Tần Vấn Thiên thấy một màn như vậy trong lòng run rẩy, kinh hô một tiếng, chạy tới trước người Công Dương Hoằng, thân thể ngồi xổm xuống, muốn tra xem thương thế của Công Dương Hoằng.
Chỉ thấy Công Dương Hoằng nhìn hắn khoát tay áo, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hư không, con ngươi trống rỗng, có tuyệt vọng, bi phẫn, hối hận, thống khổ… các loại tâm tình tiêu cực, khiến người ta liếc mắt nhìn cũng có thể cảm giác được hắn cực kỳ bi thương.
- Tiền bối bảo trọng bản thân.
Tần Vấn Thiên thấy loại ánh mắt này thầm than một tiếng, nghĩ thầm Công Dương tiền bối tất nhiên có một đoạn chuyện cũ không tầm thường.
- Sinh tử gắn bó, sinh tử gắn bó... Hơn 20 năm, toàn bộ đều sai, ta một lòng muốn đi lĩnh ngộ Thần Văn trong bốn bức họa này, vì thế, ta bắt đầu nghiên cứu Thần Văn, nhưng bi quan nhất chính là, từ vừa mới bắt đầu, ta đã sai.
Thanh âm của Công Dương Hoằng lộ ra không biết làm sao, bi thương, dường như đang lầm bầm lầu bầu.
- Nếu như biết nàng không phải muốn ta lĩnh ngộ Thần Văn họa quyển này, nếu như chỉ cần cởi ra bốn loại Thần Thông chất chứa ở trong bốn bức họa, ta tin tưởng, tối đa chỉ cần nửa năm, ta đủ để cởi ra, dù sao bốn loại Thần Thông này ta đều từng thấy, nhận thức, thậm chí, trong vòng hai ba tháng cởi ra cũng có thể, nhưng ta dùng hơn 20 năm.
Công Dương Hoằng tự mình nói, Tần Vấn Thiên biết đối phương nói không sai, nếu như Công Dương Hoằng biết bốn bức tranh này chất chứa bốn loại Thần Thông, lấy kiến thức cùng ngộ tính của hắn, chỉ cần từ hướng này bắt tay vào làm, nửa năm là được rồi, dù sao bốn loại Thần Thông hắn đều nhận thức, thậm chí có thể sử dụng, nhưng phương hướng của Công Dương Hoằng căn bản là sai rồi.
- Ta tự cho mình tiêu sái, kì thực tự ti, nhu nhược, lãnh huyết vô tình, ta có lỗi với nàng.
Khóe mắt Công Dương Hoằng lại có một giọt nước mắt rơi xuống, hắn nằm ở đó, giống như là tử nhân.
Bi thương tâm chết, tâm của hắn, giờ khắc này lạnh lẽo thấu xương.
Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên chỉ thấy tóc của Công Dương Hoằng tán loạn, lại từ từ biến trắng, nội tâm run rẩy.
- Tiền bối, hơn 20 năm hết thảy đều đã đi qua, tại sao phải khổ như vậy.
Tần Vấn Thiên khuyên một tiếng, dạng tuyệt vọng thống khổ gì, có thể làm cho tóc nháy mắt biến trắng, chỉ trong sát na, tóc đen hóa thành ngân sắc, cả người Công Tôn Hoằng, dường như già nua mấy chục tuổi.
Công Dương Hoằng nhắm mắt, Tần Vấn Thiên ngồi ở bên cạnh hắn, không biết nên nói cái gì cho phải.
Người trong miệng hắn, hẳn là một nữ tử, bằng không sao sẽ lưu lại bốn chữ sinh tử gắn bó cho hắn.
Nhưng Tần Vấn Thiên không hiểu, nàng kia đã có thâm tình như thế, vì sao lại không ngay mặt nói cho Công Dương Hoằng, mà lưu lại mấy thập niên tiếc nuối, hiểu lầm này.
