Sở Thiên Kiêu ly khai gian phòng của phụ thân, người Sở Quốc đều không biết, Sở Quốc Quân Vương một mực ở vào trạng thái ốm đau, mặc dù là những đan dược đẳng cấp cao kia, đối với bệnh của cũng hắn không tác dụng chút nào.
Sở Vương mơ hồ còn nhớ rõ, bệnh này của hắn, bắt đầu từ năm đó Tần Vũ qua đời, Tần phủ rời Hoàng Thành đi Thiên Ung Thành, mới dần dần phát hiện một chút manh mối, đồng thời chậm rãi nghiêm trọng lên.
Sở Thiên Kiêu đi tới một tòa đại điện, ở trước người hắn, hai bên đứng vài tên thị vệ thiết huyết, thân thể như trường thương thẳng tắp, vẫn không nhúc nhích, giống như từng pho tượng.
- Chuyện thứ nhất, triệu tập 10 Nguyên Phủ Long vệ tới nơi này, hôm nay không được để bất luận kẻ nào tiếp cận phụ vương, nhớ kỹ, là bất luận kẻ nào.
- Chuyện thứ hai, bên tiền tuyến, hạ lệnh chấp hành kế hoạch trảm thủ.
- Chuyện thứ ba, thông tri Hắc Bảo, tăng số người, chết cũng phải bảo vệ Tần Hạo cho ta.
- Chuyện thứ tư, tất cả thống lĩnh quân đội Hoàng cung cùng với Hoàng Thành, nghiêm mật giám thị người nhà của bọn họ, người nhà có dấu hiệu dời đi, trực tiếp khống chế, hoặc kích sát.
- Mà thôi, bên Cửu Huyền Cung kia, ta tự mình tới đàm phán.
Lần này, quán quân của Quân Lâm yến bị Đế Tinh Học Viện cướp đoạt, mà không có rơi vào trong tay Cửu Huyền Cung, có lẽ Cửu Huyền Cung sẽ không đợi cơ hội lần sau.
Bây giờ, tựa hồ là thời gian chậm rãi ngầm chiếm đoạt Sở Quốc, phụ tử Lạc Thiên Nhai sẽ phải sai người phối hợp hắn.
Những thị vệ kia chuyển bước, vô thanh vô tức tiêu thất, dường như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện, đi chấp hành mệnh lệnh của Sở Thiên Kiêu.
Sở Thiên Kiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua đại điện, gian phòng kia bị tầng tầng lớp lớp bảo vệ, hắn không tin, có người có thể âm thầm tiến đến.
Sau khi Sở Thiên Kiêu ra lệnh một đoạn thời gian, Sở Quốc như cơ khí vận chuyển, thế lực vận tải lớn nhất của Sở Quốc là Thiên Vận Phường tựa hồ cũng cực kỳ náo nhiệt.
Mà ở thời điểm hắn ra lệnh, tòa thành âm lãnh trong Hắc Ám Sâm Lâm kia, vẫn lạnh lẽo sâm nghiêm như vậy, vĩnh viễn như vậy.
Một xe ngựa đi tới trước Hắc Bảo, lấy ra một lệnh bài, đại môn lạnh như băng kia chậm rãi kéo ra, trên xe ngựa có một nhóm thân ảnh dạo bước, đi vào trong Hắc Bảo.
Những thân ảnh này đi thẳng tới trước một lao tù, nhìn thân ảnh đang ngồi bên trong, bất ngờ chính là Tần Hạo.
- Mở cửa.
Người kia cầm lệnh bài lạnh như băng nói.
Thủ vệ kia nhìn hắn một cái, mặc dù có chút chần chờ, nhưng vẫn lấy chìa khóa mở lao tù ra.
Thân ảnh tay cầm lệnh bài cùng bảo vệ cùng nhau bước vào trong đó, tiếp tục nói:
- Mở gông xiềng trên người hắn.
- Không được.
Thủ vệ kia cự tuyệt nói, không ai có loại quyền hạn này.
- Phốc xuy!
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một chủy thủ phong duệ từ phía sau trực tiếp cắm vào trái tim hắn, đồng thời một tay bưng kín miệng của hắn, chủy thủ khuấy động, con mắt người kia chậm rãi nhắm lại.
Người tay cầm lệnh bài tìm ra chìa khóa, lập tức mở gông xiềng trên người Tần Hạo.
Tần Hạo mắt vẫn nhắm như cũ, chậm rãi đứng dậy, có người đi tới, lấy ra quần áo mới khoác lên người hắn, dường như đang làm một chuyện cực kỳ bình thường.
- Có người cướp ngục.
Đột ngột, có bảo vệ tuần tra phát hiện tình huống bên này, lập tức phát ra tiếng cảnh báo, những thân ảnh mới vừa vào kia bắt đầu động, vô thanh vô tức thả ra sát ý, như U Linh lập loè.
Ánh mắt Tần Hạo rốt cục mở ra, không có phong mang, lộ vẻ cực kỳ bình tĩnh.
- Hết thảy đều chuẩn bị xong chưa?
