Điều này làm cho trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên phong mang, Hoa Tiêu Vân này, tới thật là đúng lúc.
Phải giết chết hắn như thế nào, mới có thể không bị người Hoa gia biết được?
Tần Vấn Thiên minh bạch, lấy địa vị của Hoa gia, năng lực tình báo tất nhiên là cực kỳ kinh người, nếu như hắn trực tiếp kích sát Hoa Tiêu Vân, rất dễ dàng sẽ bị phát hiện, giết chết dòng chính Hoa gia, chỉ sợ hắn cũng rất khó ở lại Vọng Châu thành.
Nhưng vô luận như thế nào, Hoa Tiêu Vân nhất định là phải chết.
Mặc dù không có biện pháp, phải ly khai Vọng Châu Thành, hắn cũng muốn giết Hoa Tiêu Vân.
Tần Vấn Thiên đi ra Bạch Lộc thư viện, hắn không có chào hỏi bất luận kẻ nào, cũng không có nói cho Bạch Lộc Di, giết Hoa Tiêu Vân, hắn không muốn bất luận kẻ nào liên luỵ vào, đây là chuyện của hắn!
Tần Vấn Thiên một mình đi tìm Hoa Tiêu Vân, bởi vì Thiên Tuyệt Minh nói cho hắn biết tin tức là, bên cạnh Hoa Tiêu Vân, chỉ có một hộ vệ Thiên Cương cảnh sơ kỳ, nếu như vậy, Khôi Lỗi của hắn vẫn có thể ngăn chặn.
Còn Hoa Tiêu Vân, hắn có thể giải quyết.
Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ không biết, sở dĩ Hoa Tiêu Vân tới Đông Vực Vọng Châu Thành, là bởi vì sát thủ đến đây tập sát hắn, đã tới Đông Vực.
Hoa Tiêu Vân cũng không biết, hắn vừa bước vào Đông Vực, đã bị người theo dõi, hơn nữa nói cho Tần Vấn Thiên.
Hai người, đều muốn đối phương chết, rồi lại không biết bản thân gặp phải nguy cơ.
Thời điểm Tần Vấn Thiên đi ra Bạch Lộc thư viện, kỳ thực cũng đã có người theo dõi hắn, trên đường phố, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, người lái xe vô cùng phổ thông, nhìn qua không thể bình thường hơn được, hắn một mực cúi đầu, từ từ đánh xe ngựa đi về phía trước.
Tần Vấn Thiên căn bản sẽ không chú ý một chiếc xe ngựa, ở trên đường phố Vọng Châu Thành thực sự quá bình thường, hơn nữa đối phương không kỳ lạ chút nào, chậm rãi đi tới, cách hắn rất xa, căn bản sẽ không gây nên chú ý.
Bất quá lúc này, bên cạnh người lái xe, có một bóng người dạo bước mà đi, cùng xe ngựa song song, thân ảnh ấy lưng đeo một thanh cổ kiếm, mang theo mặt nạ màu trắng bạc, lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài.
Người lái xe như không nhìn thấy hắn, như trước thúc ngựa đi về phía trước, bất quá thân ảnh kia cũng an tĩnh theo, không nhanh không chậm, cùng người lái xe một mực bảo trì động tác hoàn toàn giống nhau.
- Đây là nhiệm vụ của ta.
Người lái xe bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén sáng lên rồi biến mất, đảo qua thân ảnh vác cổ kiếm mang theo mặt nạ ngân sắc kia, thanh âm của hắn, trực tiếp truyền vào trong tai đối phương, sau đó cúi đầu, tiếp tục đánh xe.
- Ta biết.
Thân ảnh ấy nhẹ nhàng gật đầu.
- Biết, liền làm chuyện của ngươi đi.
Người lái xe lạnh như băng nói, làm đồng liêu, hắn rất nhanh liền nhớ tới đối phương là ai.
Ngân Xà, giống như hắn, đều là sát thủ làm thêm của Ám Ảnh Lâu, có quyền hạn tương đương hắn, đi lên tầng thứ năm tiếp nhiệm vụ.
Tu vi của Ngân Xà là Nguyên Phủ đỉnh phong, vốn không có tư cách có quyền hạn cao như vậy, nhưng hắn lại làm một nhiệm vụ cực kỳ kinh người, phối hợp ám sát thành công một nhân vật cường đại, tăng lên quyền hạn.
- Ta sẽ không cần ngươi trả thù lao.
Ngân Xà nhàn nhạt nói, thanh âm rất bình tĩnh.
- Nhưng nếu ngươi nghe ta, chớ nóng vội động thủ.
