Có một ngày, huynh trưởng của một vị vương gia thực quyền khác, ở Vọng Long sơn bích nhìn trúng mẫu thân Diệp Tịch, mở lời đùa giỡn vũ nhục, hai người xảy ra ma sát, vô ý giết chết mẫu thân của Diệp Tịch.
Phụ thân Diệp Tịch sau khi chạy tới, giết chết đối phương báo thù, đồng thời giết tới vương phủ của vương gia thực quyền kia, đánh đối phương bị thương, nhưng bản thân cũng bị thương nặng, bị đuổi giết khắp nơi.
Vị vương gia thực quyền kia, là phụ thân thanh niên vừa rồi, hung thủ giết chết mẫu thân của Diệp Tịch, cũng chính là cậu của thanh niên đó.
Phụ thân Diệp Tịch tiêu sái tự tại không có thực quyền, cha mẹ bị đuổi giết rất thảm, về sau hoàng tử điện hạ ra mặt điều giải, triệu phụ thân Diệp Tịch làm thị vệ bên người, cũng sai người không cho phép động vào Diệp Tịch, việc này mới tính là kết thúc.
Vì thế, Diệp Tịch thường xuyên đến Vọng Long sơn bích.
Diệp Tịch kể xong, Tần Vấn Thiên ôm thiếu nữ nhẹ nhàng vỗ bả vai an ủi nàng!
Sở Mãng nghe xong cực kỳ tức giận. Phụ thân của Diệp Tịch không thích quyền lực, làm vương gia tiêu sái, lại không ngờ gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng Phàm Nhạc lại nheo mắt nói:
- Diệp Tịch, huynh trưởng của vương phi kia, biết thân phận mẫu thân của ngươi không?
- Ta không rõ.
Diệp Tịch lắc lắc đầu, chỉ thấy đôi mắt Phàm Nhạc lóe lên:
- Việc ngày đó, mẫu thân ngươi tất nhiên đã biểu lộ thân phận, nhưng hắn vẫn dám làm như thế, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
- Ngươi nói hắn đã bị Dịch Vương sai sử, nhưng chính hắn cũng bị cha ta tru sát mà?
Diệp Tịch lau khô nước mắt, sau đó cười khổ lắc đầu nói:
- Để các ngươi chê cười rồi. Vấn Thiên ca, Sở Mãng đại ca, còn có Phàm Nhạc, các người mau rời khỏi nơi này đi, hai nhà chúng ta kết thù kết oán, thanh niên vừa rồi kia là nhị công tử của Dịch Vương, ta sợ sẽ liên lụy đến các ngươi.
- Nha đầu ngốc, không có việc gì, Mãng ca của ngươi, hắn cũng là hoàng tử đó, ca ca hắn còn là quân vương một quốc gia.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, Tề Vân quốc này chẳng qua là nước nhỏ biên thuỳ, hơn nữa chỉ phụ thuộc Âu Dương thế gia, hắn cũng không quá mức để ý.
Thành Vọng Châu, tùy ý lấy ra một thế lực, cũng có thể dễ dàng tiêu diệt một quốc gia.
Diệp Tịch kinh ngạc nhìn Sở Mãng một cái, có vài phần hoài nghi nói:
- Sở Mãng đại ca, thật sao?
- Ừm, Vấn Thiên bảo đại ca làm quân vương, đại ca lại bảo ta đi theo hắn cùng nhau xông pha.
Sở Mãng hàm hậu nói, Diệp Tịch nghe hắn nói mà cảm giác mơ hồ, nhưng mấy người tùy ý trò chuyện, rất nhanh không khí đã lại thoải mái hẳn lên.
Ba người Tần Vấn Thiên thật ra cũng rất bình thường, Tần Vấn Thiên ôn hòa, an tĩnh, nụ cười sạch sẽ rạng rỡ; Phàm Nhạc mập mạp thích nói giỡn, có vài phần đáng khinh, thật ra con người cũng rất tốt; Sở Mãng là một người hàm hậu, có chút cảm giác ngốc; đều là người bình thường, nhưng ba người cùng một chỗ, lại làm người ta cảm giác thấy thoải mái, rất vui vẻ.
...
Ngày thứ hai thời tiết vẫn rất tốt, ánh mặt trời rải ở trên mặt đất, Vọng Long sơn bích lại đặc biệt an bình, ở đài đá phía trước nhất Vọng Long sơn bích lại chỉ có ít ỏi mấy người, người khác đều chiếm cứ vị trí bên cạnh.
- Vấn Thiên ca, chúng ta đi thôi.
Diệp Tịch kéo ống tay áo Tần Vấn Thiên, lại thấy Tần Vấn Thiên vẫn im lặng ngồi ở nơi đó, cười nói với nàng:
- Diệp Tịch, phụ thân ngươi hôm nay cũng tới sao?
