Thái Cổ Thần Vương

Chương 123: Chương 123: Xem hôm nay, ngươi có thể...






Sở Vương đài, sắc trời đã hơi hôn ám, trên Vương tọa, Sở Thiên Kiêu nhìn thoáng qua sắc trời, lập tức mở miệng nói:

- Sắc trời không còn sớm, hôm nay đến đây kết thúc, ngày mai Quân Lâm yến sẽ càng thêm đặc sắc.

Nói xong, Sở Thiên Kiêu đứng dậy, mặc dù tuổi tác không lớn, lại có chút lão thành.

Người trong hoàng thất, ở trong quyền mưu trưởng thành, tự nhiên càng thành thục hơn bạn cùng lứa tuổi.

Sở Thiên Kiêu vừa dứt lời, người các đại gia tộc thế lực nhao nhao đứng dậy, nhìn Sở Thiên Kiêu nâng chén, cùng uống một chén, sau đó Sở Thiên Kiêu rời đi, cùng người bên cạnh đàm tiếu.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn Sở Thiên Kiêu rời đi, hắn mơ hồ phát hiện, thời điểm Sở Thiên Kiêu dạo bước, lại mơ hồ kém nhân vật trước người Lạc Thiên Thu nửa bước, biến hóa này có lẽ thường nhân sẽ không chú ý, nhưng Tần Vấn Thiên bởi vì biết người đứng bên cạnh Lạc Thiên Thu là người nào, bởi vậy rất chú ý.

Cửu Huyền Cung, quái vật lớn sau lưng mười nước, mặc dù chỉ có mấy người trong đó đi tới Sở Quốc, nhưng địa vị của bọn họ, đều có thể so với Quân Vương tương lai của Sở Quốc, Sở Thiên Kiêu không dám đắc tội.

Tần Vấn Thiên đương nhiên minh bạch vì sao Cửu Huyền Cung có lực ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy, một tông môn, áp đảo trên Hoàng thất, thậm chí quốc gia, nguyên nhân đơn giản là thực lực.

Võ tu càng lên cao, thực lực sẽ càng đáng sợ, cảnh giới chênh lệch càng lớn, bởi vậy Sở Quốc có thật nhiều Nguyên Phủ, vô số Luân Mạch Luyện Thể, nhưng đại khảm Nguyên Phủ này, lại cực ít có người có thể bước qua.

Những cường giả có năng lực bước vào Thiên Cương cảnh kia, thì sớm ly khai Sở Quốc, Sở Quốc quá nhỏ, không chứa được bọn họ, bọn họ hoặc gia nhập Cửu Huyền Cung, hoặc gia nhập thế lực to lớn giống như Cửu Huyền Cung.

- Nghĩ gì thế.

Không biết khi nào, thân ảnh Mục Nhu xuất hiện ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn phía trước, không khỏi vừa cười vừa nói.

- Không có gì, xem ra tâm tình của ngươi không tệ.

Tần Vấn Thiên nhìn thấy Mục Nhu, lộ ra dáng tươi cười ấm áp.

- Còn phải cám ơn ngươi, ta mới biết được Công Dương tiền bối là nhân vật không tầm thường lúc trước, rất nhiều năm trước thu được Quân Lâm yến đệ nhất nhân, bây giờ ở Thần Văn có thành tựu cực cao, bởi vì bức tranh của ngươi ta được một cái hứa hẹn của Công Dương tiền bối, đã giúp ta một đại ân.

Mục Nhu ôn nhu nói, câu nói kế tiếp không có giải thích quá rõ ràng, nhưng Tần Vấn Thiên cũng có thể đoán được.

- Sinh nhật của ngươi, một phần lễ vật, không cần để ở trong lòng, nếu không chính là không coi ta làm bằng hữu.

Tần Vấn Thiên cố ý nói, làm cho lông mi của Mục Nhu chớp động, càng thêm vài phần mỹ cảm, người này tựa hồ có thể khiến người ta cảm thấy ấm áp nhàn nhạt.

- Sinh nhật của ta, có phải cũng nên đưa ta lễ vật hay không.

Lúc này, một thanh âm xinh đẹp truyền đến, Tần Vấn Thiên quay đầu, sau đó liền thấy được thân ảnh của Mạc Khuynh Thành.

Trên mặt thiếu nữ mang theo cười nhẹ, như một đạo dương quang in vào trái tim người ta.

- Ngươi muốn cái gì?

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Ta cần suy nghĩ thật kỹ, lễ vật của Thần Văn Đại Sư Tam giai, cũng không thể lãng phí.

Mạc Khuynh Thành cố làm tư thái suy nghĩ, lộ vẻ vô cùng đáng yêu.

Xa xa mọi người còn chưa tán đi thấy tình cảnh bên này, đều có chút đố kị Tần Vấn Thiên, người này thật đúng là diễm phúc không cạn, mỹ nữ vờn quanh.