- Hừ, đối phương sớm muộn sẽ phát giác, không sai biệt lắm liền có thể hạ thủ.
Người lái xe bình tĩnh nói.
- Không, chờ hắn đi tìm trợ thủ của ngươi, nếu như vậy, ngươi sẽ nhiều một trợ lực.
Ngân Xà như hiểu rõ hết thảy, tiếp tục nói.
- Giúp đỡ?
Thanh âm phu xe mang theo vài phần khàn khàn, trợ thủ của hắn, đều ở trong xe a.
- Yên tâm, ta đã điều tra xong, nếu như ta không đoán sai, chính chủ của ngươi đến, bây giờ, hắn đang đi tìm người thuê ngươi, chờ bọn hắn động thủ, ngươi động thủ lần nữa, kia mới là thời cơ tốt nhất, còn người thuê chết sống, lại có liên quan gì tới ngươi.
Thanh âm của Ngân Xà làm cho người lái xe cảm thấy một luồng hàn ý, tuy Ám Ảnh Lâu sẽ không che giấu nhiệm vụ, trực tiếp dán ra ở nhiệm vụ điện, nhưng tin tức người thuê là tuyệt đối bảo mật.
Ngân Xà này, hắn làm sao biết người thuê là ai?
Hơn nữa, tựa hồ Ngân Xà muốn lợi dụng cả người thuê, làm cho hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này tốt hơn, nếu như vậy, chẳng lẽ Ngân Xà này và Thần Văn Đại Sư Tứ giai kia có ân oán cá nhân?
Ngân Xà này, sẽ là người nào?
Bất quá hắn cũng không lo lắng Ngân Xà lừa hắn, thực lực của Ngân Xà là Nguyên Phủ cửu trọng, hắn muốn giết Ngân Xà, vẫn không có vấn đề quá lớn.
...
Trong một ngôi tửu lâu của Đông Vực Vọng Châu Thành, Hoa Tiêu Vân đang uống rượu, thời khắc này trên mặt hắn mang theo một dáng tươi cười thống khoái.
Mối thù đoạn tay, rất nhanh là có thể báo, sát thủ của Ám Ảnh Lâu, chắc chắn sẽ không làm cho hắn thất vọng.
Giơ chén rượu trong tay lên, Hoa Tiêu Vân uống một mình, trong con ngươi hiện lên lãnh ý, ánh mắt của hắn nhìn đối diện, thống khoái ngưng trọng, sau đó ánh mắt lộ ra nụ cười nhạt.
Chỉ thấy đối diện hắn, có một nữ nhân trẻ tuổi mặc váy đỏ, cực kỳ xinh đẹp, cho người ta cảm giác siêu phàm thoát tục, vừa nhìn chính là thiên kim tiểu thư trong đại thế lực, khí chất ưu nhã.
Nữ nhân này tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn Hoa Tiêu Vân, cái nhìn này càng làm cho trong lòng Hoa Tiêu Vân hơi nhảy lên, nói thầm một tiếng mỹ nhân.
Nữ nhân trẻ tuổi mềm mại, da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, liếc mắt nhìn liền như có thể nhìn ra thân hình nữ nhân này nhất định là vô cùng mỹ diệu, môi đỏ mọng, càng tăng thêm vài phần mỹ cảm.
- Nữ nhân này là tiểu thư nhà nào của Vọng Châu Thành.
Trong lòng Hoa Tiêu Vân thầm nghĩ một tiếng, nếu ở Vọng Châu Thành có dung mạo như vậy, chắc chắn sẽ không là người vô danh, xem khí chất, cũng giống như xuất từ đại gia tộc thế lực.
Tuy hắn hoàn khố, nhưng vẫn có mấy phần nhãn lực.
Nữ tử thấy Hoa Tiêu Vân nhìn chằm chằm vào nàng, trong con ngươi xinh đẹp không khỏi hiện lên một tia không vui, động tác hơi nhíu mày, lại càng làm cho Hoa Tiêu Vân tim đập thình thịch.
- Tại hạ Hoa Tiêu Vân, không biết cô nương xưng hô như thế nào?
Hoa Tiêu Vân muốn chắp tay, lại phát hiện bản thân độc tí, trong lòng không khỏi đau xót, chỉ có thể mỉm cười nhìn nữ tử gật đầu.
Nữ tử không vui nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Hoa gia nhị thế tổ, đã đoạn tay, lại còn không thành thật như thế.
Hoa Tiêu Vân nghe được lời này thần sắc cứng đờ, có chút khó coi.
- Tại hạ chỉ muốn làm quen, cô nương lại nhục người như vậy.&