Tần Hạo hỏi.
- Còn chưa.
Người nọ trả lời, nhưng Tần Hạo không lộ ra thần sắc dị dạng, dường như sớm đã dự liệu được.
- Xuyên thiếu gia được cứu, cân bằng bị xúc động, Sở Thiên Kiêu đã chuẩn bị động thủ, không động nữa, lúc nào Sở Thiên Kiêu cũng có thể sẽ xử quyết tướng quân, chúng ta chỉ có thể sớm hành động.
Người nọ nói xong, hắn như trước xưng hô Tần Hạo là tướng quân.
- Cuối cùng vẫn phải đối địch với Sở Quốc sao?
Tần Xuyên nhìn về phía lao tù lạnh như băng, thở dài một tiếng.
- Từ khi Võ Vương qua đời, cũng đã chú định rồi, 12 vị tướng quân lập thệ báo thù cho Võ Vương, lễ thành nhân của hậu đại chính là lập lại huyết thệ này, chỉ là tướng quân một mực ẩn nhẫn không phát, cha ta cùng với chư vị thúc phụ, chỉ có thể lấy lui làm tiến, nghỉ ngơi lấy lại sức, bắt đầu chờ đợi.
Người nọ thấp giọng nói, nhưng tiếng nói của hắn, lại có vẻ cực kỳ trầm trọng, có một cỗ thiết huyết.
Tựa hồ ngay cả Võ Vương chết, cũng có một đoạn lịch sử không muốn người biết.
Lúc ấy Võ Vương oai phong một cõi, Tiên Hoàng mới có thể tọa ủng thiên hạ, bình định bát phương.
Nhưng thỏ chết cẩu phanh.
Đoạn lịch sử kia chỉ có những tướng quân của Sở Quốc năm đó mới hiểu nội tình.
Còn người Sở Quốc biết, chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Không ai biết lúc trước phát sinh qua cái gì, nhưng đoạn lịch sử kia, tuy lúc đó cực kỳ bình tĩnh, nhưng kì thực sau lưng, đã ẩn chứa một cỗ phong bạo đáng sợ.
Ngoài Hắc Bảo, sát lục chi khí càn quét, một chi đội ngũ thần bí bất tri bất giác xâm nhập, đến đây tiếp ứng, những người này toàn bộ khoác áo giáp, đầu đội mũ giáp, như quân nhân chân chính, thấy không rõ khuôn mặt, nhưng thực lực của bọn họ đều khủng bố đến mức tận cùng, tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Kỳ thực, năm đó sau khi Võ Vương Tần Vũ qua đời, Tần phủ chuyển đến Thiên Ung Thành, những Vũ vệ tinh nhuệ kia, cũng đã không ở trong Tần phủ, mà phân tán khắp nơi.
Sở Thiên Kiêu đương nhiên cũng biết một chút mánh khóe, Sở Quốc khổng lồ như vậy, tình báo của bọn họ là vô cùng khủng bố.
Bởi vậy, Sở Thiên Kiêu cho tới bây giờ không có ý niệm giết chết Tần Hạo cùng Tần Xuyên, bởi vì hắn hầu như có thể khẳng định, chỉ cần Tần Hạo chết, Sở Quốc có thể nháy mắt rơi vào trong nước xoáy đáng sợ, thế lực ẩn dấu trong bóng đêm kia, đủ để cho Vương quyền run rẩy.
Sở Thiên Kiêu không hề động, Tần Hạo cũng không động, sự cân bằng này duy trì một năm.
Nhưng kèm theo một hồi Quân Lâm yến, cân bằng này tựa hồ bị cạy ra một lỗ hổng, làm cho sự cân bằng này có dấu hiệu nghiêng, thế là Sở Thiên Kiêu quyết định, không chờ đợi thêm nữa.
Ngày này, người Thiên Vận Phường mang tin tức cùng với những tổ chức tình báo âm thầm kia đều vận chuyển, bọn họ đi các nơi của Sở Quốc, thậm chí tới các nước lân ban.
Tựa hồ, có một cơn lốc kinh khủng, sắp sửa dấy lên ở Sở Quốc.
Mà đối với chuyện đang phát sinh, Sở Quốc ngoại trừ số rất ít người, thì không ai biết, mọi người như trước qua cuộc sống của mình, hoặc mạo hiểm, hoặc bình thản.
Thậm chí, mặc dù là Tần Xuyên, cũng không biết những thứ này.
Tần Hạo, cho tới bây giờ chưa từng đề cập qua với hắn.
Tần Hà cùng Tần Dã ở tiền tuyến chiến đấu, tự nhiên cũng giống như vậy.
Tần Vấn Thiên càng không biết.
Ở trong lòng hắn, Tần gia gia Tần Hạo một mực là người ôn hòa, không giống như tướng quân từng trải qua sa trường.
Hắn ưa thích an tĩnh, làm người thân thiện, rất ít đi lại ở bên ngoài, ấn tượng của Tần Vấn Thiên đối với hắn, trừ này ra liền không có quá nhiều.