Nhược Hoan, Tần Dao, Mục Nhu đều cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ Mạc Khuynh Thành, đãi ngộ của Tần Vấn Thiên quả thực khiến người ta đố kị.

- Cũng không nên quá khó xử ta.

Tần Vấn Thiên thấy thần sắc của Mạc Khuynh Thành, không khỏi nhún vai một cái nói.

- Yên tâm, trước thiếu đi, nhưng ngươi nhớ kỹ a.

Mạc Khuynh Thành nở nụ cười:

- Sáng mai tiếp tục nỗ lực lên, ta xem trọng biểu hiện của ngươi.

Nói xong Mạc Khuynh Thành cười ly khai, Mục Nhu ở bên cạnh nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng lại sinh ra một tia tâm tình khác thường, cùng nàng ở chung một chỗ, mặc dù bản thân có dung nhan xinh đẹp, nhưng như trước sẽ lộ vẻ ảm đạm phai mờ.

Trên khán đài, ánh mắt của Bạch Thu Tuyết ngắm nhìn thiếu niên ở phương xa, thần sắc vô cùng phức tạp.

Thiếu niên từng có hôn ước với nàng, lại bị nàng xem thường, bây giờ ở bên cạnh hắn, tựa hồ đã không thiếu mỹ nữ ưu tú hơn nàng, chỉ bằng thiên phú cùng thực lực của hắn, sau này khoảng cách với nàng sẽ càng ngày càng xa.

Đêm đó ngoài cửa Bạch phủ, thanh âm của thiếu niên cương nghị như trước, lơ đãng nói ra, như đang dần dần biến thành sự thật.

- Thu Tuyết, chúng ta đi thôi.

Bạch Thanh Tùng ở bên cạnh nói, Bạch Thu Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, theo phụ thân cùng rời đi.

Không ít người tán đi, chuẩn bị tìm địa phương ở phụ cận nghỉ ngơi một đêm, nhưng như trước có thật nhiều người không ly khai, tính toán ở chỗ này phòng thủ một đêm, đợi Quân Lâm yến ngày mai tiếp tục.

- Lão đại, có muốn đi dạo một chút hay không?

Phàm Nhạc híp mắt, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Thiên Diệu Phường đối với ngươi thu được quán quân cho ra tỉ lệ bồi là một bồi 400, có muốn đi áp mấy viên Tinh Thạch không, tuy cơ hội quán quân mù mịt, nhưng vạn nhất vận khí nghịch thiên thì sao?

- Tỉ lệ bồi cao như vậy?

Tần Vấn Thiên cả kinh, Thiên Diệu Phường căn bản không hề xem trọng hắn a, bất quá cũng khó trách, có Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, hắn muốn một đường giết đến quán quân biết bao khó khăn, hôm nay đứng ở trên sân khấu Quân Lâm yến, hắn chỉ vì tranh đệ nhất mà đến, đây là niềm tin của hắn, nhưng Tần Vấn Thiên không dám nói, quán quân liền nhất định có thể tranh được.

- Bọn họ khinh thường ngươi.

Mập mạp nhún vai, tựa hồ cố ý kích thích Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc nói:

- Ngươi đi chơi đi, ta chuẩn bị củng cố tu vi một chút.

Nói xong, Tần Vấn Thiên cùng mọi người chung quanh chào hỏi, liền cưỡi Tiểu Hỗn Đản ly khai, giống như một làn gió.

Hoàng thành, Trúc Lâm viên.

Phòng nhỏ lưng dựa Hắc Ám Sâm Lâm, nơi đó có một dòng sông, thời khắc này, một thân ảnh tóc trắng phơ đang ngồi ở bên sông thả câu, tiếng nước chảy róc rách khiến người ta cảm thấy an tĩnh tường hòa.

- Sao có thời gian qua đây.

Lão nhân thấp giọng nói, đã biết Tần Vấn Thiên đến phía sau hắn.

- Quân Lâm yến vừa mới kết thúc, liền tới nơi này thăm tiền bối một chút.

Tần Vấn Thiên ngồi ở bên cạnh Công Dương Hoằng, cách lần trước Công Dương Hoằng một đêm bạc trắng tóc đã có không ít thời gian, hắn còn có chút lo lắng, dù sao ngày ấy trạng thái của Công Dương Hoằng cực kém.

- Ngươi ngược lại có tâm.

Ánh mắt đục ngầu của Công Dương Hoằng lộ ra một tia vui vẻ, hắn hôm nay so với lúc Tần Vấn Thiên ở Hoàng Gia Học Viện nhìn thấy thì già nua hơn rất nhiều.

- Quân Lâm yến là việc trọng đại của Sở Quốc, ngươi nên cố gắng tu hành mới phải, nếu có thể đoạt được chín vị trí đầu, liền có thể được khen thưởng, nếu có thể giành đệ nhất, tựa hồ ngươi có thể bước vào Thiên Tinh Các tầng thứ bảy của Đế Tinh Học Viện a.

