Thái Cổ Thần Vương

Chương 1017: Chương 1017: Tiên nhân bồi luyện (1)




Đế Thiên đi từng bước một về phía trước, một đầu này của cánh cửa hư vô sơn thanh thủy tú, so với bên kia hoang vu, nơi này càng giống thế giới bình thường hơn, từng thanh âm kia tuy trực tiếp vang vọng bên tai Đế Thiên, nhưng lại là đến từ phương xa, Đế Thiên đi hồi lâu, hắn rốt cuộc thấy được bóng người.

Phía trước cách đó không xa có một lão giả tóc đỏ, tóc cùng chòm râu của lão đều cực kỳ hỗn độn, mắt rất lớn, nhìn chằm chằm Đế Thiên, trong ánh mắt lộ ra uy nghiêm đáng sợ. Đế Thiên nhìn đôi mắt đó, như là thấy được một thế giới của lửa, bao vây hắn ở trong, khiến Đế Thiên cảm giác cả người nóng rực vô cùng.

- Không tốt.

Đế Thiên giãy dụa ra, ánh mắt khôi phục thanh minh, nhìn lão giả tóc đỏ, trong lòng rung động.

Lão giả này cũng trừng mắt nhìn hắn, nhưng chưa hành động, Đế Thiên phát hiện thân thể lão giả bị trói ở trên một cái cây lớn vô cùng, cây cổ thụ này giống như lưu chuyển lực lượng hoa văn kỳ diệu, thẩm thấu vào trong cơ thể lão giả, trói cứng lão vào nơi đó, khiến lão không thể nhúc nhích.

- Tiền bối, cần vãn bối hỗ trợ sao?

Đế Thiên mở miệng hỏi.

Lão giả tóc đỏ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đế Thiên một cái, sau đó nhếch miệng cười:

- Tiểu gia hỏa thú vị, hỗ trợ? Ngươi tới thử xem.

Đế Thiên đi lên phía trước, kiếm khí ngập trời, trong giây lát chém tới cổ thụ trói lão giả, kiếm vô cùng sắc bén chém ở trên dây leo, trực tiếp cắt qua, mà ngay cả một chút dấu vết cũng không có.

- Thật vững chắc, khó trách tiền bối thế mà bị trói buộc ở đây.

- Trói buộc, ngươi cho rằng đây là một cái cây?

Lão giả tóc đỏ trừng mắt nhìn Đế Thiên một cái:

- Vô tri.

- Ặc...

Đế Thiên có chút xấu hổ.

- Đi phía trước xem chút đi.

Lão giả tóc đỏ quát lớn, Đế Thiên gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, hắn nhìn thấy một người cách đó không xa bị trấn áp ở dưới một ngọn núi, ngọn núi đó tràn ngập linh khí, bóng người bị trấn áp ở dưới tóc dài đã che khuôn mặt, hắn ngẩng đầu nhìn Đế Thiên nhếch miệng cười, nói:

- Rất lâu chưa nhìn thấy người tới từ bên ngoài rồi, thật tịch mịch mà.

- Tiểu tử, cẩn thận một chút, người nơi này đều đã điên, bọn họ sẽ đùa chết ngươi.

Một thanh âm trực tiếp vang vọng ở trong đầu Đế Thiên, khiến Đế Thiên sửng sốt, sau đó quay đầu lại cảm kích nhìn lão giả tóc đỏ một cái.

Đế Thiên tiếp tục đi về phía trước, hắn nhìn thấy một mảng hồ, trong hồ nước có một vị nữ tử tóc dài, bề ngoài cực đẹp, mắt thâm thúy giống như một mảng biển lớn, nàng nhìn Đế Thiên một cái, ánh mắt rét lạnh, chỉ thấy nàng bước chậm ở trong hồ, hồ nước tạo nên từng mảng gợn sóng, nữ tử kia, giống như không đi ra được khỏi cái hồ đó.

- Loại khí chất này, quá hoàn mỹ rồi.

Đế Thiên nhìn nữ tử trong hồ, tuy nữ tử này dung nhan không bằng Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành, nhưng khí chất đó của nàng lại càng thêm nổi bật, giống như là tiên nữ thật sự, nhưng đôi mắt của nàng lại là ảm đạm không ánh sáng như vậy, giống như hoạt tử nhân, khiến trong lòng Đế Thiên chấn động, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc lạnh như băng.

Vốn là tiên, lại lưu lạc ở đây, bị nhốt tám vạn năm, loại đau đớn này, ai có thể hiểu được? Hắn mười sáu tuổi đặt chân võ đạo, theo đuổi con đường võ đạo, một đường tiến lên gian nan cỡ nào, con đường phía trước dài đằng đẵng, không có điểm cuối, nếu có chút sơ sẩy, lâm vào cục diện bực này, phải tuyệt vọng cỡ nào? Nghĩ đến đây, lòng Đế Thiên thế mà lại chịu xúc động sâu, nhìn thật sâu vào tiên tử phía trước, thấy đối phương coi hắn như không khí, ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ.

Quay đầu lại, Đế Thiên quay về đường cũ, tới trước lão giả tóc đỏ, hỏi:

- Tiền bối, tu vi còn có thân thể của các ngươi, đều bị phong ấn sao?

- Hả?

Lão giả tóc đỏ nhìn Đế Thiên một cái, một luồng khí nóng cháy đập vào mặt:

- Đúng, phong ấn.

- Như thế nào có thể phá phong?

Đế Thiên hỏi.

- Phá phong?

Đột nhiên có tiếng cười to truyền đến, là người nọ bị đè ở dưới núi, chỉ nghe hắn cười điên cuồng nói:

- Không biết trời cao đất rộng, muốn phá phong, đánh bại toàn bộ chúng ta trước đi? Một đường đánh qua, đi đến cuối cùng, ngươi có thể tu hành được năng lực của lão tặc, đến lúc đó, ngươi hãy bàn về phá phong.

- Tiền bối, thực có thể?

Đế Thiên nhìn lão giả tóc đỏ nói.

Lão giả tóc đỏ nhìn thấy trong ánh mắt Đế Thiên lóe lên ý chân thành, mở miệng hỏi:

- Ngươi thật muốn phá phong cho chúng ta?

- Vâng.

Đế Thiên bình tĩnh gật đầu:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.