Công Dương Hoằng nhắm hai mắt lại, như không có khí tức sự sống, Tần Vấn Thiên thở dài, không có đi quấy rầy đối phương, ngồi ở cách Công Dương Hoằng không xa, hắn cũng không có rời đi, lo lắng Công Dương Hoằng có gì bất trắc.
Trúc Lâm viên, trở nên cực kỳ an tĩnh, rất nhanh, lại một đêm hàng lâm, tinh quang từ trên thiên khung vương vãi xuống, rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, hắn ở trong mộng đạo tu hành, cả người hắn đắm chìm trong tinh quang, yên tĩnh, tường hòa, Tinh Thần Chi Lực không ngừng chảy vào thân thể hắn, sau đó ở trong Luân Mạch khiếu huyệt tiến hành vận chuyển.
Lúc này, Công Dương Hoằng mở mắt, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn tinh quang đầy trời, có thất lạc chi ý nồng nặc.
- Hết thảy, đều là ngươi tự làm bậy.
Ánh mắt Công Dương Hoằng nhìn ra xa hư không, trong lòng nói nhỏ.
- Năm đó, nàng thiên tư xuất chúng, vô số người theo đuổi, mặc dù ngươi biểu hiện tiêu sái, nhưng trong lòng làm sao không phải có tự ti, nếu như ngươi không tự ti, vì sao ở chung lâu như vậy, từng tí từng tí, ngươi lẽ nào không cảm giác được tâm ý của đối phương đối với ngươi?
- Năm đó, nàng từng cự tuyệt mười tám lần cầu hôn, hơn nữa người cự tuyệt, cái nào không phải nhân vật yêu nghiệt của các đại tông môn, người nào kém ngươi, vì sao nàng cự tuyệt? Vì sao còn có thể cùng ngươi nói chuyện này? Nhưng ngươi tự ti, vô năng, thậm chí không dám mở miệng, biểu lộ tâm ý của mình.
- Năm đó, mọi người đều đố kị ngươi, vì sao đố kị, bởi vì nàng chỉ thân cận với ngươi, bởi vì đố kị, mới đánh ngươi trọng thương, vì thế, nàng tìm phụ thân cầu thuốc cho ngươi, nhưng lần cầu hôn thứ mười chín, nàng rốt cục giữ vững trầm mặc, lẽ nào ngươi thực sự nhìn không ra nguyên do trong đó.
- Cho dù lần cuối cùng nàng tới thăm ngươi, ngươi vẫn không có mở miệng biểu lộ qua cái gì, cũng không nói gì, nàng lưu lại bốn bức họa quyển, như trước để lại cho ngươi một năm thời gian, mặc dù một năm này, ngươi không có tìm hiểu họa quyển, nhưng chỉ cần mở miệng, nàng như trước sẽ không tiếc bất cứ giá nào đi theo ngươi, đơn giản là bốn chữ này, sinh tử gắn bó.
- Nhưng ngươi vẫn không làm được, ngươi tận mắt nhìn nàng và người khác thành hôn, ngươi thậm chí lấy cặp mắt hờ hững nhìn nàng, nhìn hết thảy phát sinh, lẽ nào ngươi đọc không hiểu ánh mắt nàng nhìn ngươi, có tuyệt vọng cùng lạnh lùng cỡ nào, Công Dương Hoằng, ngươi thực sự đáng chết.
Công Dương Hoằng nghĩ từng màn chuyện cũ hơn 20 năm trước, nội tâm chỉ có đau nhức, cứ như vậy nhìn bầu trời đêm ngây người, cô tịch mà thê lương.
Không khí sáng sớm có vài phần ướt át, trước trúc lâm, trên thúy trúc treo giọt sương óng ánh.
Tần Vấn Thiên mở mắt, nhìn thấy Công Dương Hoằng ngồi ở đó, tóc bạc trắng buông xuống, lộ vẻ cực kỳ thương lão, trong lòng thầm nghĩ, Tần Vấn Thiên hô một tiếng:
- Tiền bối.