Công Dương Hoằng bình tĩnh nói, tuy hắn đã thật lâu không chú ý chuyện này, nhưng dù sao thời điểm còn trẻ cũng ở Hoàng thành Sở Quốc trưởng thành, tự nhiên hiểu không ít chuyện.

- Một đêm này, ta liền ở chỗ tiền bối tu hành cũng không lầm lỡ.

Tần Vấn Thiên cười nói:

- Ta nghe lần trước tiền bối nhắc nhở ta, nếu có nữ hài mình thích, nhất định không nên bỏ qua, ta đang nghĩ, nói vậy lúc trước tiền bối có qua tiếc nuối, đã có tiếc nuối, vì sao không đi bù đắp.

- Bù đắp, làm sao còn có thể bù đắp được.

Công Dương Hoằng lắc đầu.

- Chưa từng thử qua, tiền bối làm sao biết, huống hồ mặc dù không bù đắp được, lẽ nào không đi nếm thử? Chuyện này và tiền bối nhắc nhở ta, hình như không hợp, tiền bối bảo ta không nên bỏ qua, ý tứ không phải là không nên để lại tiếc nuối sao.

Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói.

Công Dương Hoằng chậm rãi chuyển ánh mắt qua, nhìn thiếu niên tươi cười, trong lòng lại nhịn không được hơi run một chút.

Chẳng bao lâu trước, hắn đã từng như Tần Vấn Thiên, thiếu niên nhanh nhẹn, nhưng bây giờ, lại không khác chết bao nhiêu.

Tuế nguyệt, thật là tồn tại tàn nhẫn nhất của thế gian.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên hơi chuyển qua, dáng tươi cười dương quang cực kỳ xán lạn, nhìn Công Dương Hoằng nói:

- Tiền bối hẳn sẽ nghĩ, nếu có thể trở lại thời đại thiếu niên, nhất định không phụ kiếp này, nhưng kỳ thực, Võ Đạo chi nhân, tu vi cường thịnh có thể phản lão hoàn đồng, lấy thực lực của tiền bối, ở cái tuổi này căn bản không tính già, nếu như cảm thán bỏ qua thời gian, như vậy vô số năm sau, lại có cảm thán bỏ qua hôm nay hay không, tựa như hôm nay cảm thán quá khứ vậy.

Tần Vấn Thiên nói xong nhìn về phía sơn phong sừng sững, thấp giọng nói:

- Bao nhiêu người hoài niệm hối hận thời gian trôi qua, nhưng lại có bao nhiêu người thật tâm cải biến, nếu như muốn thay đổi, sao không nắm hiện tại, đi qua đã đi qua, sau này quá xa, chỉ vì hôm nay.

- Đi qua đã đi qua, sau này quá xa, chỉ vì hôm nay.

Tần Vấn Thiên nói để nội tâm Công Dương Hoằng lật ra gợn sóng to lớn, một thiếu niên, vì sao có thể nói ra lời như vậy.

Không gian trầm mặc, chỉ có tiếng nước chảy róc rách, lộ vẻ cực kỳ tường hòa.

- Chung quy không bằng thiếu niên a.

Công Dương Hoằng cảm thán một tiếng, lập tức đứng dậy, chậm rãi đi đến phòng nhỏ, nội tâm tựa hồ làm ra giãy dụa kịch liệt.

Bỏ qua, hôm nay còn có thể đi bù đắp sao?

Tần Vấn Thiên không có theo qua, Công Dương Hoằng khúc mắc, còn cần dựa vào bản thân hắn đi giải quyết, mà hắn chẳng qua là cảm thấy, Công Dương Hoằng có tu vi cường đại là bao nhiêu người ước ao không đến, vì sao không thể quý trọng hiện tại, đi làm chuyện bản thân muốn làm, đi bù đắp tiếc nuối của bản thân, mặc dù thất bại, cũng từng nỗ lực qua.

Từ trong Thần Văn Giới lấy ra mấy viên Tinh Thạch, Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, ngồi ở đó bắt đầu tu hành, nháy mắt liền tiến nhập Nhập Mộng cảnh.

Tinh quang lượn quanh thân thể, bóng đêm dần dần hàng lâm, ngôi sao trong bầu trời đêm sáng rực trước sau như một, một đám quang mang vương vãi xuống, hàng lâm ở trên người thiếu niên, lưu động ở trong nước sông, xa xa, trên nóc nhà phòng nhỏ, Công Dương Hoằng ngồi ở đó, đắm chìm trong tinh quang, nhìn thiếu niên bên sông, trên gương mặt hắn mang theo dáng tươi cười an tĩnh.

Thiếu niên này so với hắn năm đó còn muốn xuất sắc hơn, thiếu niên như vậy, làm sao có thể không khiến người ưa thích.

- Sau Quân Lâm yến, ta liền rời đi, xem hôm nay ngươi có thể quân lâm thiên hạ hay không.

Công Dương Hoằng mỉm cười nói, trái tim phảng phất như có một tia sáng, giờ khắc này hắn tựa hồ buông xuống rất nhiều, cả người đều buông lỏng!

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.