- Ừm, điện hạ vì sự an toàn của ông, để ông làm hộ vệ bên người, đối với phụ thân rất tốt, ông ấy hôm nay hẳn cũng tới.
Diệp Tịch khẽ gật đầu.
- Vậy muội có thể gặp phụ thân muội, vì sao phải đi.
Tần Vấn Thiên cười nhu hòa, nhưng Diệp Tịch lại luôn có sự lo lắng mơ hồ.
- Thần ngủ, qua đây đi, nơi đó, không phải chỗ các ngươi nán lại.
Cách đó không xa có người lựa lời khuyên bảo.
- Mấy tên các ngươi, đừng có không biết tốt xấu, hàng năm các hoàng tử đến Vọng Long sơn bích tìm hiểu, đều là chuyện cực kỳ quan trọng, nếu xúc phạm bọn họ, chỉ còn đường chết.
- Cảm ơn ý tốt của các vị, hắn không phải cũng ở đó sao?
Tần Vấn Thiên chỉ chỉ một người cách đó không xa, nơi đó có một kiếm khách, sau lưng đeo một thanh cổ kiếm rỉ sét, im lặng ngồi ở nơi đó tìm hiểu, coi như bên cạnh không có ai.
Đám người trợn trắng mắt, kẻ này là ai, cho dù hoàng tử điện hạ gặp hắn cũng sẽ rất khách khí, ‘thần ngủ’ này thế mà dám so sánh.
- Vấn Thiên ca, hắn là đệ nhất thanh niên kiếm khách Thập Tam của Tề Vân quốc, tu vi Nguyên Phủ tầng sáu, kiếm đạo ý chí, đã vào hóa cảnh.
Diệp Tịch thấp giọng nói, Tần Vấn Thiên cũng có chút kinh ngạc nhìn thanh niên kiếm khách kia, tu vi Nguyên Phủ tầng sáu chưa làm hắn kinh ngạc, nhưng tu vi như vậy, kiếm đạo ý chí đệ nhất cảnh đến hóa cảnh, lại khiến người ta có chút kinh ngạc.
- Có vài phần phong phạm của ta, nhưng vẫn kém chút.
Phàm Nhạc nhếch miệng cười nói, khiến Diệp Tịch trợn mắt trắng dã, tên mập này chỉ biết chém gió.
Xa xa, có tiếng gió gào thét, ánh mắt mọi người nhìn về bên đó, thấy một đám bóng người cuồn cuộn đi đến, khoảng ba bốn mươi người, đội hình cường đại.
Phía trước, Dịch Vương nhị công tử hôm qua đang ở trước mở đường, xa xa nhìn thấy tình cảnh bên này, hắn đột nhiên nhíu mày lại, sau đó đẩy nhanh tốc độ đi đến, lập tức hạ xuống một tảng đá lớn trước Vọng Long sơn bích, ánh mắt nhìn về phía đám người Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
- Hôm qua đã nói cho các ngươi, vì sao còn ở đây?
Thanh niên giận mắng một tiếng, trong mắt hiện lên một mảng sát ý, hắn nhìn chằm chằm Diệp Tịch, vẻ mặt lạnh lẽo:
- Diệp Tịch, ngươi ỷ vào điện hạ nhân từ, cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao.
- Vì sao chúng ta không thể ở đây?
Phàm Nhạc hai tay chống nạnh, nhìn thanh niên nói.
- Nếu không phải hôm nay điện hạ cũng có mặt, ta nhất định giết các ngươi, hạn các ngươi trong vòng mười hơi thở, cút.
Thanh niên lạnh lung dữ tợn nói, hắn vừa dứt lời, có mấy bóng người bước chậm về phía trước, một luồng khí lạnh lùng dữ dội tràn ngập ra, bao phủ đám người Tần Vấn Thiên.
Đám người phía sau cũng đã đến, ba vị hoàng tử điện hạ đứng ở chính giữa, tuổi khác nhau, nhưng tất cả đều khí chất phi phàm.
Mà ở lúc này, thấy có trung niên bên cạnh một vị hoàng tử bước chậm ra, nói:
- Tịch nhi, sao con ở đây, mau rời khỏi.
- Phụ thân.
Diệp Tịch nhìn trung niên, hơi cúi đầu, sau đó nói với Tần Vấn Thiên:
- Vấn Thiên ca, chúng ta đi thôi.
- Diệp Tịch, nơi đây vô chủ, ai cũng có thể ở đây tìm hiểu, huống hồ nơi này rất nhiều chỗ, nào không thể ngồi, chúng ta cứ ở đây.&