- Tỉnh rồi.
Ánh mắt của Công Dương Hoằng chuyển qua, nhìn Tần Vấn Thiên cười, tựa hồ từ trong điên cuồng hôm qua đi ra, điều này làm cho Tần Vấn Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Ân.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Ngươi là làm sao liên hệ Thần Văn cùng Thần Thông với nhau?
Công Dương Hoằng hiếu kỳ hỏi, năm đó hắn cũng là kỳ tài ngút trời, tinh thông Thần Văn, hơn 20 năm trước liền có thể khắc ra bốn bức họa quyển cho hắn, chính là chứng minh tốt nhất, hơn nữa, hắn giống như Tần Vấn Thiên, hiển nhiên sớm đã phát hiện Thần Văn cùng Thần Thông có một luồng liên hệ.
- Cũng là linh cơ khẽ động, ta tu hành qua một loại Thần Thông Chi Thuật, cần phải mượn lực lượng Thần Văn, về sau có lĩnh ngộ với Thần Văn, bất tri bất giác liền liên hệ hai người đến cùng một chỗ.
Tần Vấn Thiên mỉm cười hồi đáp.
Công Dương Hoằng nhìn dáng tươi cười tỏa sáng trên mặt thiếu niên, không khỏi nhớ lại mình lúc trước, đáng tiếc, hắn sống uổng hơn hai mươi năm, lưu lại cũng chỉ có hối hận.
- Nếu ngươi gặp phải một nữ hài làm ngươi động tâm, tuyệt đối không nên bỏ qua, nhất định phải chủ động mở miệng.
Công Dương Hoằng đột nhiên nhìn Tần Vấn Thiên nói, làm cho Tần Vấn Thiên sửng sốt một chút, có chút sờ không được ý nghĩ, người này nói chuyện xoay chuyển cũng quá nhanh đi.
Tần Vấn Thiên cười ngây ngô, gật đầu nói:
- Vâng.
Bất quá đến bây giờ, hắn tựa hồ còn không có gặp phải nữ hài làm cho hắn chân chính động tình, nếu nói tâm động, trong đầu hắn không tự chủ được hiện ra tràng cảnh trong tuyết.
Hoa tuyết bay đầy trời, thiếu nữ cùng hắn ngồi yên ở trên đất, hô hắn một tiếng ngốc tử, sau đó cười ly khai, hình ảnh kia, quả thật rất đẹp.
- Ta đang suy nghĩ gì?
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu.
- Nhớ kỹ không nên bỏ qua, bằng không ngươi sẽ hối hận suốt đời.
Công Dương Hoằng thở dài thật sâu, lại nói:
- Ngươi có thể liên hệ Thần Văn cùng Thần Thông với nhau, có từng liên hệ Tinh Hồn cùng Thần Thông ngươi công kích không?
- Tiền bối, Thần Thông công kích vốn ẩn chứa một luồng lực lượng của Tinh Hồn ở trong đó, Tinh Hồn bất đồng giao phó cho Tinh Thần Chi Lực bất đồng, sẽ quyết định ngươi tu hành loại Thần Thông nào, còn liên hệ càng sâu, vãn bối chưa từng nghĩ tới.
Tần Vấn Thiên đáp lại.
Tuy nói như thế, nhưng kì thực Tần Vấn Thiên đã có cảm giác như vậy, lần trước cùng Yến Vũ Hàn và Lạc Thiên Thu đánh một trận, hắn mơ hồ đã muốn vận dụng mộng lực đến trong công kích.
- Ngươi nên biết trên Nguyên Phủ cảnh là Thiên Cương cảnh, nhưng ngươi có từng lý giải, dấu hiệu của Thiên Cương cảnh là cái gì không?
Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
- Vãn bối không biết.
