gió gì mà chưa từng thấy, đủ loại thiên kiêu chi tử, bất luận một ai đến Hoàng Cực Thánh Vực cũng đều có thể khiến cho nhật nguyệt thất sắc.
Tầm mắt cao, thiên tài Hoàng Cực Thánh Vực hắn cũng chẳng coi ra gì, ở trong mắt hắn lại giống như là thổ dân.
Thật sự thì số thiên tài của Hoàng Cực Thánh Vực bây giờ cũng chỉ là những người tầm thường, trong thế hệ của hắn tại Hoàng Cực Thánh Tông, Thánh hoàng cũng chỉ chọn ra được có một mình hắn, không ít những người khác ở Hoàng Cực Thánh Vực cũng coi như là nhân vật yêu nghiệt siêu mạnh, thế nhưng Thánh hoàng cũng không có dẫn bọn họ đi ra ngoài. Chỉ xét trên điểm đó, Từ Hiên không coi thiên tài của Hoàng Cực Thánh Vực ra gì cũng là chuyện bình thường.
Đám người nghe thấy Tề Hiên giáo huấn Tề Thu, khiến cho không ít người dường như rất tôn kính Tề Thu ở Hoàng Cực Thánh Tông không khỏi đều lộ ra vẻ ngờ vực. Thanh niên khí chất trác tuyệt này rốt cuộc có thân phận gì, thậm chí có uy thế đến như vậy, vừa đến đã ẩn ẩn trở thành trung tâm của Hoàng Cực Thánh Tông.
Không chỉ riêng hắn, ngay cả mấy người thanh niên bên cạnh Tề Hiên cũng đều có khí chất nổi trội bất phàm.
- Hoàng Cực Thánh Tông, cuối cùng có đánh hay không đây?
Tần Vấn Thiên nhìn thấy đám người Hoàng Cực Thánh Tông đứng nói chuyện, đều vứt hắn ở một bên không thèm để ý đến, không khỏi lạnh lùng mở miệng.
Không những thế, ngữ khí của thanh niên tu vi đạt cảnh giới Thiên Tượng tam trọng này cũng thật là ngông cuồng đến lợi hại, lại gọi hắn là - thổ dân- .
- Ngươi mà cũng xứng đáng khiêu chiến Hoàng Cực Thánh Tông ta?
Con ngươi lạnh lùng của Tề Hiên lướt qua Tần Vấn Thiên.
- Không xứng?
Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ mặt thú vị, nhìn Tề Hiên nơi hư không, trào phúng nói:
- Ta đấu với người của Hoàng Cực Thánh Tông, đấu với ai người đó phải chết. Tề Thu bên cạnh ngươi, nếu không phải là có Hoàng Cực Thánh Tông che chở, ta từ lâu đã giết chết hắn rồi. Ta đây thật khâm phục ngươi còn có mặt mũi nói ra những lời như vậy.
Tề Hiên khẽ nhíu mày, trong đôi đồng tử cao ngạo lóe lên một tia lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng:
- Ếch ngồi đáy giếng, há lại biết trời cao bao nhiêu.
- Xuy.
Một vị thiếu nữ bên cạnh Tề Hiên bật cười. Vị thiếu nữ này mặc một chiếc váy dài bó sát người, đem voc dáng uyển chuyển đầy đặn bốc lửa hiển lộ, khiến người kích động. Làn da của nàng vô cùng đẹp, trắng hồng rạng rỡ, con mắt rất sáng, chính là mỹ nữ tiêu chuẩn, hơn nữa khí chất cũng rất bất phàm.
- Tề Hiên, ngươi nói tông môn của ngươi thống ngự một vực, trận thế đúng là rất cường đại, ấy mà tại làm sao ta lại cảm thấy có chút doạ người, một tên thổ dân mà cũng dám không coi các ngươi ra gì.
Nữ tử xinh đẹp cười khanh khách. Nàng chính là bằng hữu bên ngoài của Tề Hiên, Lục Tử Yên, có quan hệ không tệ với Tề Hiên. Tề Hiên muốn theo đuổi nàng, nàng không đáp ứng cũng không từ chối, vẫn duy trì làm bằng hữu.
Sở dĩ không đáp ứng, là bởi vì dưới con mắt nàng, Tề Hiên cũng chỉ bình thường thôi, không có gì quá xuất chúng; mà không từ chối, lại là bởi vì gia tộc của Tề Hiên là bá chủ một vực.
Gia tộc của nàng cũng có cường giả Thánh hoàng, thế nhưng, gia tộc cũng xem như cường đại ở bên ngoài, lại cũng không thể giống với bá chủ một vực.
Bá chủ thống ngự một vực có thể dễ dàng có được tài nguyên dồi dào không ngừng. Một vực, ấy thế mà tài phú lcủa một vực tài phú lớn kinh người, thuộc về vua của người bản địa.
Từ Tề Hiên, Lục Tử Yên vẫn là nhận được không ít chỗ tốt, đây cũng là nguyên do nàng một mực theo Tề Hiên.
- Tài khua môi múa mép, có ai lại không biết?
Tề Hiên quay lại cười nói với Lục Tử Yên:
- Tử Yên, tầm nhìn những tên thổ dân này thiển cận, không có kiến thức gì mà lại tự xưng là thiên tài, hơn nữa lại hay nhiệt huyết quá độ, dữ dằn không sợ chết, thật đúng là vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
- Điểm ấy, ta đúng là cũng mơ hồ phát hiện ra.
Lục Tử Yên liếc mắt nhìn đội hình của Hoàng Cực Thánh Tông, giết thanh niên đang đứng bên dưới kia, dễ như trở bàn tay thôi.
Có điều, thanh niên kia ngược lại cũng can đảm đấy chứ, không một chút úy kỵ, hơn nữa khí chất của hắn cũng khá là bất phàm, trên khuôn mặt tuấn tú là tâm ý cuồng ngạo bất kham, toát ra cảm giác yêu tuấn.
Tuy nhiên, thổ dân chính là thổ dân, khí chất có bất phàm như nào thì cũng chẳng lọt được vào mắt xanh của Lục Tử Yên nàng, trừ phi hắn ra ngoài thay da đổi thịt, người như vậy không phải là không có, thế nhưng số lượng cực ít, trong ngàn vạn người mới có một người thôi.
- Đông Dục, ngươi đi giết hắn đi.
Tề Hiên nhìn qua thanh niên bên cạnh, chính là Đông Dục, mà nói. Lấy thực lực của Đông Dục, dưới mắt nhìn của hắn, giết một tên thổ dân hẳn là rất đơn giản.
Con mắt tên thổ dân này dường như rất hung hăng, châm chọc mà nhìn hắn chằm chằ, điều này thực khiến hắn cảm thấy buồn cười.
Mà trong mắt của Tần Vấn Thiên, hành vi của tên Tề Hiên này cũng không phải là không buồn cười!