Thậm chí, Tần Xuyên rất ít đi quấy rầy Tần Hạo, hai cha con gặp mặt cũng không nhiều, Tần Xuyên rất ít đi quấy rầy an tĩnh của cha.
Đế Tinh Học Viện, ở trong trang viên của Tần Vấn Thiên, Tần Dao tự mình chuẩn bị một bàn tiệc rượu, cả nhà ba người vui vẻ ăn, hưởng thụ khoái nhạc đơn giản mà thật lâu chưa từng có qua.
- Lại đến niên tế, đã ròng rã một năm, không biết mẹ ngươi còn ở Thiên Ung Thành hay không.
Tần Xuyên nhớ lại thê tử, có chút thương cảm, một năm thời gian, nàng nhất định rất lo lắng cho mình.
- Phụ thân, mẫu thân hẳn ở Thiên Ung Thành, ngươi tính toán lúc nào khởi hành, chúng ta liền trở về thăm mẹ, để cho nàng cao hứng một chút.
Tần Dao gắp thức ăn cho Tần Xuyên, vui vẻ nói.
- Ân.
Tần Xuyên gật đầu:
- Còn có Nhị đệ Tam đệ, tin tức của bọn họ cũng không tinh tường, đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là gia gia ngươi, hắn còn đang ở trong Hắc Bảo chịu khổ.
- Gia gia sẽ không có chuyện gì.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười nói, tựa hồ là đang an ủi Tần Xuyên.
- Hảo hài tử, chờ ngươi lại lớn lên một chút, chỉ sợ càng lợi hại hơn, khi đó Sở Quốc Hoàng thất, sợ là cũng phải kiêng kỵ ngươi.
Tần Xuyên sờ sờ đầu Tần Vấn Thiên, hôm nay Tần Vấn Thiên so với một năm trước đã bỏ đi non nớt, thành thục hơn không ít.
Nhưng vô luận hắn có lớn lên hay không, ở trong lòng Tần Xuyên, mãi mãi cũng là hài tử.
Dọc theo đường đi, Tần Xuyên một mực nghe Tần Dao nói Vấn Thiên lợi hại thế nào thế nào, bộ dạng mi phi sắc vũ kia, để Tần Xuyên vui vẻ, hắn hiển nhiên không có dự liệu được ngắn ngủn một năm, Tần Vấn Thiên có thể đi đến một bước này.
- Tần sư đệ.
Lúc này, chỉ thấy một bóng người đi tới, đứng ở đàng xa nhìn Tần Vấn Thiên hô.
- Sư huynh, có chuyện gì sao?
Tần Vấn Thiên đứng dậy đi tới, đối phương ở chỗ này điều tra chuyện ám sát, hai ngày này còn hộ vệ an toàn của hắn.
Sự tình hôm qua, Đế Tinh Học Viện cực kỳ coi trọng, hiện tại phong ba vẫn chưa lắng xuống.
- Đối với người ám sát ngươi, học viện trải qua tỉ mỉ kiểm tra, đã có suy đoán, có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả.
Tần Vấn Thiên mắt sáng lên, trong mắt có một vệt phong duệ.
- Còn có một sự tình, bên Tiêu Luật kia phái người đến đây đòi người, nói Đế Tinh Học Viện chúng ta giao Tần Dao ra, hắn muốn tiếp về Tuyết Vân Quốc.
Đối phương lại nói.
- Tốt nhất là để hắn lăn.
Trong mắt Tần Vấn Thiên hàn mang lập loè, trên Quân Lâm yến hết thảy, đã chứng minh lập trường của Tiêu Luật rồi.
- Việc này học viện tự nhiên sẽ xử lý, một chuyện cuối cùng, bên Nhậm lão kia, hỏi ngươi khi nào đi Thiên Tinh Các.
Người nọ nở nụ cười, tựa hồ đây mới là mục đích hắn đến đây, Nhậm Thiên Hành hi vọng Tần Vấn Thiên có thể nhanh chóng tiến lên Thiên Tinh Các tầng thứ bảy.
- Ta sẽ mau chóng tiến lên.
Tần Vấn Thiên đáp lại một tiếng, hắn cũng rất muốn biết Thiên Tinh Các đến cùng có bí mật thế nào, để Cửu Huyền Cung coi trọng như vậy, Lạc Thiên Nhai vì Thiên Tinh Các phản bội Đế Tinh Học Viện, bây giờ lại trăm phương nghìn kế muốn cho Lạc Thiên Thu bước vào trong đó, thậm chí không tiếc ở trên Quân Lâm yến hạ độc thủ.
- Được rồi, nỗ lực lên.
Đối phương vỗ vỗ bờ vai của Tần Vấn Thiên, sau đó rời đi, kỳ thực trong lòng hắn cũng hiếu kỳ Thiên Tinh Các tầng thứ bảy, đáng tiếc hắn không có bắt được qua quán quân của Quân Lâm yến, tự nhiên không có tư cách bước vào trong đó, ngược lại có chút hi vọng Tần Vấn Thiên có thể vạch trần huyền bí trong đó.