Tần Vấn Thiên đáp lại, hắn bây giờ mới Luân Mạch cảnh, làm sao có thể tiếp xúc Thiên Cương cảnh, Thiên Cương cảnh, đã có thể đứng ở đỉnh phong nhất của Sở Quốc.
- Ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương, Võ Mệnh Thiên Cương, cũng là Tinh Hồn Thiên Cương, khi đó, Tinh Hồn của ngươi, bản thân là sức chiến đấu trực tiếp nhất, Võ Mệnh Thiên Cương lợi hại, so với Thần binh lợi khí càng ngang tàng.
Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Sớm muộn gì Tinh Hồn cũng sẽ hóa thành chiến lực Thần Thông, bất quá ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương, cần tiêu hao vô số tài nguyên, từ Nguyên Phủ cảnh đến Thiên Cương cảnh, là cái khảm thật lớn.
- Rất nhiều người, cả đời đều không thể vượt qua đạo khảm này, thậm chí bao gồm người thiên phú vô cùng kiệt xuất, nếu ngươi có thể sớm chút vận dụng Tinh Hồn vào trong chiến lực, sau này thời điểm ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương, cảm ngộ khắc sâu, so với người khác sẽ dễ dàng hơn một chút, tăng thêm một chút cơ hội.
Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên nói, Tần Vấn Thiên nghiêm túc lắng nghe, đây là tâm đắc của tiền bối, là kinh nghiệm vô cùng quý báu.
- Ngươi nhìn mắt ta.
Công Dương Hoằng nhìn Tần Vấn Thiên nói, Tần Vấn Thiên nhìn ánh mắt của hắn, sau đó hắn thấy được một đôi con ngươi tử vong, như một cỗ tử ý nhảy vào trong đầu hắn, cũng may ý cảnh này nháy mắt liền tiêu thất, nhưng một sát na kia, như trước để trái tim của Tần Vấn Thiên nhảy đùng đùng.
Một ánh mắt, cũng đáng sợ như vậy.
- Đây là Tinh Hồn của ta cùng Thần Thông Chi Thuật Tử Vong Chi Nhãn kết hợp, loại Thần Thông này, đại khái chỉ có loại Tinh Hồn như ta mới có thể tu hành.
Công Dương Hoằng lại nói:
- Bởi vậy, ngươi luôn phải nhớ kỹ sử dụng Tinh Hồn của ngươi, nó sẽ là vũ khí mạnh mẽ nhất của ngươi tương lai, tương tự cũng là then chốt đề thăng cảnh giới.
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo.
Tần Vấn Thiên thi lễ.
- Một chút kinh nghiệm, làm sao tính là chỉ giáo gì, nếu không phải ngươi, chỉ sợ hiện tại ta như trước không cách nào phá giải bốn bức tranh này.
Công Dương Hoằng thở dài nói:
- Tần Vấn Thiên, phương hướng ngươi lĩnh ngộ là chính xác, Tinh Hồn, Thần Văn, Thần Thông, đều là vì tu hành, cái gọi là bách xuyên nhập hải, đại đạo đồng nguyên, nỗ lực tu hành đi, qua tốt cuộc sống của mình, không nên để lại tiếc nuối.
- Ngươi đi đi, bốn bức họa quyển này là ngươi cởi ra, ta tặng cho ngươi.
Công Dương Hoằng tựa như đã coi Tần Vấn Thiên là vãn bối.
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Công Dương Hoằng tóc bạc trắng, nhận lấy bức họa trong tay đối phương, đứng dậy, lần nữa hành lễ, sau đó khom người lui ra!
- Tiền bối bảo trọng, sau này vãn bối sẽ thường tới thăm tiền bối.
Tần Vấn Thiên lưu lại một tiếng nói, sau đó bước vào trong rừng trúc, Tiểu Hỗn Đản từ bên cạnh chui ra, theo ở phía sau hắn!